Một thời gian sau...
Thạch An đã trở về được nhà sau đúng một tuần sống trôi dạt cùng những người nhập cư trên Biển Hồ. Việc đầu tiên của Thạch An là ghé lại Kompong Thom để hỏi thăm tin tức về chiếc xe. Người nơi đó xác nhận:
- Cách đây khoảng chục ngày có một chiếc xe chở khách bất thần lao xuống sông, nghe nói có một số người nhảy ra khỏi và sống sót, còn lại đa số đều chết theo xe. Nhưng mới hôm qua, khi người ta trục được chiếc xe lên thì không tìm thấy cái xác nào trong đó!
Nhớ lại hiện tượng mọi hành khách biến mất đêm hôm đó, Thạch An thảng thốt:
- Hay đúng là họ đã biến mất trước đó? Vả chăng Mỹ Lệ cũng đã xuống khỏi xe rồi mà?
Nhớ lại chiếc khăn choàng, Thạch An reo lên:
- Phải rồi, tục choàng khăn ở xứ Chùa Tháp này thì cô gái nào cũng giống nhau cả. Có thể người chết không phải là Mỹ Lệ chăng?
Với tâm trạng nửa nghi nửa ngờ như thế, Thạch An trở về nhà. Cô vợ Sam Sam Sơ Ri của Thạch An vừa mừng lại vừa tức giận khi gặp lại mặt chồng:
- Anh đi đâu mà biệt tăm biệt tích cả chục ngày nay vậy? Có phải đi theo con nào ở Siêm Riệp không?
Thạch An kể lại chuyện mình đã trải qua thì chẳng những không tin, mà trái lại Sam Sam Sơ Ri còn lồng lộn lên:
- Đúng như vậy rồi! Anh nói xe bị tai nạn, vậy sao người đi chung với anh trở về đây an toàn ngay sau hôm đó, có nghe họ nói xe bị tai nạn gì đâu!
Thạch An cố cãi, nhưng khi Hiệp, cậu phụ lái xe cho anh xuất hiện thì mọi việc đảo lộn hết. Anh ta thuật lại:
- Khi anh ngủ thì em lái, nhưng sau đó em phát hiện trên xe không có hành khách, giống như trước đó anh đã gặp phải. Em ngừng xe lại tìm hoài không thấy anh, trong lúc đang loay hoay thì bỗng chiếc xe tự nhiên trôi từ từ, rồi tuột
luôn xuống sông! Em ở lại đó nhờ người giúp trục chiếc xe lên nhưng không được nên vội trở về đây báo tin. Không gặp anh em nghĩ chắc là anh đi đâu đó, chớ chắc chắn anh không có trong xe lúc nó rớt xuống sông.
Sam Sam SơRi càng được nước làm căng thêm:
- Anh tưởng lâu nay giấu kín rồi tui không biết hay sao? Anh và con đó...
Cô ta nói tới đó chợt ngừng lại khi bà mẹ bước ra. Hình như bà ta nháy mắt ra hiệu gì đó khiến cô nàng phải bỏ ngang cơn giận. Tuy nhiên vẫn còn ấm ức, nên cô quay vào nhà trong mà sắc mặt còn đằng đằng sát khí. Thạch An ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy mẹ!
Bà Kham Sô xua tay:
- Ôi, đàn bà ghen bóng ghen gió đó mà!
- Nhưng... chưa bao giờ SơRi lại có thái độ như hồi nãy! Con muốn biết là con đã làm gì nên tội mà cô ấy đối với con tệ quá. Chuyện con vắng nhà vừa rồi đúng là con bị tai nạn mà. Tai nạn ấy cho tới giờ phút này con cũng chưa biết thực hư ra sao nữa. Mẹ đã từng biết Biển Hồ chưa? Con đã bị trôi giạt ra đó trong mấy ngày qua!
Bà Kham Sô nhìn sửng chàng rể:
- Con nói đã ra tới Biển Hồ?
- Dạ, con bị ngủ mê trên xe, đến khi tỉnh dậy thì thấy đang bị trôi trên Biển Hố, may mà gặp được người cứu.
Bà chép miệng:
- Con nói toàn chuyện gì đâu không, đến mẹ còn không tin nổi, nói gì con SơRi.
Thạch An vò đầu bứt tóc:
- Con có nói gì cũng chẳng ai tin, vậy ai muốn nghĩ gì cũng được!
Anh bỏ ra ngoài khu vườn bên cạnh nhà, nơi có ngôi nhà mát mà thường khi Thạch An vẫn ra đó ngồi mỗi khi cần thư giãn. Bà Kham Sô cũng hơi bực với thái độ của chàng rể, nhưng chưa tiện nói ra. Bà bước ra cửa định đi chợ thì chợt có một người từ bên kia đường bước qua, trông thấy bà người đó đã kêu lên:
- Bà Kham Sô, tôi tìm bà từ hai hôm nay rồi!
Nhìn sửng người khách không mời, lúc đầu bà Kham Sô còn chưa nhận ra, nhưng sau đó bà hơi lúng túng:
- Có phải cô là... là....
- Tôi là Sáu Đen ở Sài Gòn nè!
Lúc ấy bà Kham Sô mới sững sờ:
- Cô Sáu đây sao? Mà... mà sao cô tới đây?
Bà Kham Sô có vẻ không tự nhiên, nhìn trước ngó sau rồi lôi tuột khách vào trong nhà. Sáu Đen lên tiếng trước:
- Có chuyện cấp bách nên tui phải tìm lên bà ngay, không tuân theo lời bà dặn, xin bà thông cảm.
Bà Kham Sô hạ thấp giọng:
- Có gì nói nhỏ nhỏ...
Sáu Đen có lẽ quen ăn nói bổ bả nên vẫn giữ giọng điệu như trước đó:
- Chuyện đó tui làm xong cả nửa năm nay rồi, tưởng là êm. Nào ngờ vừa rồi con Mỹ Lệ lại hiện về làm dữ lắm!
Câu nói đó lọt ra bên ngoài, Thạch An nghe được, anh giật thót người, nhưng kịp kiềm chế, cố lắng tai nghe kỹ hơn...
Bên trong nhà hình như bà Kham Sô không còn hạn chế lời nói của khách được, nên mặc cho Sáu Đen tiếp tục:
- Con nhỏ đó thành ma rồi! Mà nghĩ cũng tại tui, lúc hại nó tui không quan sát kỹ, chở nếu để ý một chút thì tui đâu có hại chết một đứa đang mang thai!
Giọng bà Kham Sô thảng thốt:
- Nó có bầu sao? Sao nói nó mới cặp với thằng Thạch An mà?
Sáu Đen tỏ ra rành rẽ:
- Đâu phải mới! Tụi nó yêu thương nhau từ năm sáu năm rồi, trước khi thằng Thạch An lên dây lập nghiệp rồi cưới con gái bà. Tui mới tìm hiểu đây và thấy bất nhẫn quá. Thêm nữa chuyện con Mỹ Lệ hiện về đòi mạng mấy bữa nay khiến tui và mấy đứa đàn em không đứa nào ngủ được! Tui cũng xin báo cho bà hay, tui thì còn có thể giữ mồm giữ miệng được chớ mấy đứa đàn em chúng không giữ được đâu. Tui e chúng nó...
Bà Kham Sô la lên:
- Phải tìm cách bịt miệng chúng nó lại chớ!
Sáu Đen hạ thấp giọng:
- Tui hứa cho tụi nó thêm tiền và đưa tụi nó đi xa, nhưng tiền nong tui bây giờ yếu lắm...
Bà Kham Sô gắt lên:
- Tôi đã trả tiền công đủ cho cô rồi, mà số tiền cũng đâu phải là nhỏ. Vậy sao bây giờ còn có ý...
Giọng Sáu Đen đầy vẻ giang hồ, thách thức:
- Thật lòng tui muốn chuyện này êm xuôi, chớ đâu có làm khó dễ gì bà. Nhưng cơn Mỹ Lệ không phải là người, nó đã là ma, do đó tui đâu biết nó trả thù lúc nào! Tui sợ lắm rồi, nếu bà không giúp giải quyết tụi đàn em tui thì chuyện chúng nó đi tố cáo để chuộc tội là điều tui không thể ngăn cấm được. Đó là chưa kể oan hồn con đàn bà có thai mà bị chết oan, nó sẽ ra tay báo oán bất cứ lúc nào!
Bà Kham Sô có vẻ trách móc:
- Hồi đó tôi đã dặn rồi, chỉ cần dọa cho nó sợ mà rút lui khỏi thằng Thạch An, để bảo vệ hạnh phúc cho con gái tui. Chớ tui đâu có...
Sáu Đen lớn tiếng:
- Bà nói sao? Chớ không phải bà dặn làm bất cứ điều gì miễn là diệt tận gốc, để con Mỹ Lệ đó không còn tồn tại hay sao? Khi thực hiện xong phi vụ này tui đã báo cho bà biết khi bà xuống mua bán ở Sài Gòn, lúc ấy bà còn thưởng thêm tui về cách làm nhanh, gọn và hiệu quả nữa!
- Nhưng mà...
- Thôi, tui nói mau để bà dễ tính. Bây giờ bà cho thêm một ít nữa để tui đưa bọn đàn em đi xứ khác sinh sống, tránh những điều không hay xảy ra.
- Nhưng mà...
- Còn nếu bà không chi thêm thì tui bỏ mặc tụi nó, tui bỏ xứ đi. Sau này tụi nó có khai linh tinh gì đó thì bà ráng mà lo.
Biết nếu để kéo dài sự có mặt của mụ ta trong nhà sẽ sinh nhiều phiền toái, bà Kham Sô móc vội một số tiền đưa cho Sáu Đen và dặn:
- Từ nay chị đừng ghé đây nữa, nghe chưa!
Sáu Đen có vẻ không hài lòng với số tiền được đưa thêm, nhưng nghĩ sao mụ ta lại rút êm. Ra khỏi nhà khoảng vài trăm thước thì nghe có tiếng gọi phía sau:
- Chị gì đó ơi!
Sáu Đen hoảng hốt quay lại thì Thạch An đã đứng ngay sau lưng chị ta, anh nói nhanh:
- Tôi sẽ gởi thêm cho chị ít tiền, chị ghé quán nước này nói chuyện một chút.
Chưa từng biết mặt Thạch An, nên lúc ấy Sáu Đen tưởng gặp phải lính kín, chị ta hơi run:
- Ông là...
Thạch An nhanh tay đẩy chị ta vào một quán cà phê vắng gần đó, nói nhanh:
- Tôi là Thạch An, người mà chị vừa nói chuyện với mẹ vợ tôi!
Sáu Đen điếng vía:
- Cậu... cậu đã biết chuyện?
- Biết hết! Và chị thấy là đã đến lúc tôi báo cảnh sát bắt chị được chưa?
Sáu Đen là tay giang hồ giết người không gớm tay, vậy mà vừa bị dọa đã quíu cả lên:
- Tui đâu có làm gì! Tui chỉ...
- Chỉ có giết người thôi chớ gì! Chị giết Mỹ Lệ khi nào?
Bị nói trúng tim đen, Sáu Đen líu lưỡi:
- Tui... tui không có giết. Đó là do bọn dàn em nó làm...
Thạch An đanh giọng lại:
- Tôi hỏi giết khi nào?
- Dạ... đã gần năm tháng rồi...
Thạch An ôm đầu kêu lên:
- Trời ơi, vậy mà tôi nào có hay! Mỹ Lệ ơi...
Lợi dụng lúc Thạch An đang ôm đầu gục xuống, Sáu Đen đứng vụt dậy định chuồn, nhưng Thạch An đã phát hiện kịp. Anh nắm chặt tay mụ ta lại, nói gần như thét lên:
- Chị mà bước ra khỏi đây là coi như chị hết muốn sống rồi đó! Khôn hồn thì ngồi xuống đây nói hết cho tôi nghe, chị được mướn bao nhiêu tiền để làm chuyện tày trời ấy?
Sáu Đen từng nghe Thạch An là dân tài xế chạy xe đường dài Sài Gòn - Nam Vang, nên cũng có hơi nhợn nên đành phải ngồi trở lại. Mặt bắt đầu xanh tái...
- Chị được trả bao nhiêu tiền để làm chuyện này?
Giọng chị ta ngập ngừng:
- Dạ... hai lượng vàng...
- Giết ở đâu và bằng cách nào?
- Dạ... ở đấy...
Thạch An sửng sốt:
- Ở đấy là ở đâu?
- Biển Hồ.
Câu nói khiến cho Thạch An nhảy dựng lên:
- Sao lại ở Biển Hồ?
Sáu Đen như một phạm nhân trước vành móng ngựa:
- Nói thiệt với cậu... đúng ra cô Mỹ Lệ không bị giết ở xứ này đâu, nhưng vì bọn đàn em của tui sợ làm ở bên xứ mình thì dễ đổ bể, nên nhân dịp cô ấy đi qua Nam Vang hồi tháng tư, hình như là để kiếm cậu cho nên tụi nó đã ra tay.
Thạch An bị kích động dữ dội, anh nói như là ra lệnh:
- Nói rõ cho tôi nghe coi, giết bằng cách nào?
- Tụi nó đón bắt cô Mỹ Lệ ở bến xe lúc cô ấy nghe tin cậu có vợ bên này và sau đó đưa cô ấy ra Biển Hổ vào một đêm trời mưa. Chúng nó... xô cô ấy xuống hồ!
Thạch An đấm mạnh xuống bàn:
- Quân dã man! Biết cô ấy đang có thai mà chúng bay vẫn không tha, trời tru đất diệt tụi bây!
Sáu Đen cũng không vừa:
- Nếu tụi đàn em tui tội mười thì cậu tội cũng không nhẹ đâu. Chỉ vì cậu bỏ bê con người ta trong lúc cô ấy đang có mang, nên cô ấy mới cất công từ quê nhà sang tận đây tìm cậu, để rồi bị hại như vậy. Tui nghĩ...
Thạch An điên tiết lên:
- Chị mà còn nói nữa tôi sẽ giết liền tại đây!
Rồi Thạch An lảm nhảm như kẻ điên:
- Thảo nào mình trôi giạt ra tận Biển Hổ... thì ra Mỹ Lệ dẫn dắt mình ra đó, chính cô ấy đã chỉ lối cho mình tìm ra xác cô ấy. Vậy mà mình ngu muội, không biết gì...
Sáu Đen nghe được lại tưởng là Thạch An đã khám phá ra mọi chuyện, mụ càng quýnh lên:
- Cậu đã tìm được xác cô ấy? Tui... tui xin tạ tội, tui xin...
Mụ ta bất ngờ sụp xuống lạy Thạch An, khiến những người chung quanh ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì. Thạch An để cho mụ ta lạy, đến một lúc anh vụt đứng lên và nói:
- Chị đi với tôi!
Thạch An lôi mụ ta ra ngoài, hướng về phía nhà mình. Sáu Đen phản ứng bằng cách vùng thoát và chạy nhanh qua bên kia đường. Bị bất ngờ nên khi Thạch An đuổi theo thì đã chậm, mụ ta đã mất hút trong đám đông.
Còn đang bực tức đứng nhìn theo thì bỗng Thạch An thấy chiếc xe đò mà mình thường lái, tức chiếc xe nghe nói đã rớt xuống sông Konpong Thom, vừa trờ tới đậu ngay trước cửa nhà của mẹ vợ.
- Ủa?
Thạch An chạy vội qua, nhìn thấy ngồi ở vô lăng là Hiệp, cậu phụ lái cho anh, Thạch An ngạc nhiên hỏi:
- Xe được vớt lên hồi nào vậy?
Hiệp giải thích sự có mặt của mình:
- Xe mới được vớt chiều hôm qua, đáng lẽ còn phải chỉnh sửa, nhưng bà chủ ra lệnh phải đưa xe về đây để sáng nay đi liền.
- Đi về Sài Gòn à?
- Không! Đi Siêm Riệp.
Thạch An nhìn lên xe thấy trống không, anh hỏi khẽ Hiệp:
- Những hành khách đi xe bị rớt xuống sông giải quyết ra sao rồi?
Hiệp lắc đầu cười:
- Đâu có ai!
Thạch An ngơ ngác:
- Vậy là sao? Năm mươi hai người khi tôi rời bến ở Sài Gòn mà, sao lại không có ai?
Hiệp đáp tỉnh queo:
- Đã xuống xe hết chỗ trạm xăng, anh không nhớ sao?
- Nhưng... chỉ vài phút sau thì xe lại đầy khách, tao nhờ mày lái thay, lúc đó khách đông đủ cả. Vậy là sao?
Hiệp lắc đầu:
- Em không biết! Nhưng khi xe lao xuống sông thì em văng ra khỏi xe, chiếc xe chìm lỉm, để rồi khi trục vớt lên thì không còn người nào trong xe. Cửa xe vẫn đóng kín, như vậy làm sao người thoát ra được nếu có trong xe? Điều này em cũng thắc mắc và định gặp anh để hỏi.
Thạch An đang định vào nhà để hỏi mẹ vợ tại sao lại điều xe của mình đi Siêm Riệp, trong khi nếu xe đã sửa xong thì chính anh se là người lái nó về lại Sài Gòn.
Vừa lúc đó bà Kham Sô từ trong nhà bước ra, vừa thấy Thạch An bà đã gắt lên:
- Mọi người đang chờ trong nhà để đi, sao con ở đâu nãy giờ?
Thạch An đang bức xúc trong lòng về những gì biết được về tội ác của bà mẹ vợ này, nếu không gằn được thì Thạch An đã nổi xung thiên ngay. Cũng may lúc này Thạch An tự nhủ lòng là cố nhịn và sẽ chỉ nổ ra khi cần thiết. Thạch An chỉ đáp cộc lốc:
- Con không thể lái đi đâu khi chưa biết những người khách đi xe tới Konpong Thom bây giờ đang ở đâu. Hay là họ cũng... bị thủ tiêu giống như cô gái tên Mỹ Lệ rồi?
Câu nói của Thạch An đột ngột đã làm cho bà Kham Sô tái mặt, bà lắp bắp:
- Sao... sao con nói chuyện của ai đó? Mỹ Lệ là người ra sao?
- Má dám chắc là không biết người này?
Bà Kham Sô chưa trả lời câu hỏi khó của Thạch An thì bỗng có giọng the thé của Sam Sam SơRi:
- Biết con đó thì sao! Bây giờ anh ra mặt bênh vực nó phải không?
Như giọt nước làm tràn ly, Thạch An nói như hét lên:
- Quân giết người. Đồ dã man!
Bị bất ngờ, bà Kham Sô vừa giận nhưng cũng vừa sợ, nên trong nhất thời bà không phản ứng kịp, trong khi Sam Sam SơRi thì vẫn đanh đá:
- Anh làm gì khi tui giết đứa đã cướp chồng tui hả? Giết người thì sao?
Bà Kham Sô bụm miệng con gái không kịp, nói như van lơn:
- Má xin con, muốn gì thì từ từ nói...
Thạch An chỉ thẳng tay vào bà mẹ vợ:
- Bà giết Mỹ Lệ phải không?
Bà Kham Sô run rẩy:
- Không... má không...
- Mụ Sáu Đen đã nói hết rồi, má còn muốn nói gì nữa không? Mà con nghĩ má và vợ con đâu còn gì để mà biện minh nữa. Bây giờ hãy để cho người chết nói chuyện với hai người thôi!
Vừa lúc đó phụ xế Hiệp bước vô, anh chỉ tay ra xe và nói:
- Lúc nãy có người gởi tui mang về đây một thứ mà thấy lạ quá tui không dám chở, nhưng người ấy nói nếu tui không chở thì sẽ hối hận... nên tui đành phải đem về đây.
Bà Kham Sô hỏi:
- Chở cái gì?
- Dạ, một bó gì đó giống như đòn bánh tét lớn.
Vừa nghe nói là Thạch An đã kêu lên:
- Vật đó đâu rồi?
- Dạ, ở ngoài xe.
Thạch An chạy nhanh ra mà hai chân như quíu lại, linh tính cho anh biết là điều chẳng lành...
Vật đó đặt nằm ở băng ghế sau cùng mà vừa nhìn thấy Thạch An đã nhận ra ngay, đó là cái gói xác chết treo trên cây ở bờ Biển Hồ mà anh đã gặp hôm trước!
- Ai gởi vật này?
Hiệp lúng túng:
- Lúc em sắp sửa chạy xe về đây thì có một ông lão đã lên xe tự lúc nào không biết. Vừa bước xuống xe vừa chỉ tay tên và nói: "Mày chở vật này về giao cho chủ xe, nói với bà ta là hãy nhận lại vật mà bà đã cho người xô xuống hồ cách đây năm tháng!", rồi ông ta biến mất!
Bà Kham Sô đang đứng bỗng té ngồi xuống ghế trường kỷ, trong lúc Sam Sam SơRi thì hơi biến sắc. Chỉ có Thạch An, bỗng nhiên anh cười lên như điên, rồi thét to:
- Cuối cùng thì em cũng đã tìm tới đúng chỗ rồi Mỹ Lệ ơi!
Trong lúc mẹ con bà Kham Sô xanh mặt sợ hãi thì Thạch An lại càng cười lớn. Chẳng biết là anh đang tỉnh hay mê...
° ° °
Hãng xe đò chạy tuyến Nam Vang - Sài Gòn là của bà Kham Sô. Trong số hơn chục đầu xe thì chiếc xe do Thạch An, con rể bà lái là chiếc mới nhất. Nhưng kể từ khi xảy ra tai nạn, rồi đến việc xác chết bó chiếu nằm trên xe thì hầu như chiếc xe đó không kiếm được tài xế. Ai cũng ngại lái nó. Mà ngay như Thạch An, kể từ hôm đó cũng bỏ nhà đi luôn, chẳng biết là đi đâu.
Vào sáng sớm một ngày cuối năm...
Bà Kham Sô ngồi xe cùng Sam Sam SơRi do tài xế Hiệp lái, đi về hưởng Sài Gòn. Từ Nam Vang về Bù Vét, tức biên giới chỉ có ngót hai trăm cây số, nhưng chẳng hiểu sao Hlệp lái với tốc độ khá cao mà từ sáng sớm cho đến xế chiều vẫn chưa thấy tới.
Quá sốt ruột bà Kham Sô hỏi:
- Tới đâu rồi Hiệp?
Hiệp cũng ngơ ngác, anh phải nhìn quanh mấy lượt mới trả lời:
- Sao lạ quá, con lái đúng hướng, đáng lẽ giờ này đã qua khỏi Tây Ninh rồi, mà sao hình như...
Anh nhìn thấy chiếc cầu và con sông lớn phía trước mặt có một thị trấn quen thuộc thì giật mình:
- Ủa, sao kỳ quá.
Sam Sam SơRi buột miệng:
- Hay là đi lạc rồi?
Hiệp buông thỏng:
- Lạc thiệt rồi!
Bà Kham Sô trợn mắt nhìn Hiệp:
- Mày lái đi đâu mà lạc? Ở đây là đâu?
Hiệp ấp úng:
- Dạ, hình như là... Konpong Thom bà ơi!
Bà ta kêu lên:
- Về Sài Gòn sao mày chạy ngược lên đây làm gì? Bộ muốn đi Angkor hả?
Hiệp lúng túng:
- Dạ, con đi về hướng Sài Gòn mà. Hồi nãy bà thấy xe mình qua phà Niết Lương đó, mà hướng đó thì chỉ mấy trăm cây số là tới Tây Ninh rồi. Sao kỳ lạ vậy?
Sam Sam SơRi rít lên:
- Đầu óc mày để đâu vậy? Trời ơi, đi lên đây làm gì không biết nữa!
Tự dưng bà Kham Sô rùng mình. Bà run giọng nói:
- Chạy ra khỏi tỉnh này ngay đi!
Hiệp luýnh quýnh quay đầu xe và suýt nữa anh đã đâm xe vào thành cầu, càng khiến cho bà Kham Sô hốt hoảng:
- Mày cẩn thận chớ! Mau đi đi!
Vừa khi đó có một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa va chạm với một xe tải khác ngay dốc cầu phía vừa đi qua, khiến hai xe nằm vắt ngang cầu và hàng đoàn xe phải kẹt lài. Hiệp kêu lên:
- Điệu này làm sao qua!
Phải mất hơn hai giờ sau đường mới khai thông. Lúc ấy trời đã tối và đổ mưa nữa, Hiệp nói:
- Đường này không an ninh làm sao đi tối được. Mà từ đây trở lại biên giới phải trên bốn trăm cây số, e rằng...
Sam Sam SơRi đã quá mệt, cô nàng gắt lên:
- Kiếm khách sạn nào ở đi, đi không nổi nữa đâu!
Nhưng bà Kham Sô phản đối liền:
- Muốn ngủ thì chạy qua tỉnh khác, chớ không được ở đây!
Sam Sam SơRi bực mình ngay với mẹ mình:
- Má kỳ quá, ở đâu mà không được, miễn có khách sạn thôi.
Bà Kham Sô nói như hét:
- Tao nói không được!
Hiệp phải lên tiếng:
- Cô Sam Sam SơRi nói đúng, giờ này chỉ có thể ngủ ở Konpong Thom này thôi, chớ chạy cách cả trăm cây số nữa mới có khách sạn. Mà quãng đường này kể cả xe nhà binh Pháp còn không dám đi ban đêm nữa là...
Sam Sam SơRi nói ngang:
- Ông ghé đại vô chỗ nào đó cũng được, tui mệt gần tắt thở rồi đây!
Bà Kham Sô vẻ sợ hãi nhưng chẳng còn cách nào hơn nên đành nín thinh. Hiệp đã từng ở chỗ này mấy đêm khi chờ trục vớt chiếc xe, nên anh ghé lại khách sạn quen, Hiệp nói:
- Bà và cô Hai ngủ phòng hạng sang cho tiện nghi, còn riêng con thì quen ngủ trên xe rồi, khỏi cần mướn phòng.
Mệt quá nên Sam SơRi không thiết gì chuyện ăn uống, cô nàng bảo:
- Con ngủ cái đã! Chừng nào đói thì kêu bồi mua cái gì đó lên phòng ăn cũng được.
Cô ta vô phòng và lăn ra ngủ ngay. Bà Kham Sô thì sau khi khóa chặt cửa phòng lại, còn dặn bồi phòng:
- Không được kêu cửa, khi nào cần cái gì chúng tôi sẽ rung chuông.
Móc khóa chưa đủ an tâm. Bà ta còn kéo chiếc ghế chận ngang cửa, vừa nói như nhắc nhở con gái:
- Không được mở cửa đó nghe!
Rồi bà ta đi tắm trước khi ngủ. Vừa vào nhà tắm bà ta vừa càu nhàu:
- Cái thằng tài xế khỉ gió, chạy đâu không chạy lại chạy lên đúng chỗ này...
Cái thói quen một khi tắm thì phải tắm khá lâu, cho nên phải mất gần nửa giờ sau bà Kham Sô mới từ trong phòng tắm bước ra. Đèn phòng đã được tắt, chỉ chừa lại bóng đèn ngủ nhỏ trên đầu giường.
- Ngủ chưa con?
Không có tiếng đáp, nghĩ là con gái đã ngủ nên bà nhẹ nhàng lên giường, nằm cạnh con. Bây giờ nỗi ám ảnh về chuyện cách năm tháng trước như sống dậy. Cũng ở thị trấn này, hồi đó tay bà không trực tiếp ra tay, nhưng chiếc xe Desoto của bà đã có mặt bà trên đó, chở theo một người mà sau đó bọn thủ hạ của Sáu Đen đã đưa xuống ghe, mà theo lời dặn của bà thì "phải đưa nó ra tận Biển Hồ, cho nó vĩnh viễn nằm dưới đó". Hôm đó cũng vào một đêm tối trời như thế này, mọi việc diễn ra khá nhanh, nhưng sao giờ đây nó như hiển hiện lại một cách chậm chạp và sống động... chẳng khác chuyện vừa mới xảy ra!
Bất giác bà Kham Sô rùng mình, và quay sang ôm chặt con gái vào lòng, nói rất khẽ:
- Má sợ quá con ơi...
Chẳng thấy SơRi có phản ứng gì, mà bàn tay của bà lại có cảm giác lạ lạ, rồi bỗng bà rút tay về, vừa bật dậy vừa la lên:
- Sao vậy SơRi? Con... con bị gì vậy?
Người bà vừa ôm có thân thể ướt đẫm và lạnh như băng!
Bà Kham Sô chưa kịp bước xuống giường thì toàn thân bà đã bị rớt xuống như trái mít rụng. Vừa bật dậy bà đã bật công tắc điện, căn phòng sáng choang. Trước mắt bà, một người hoàn toàn xa lạ đang nằm trên giường, nước ướt sũng lan ra thấm cả nệm. Dẫu đứng cách mấy bước, nhưng bà Kham Sô vẫn nhìn rõ mặt người đó, vẫn bộ quần áo đó, vẫn chiếc khăn choàng cổ đó và... bà chợt nhớ ra và kêu Iên:
- Mỹ Lệ!
Đúng người nằm trên giường kia là Mỹ Lệ, người phụ nữ mà năm tháng trước bà đã nhờ Sáu Đen và đàn em đưa đi thủ tiêu!
- Bớ...
Tiếng kêu thất thanh của bà Kham Sô chưa kịp phát ra cửa miệng thì bất thần như có ai đó từ phía sau đẩy mạnh, khiến bà nhào tới trước, rồi ngã sóng soài trên giường, ngay bên cạnh Mỹ Lệ. Lúc này bà ta mới phát hiện ra là Mỹ Lệ chỉ còn là... cái xác chết.
Cố vùng dậy để bỏ chạy, nhưng chẳng biết bằng cách nào đó, cánh tay trái của bà ta lại bị cả thân thể xác chết đè lên, chẳng làm sao nhúc nhích được!
Rồi một giọng sắc lạnh cất lên:
- Trả nợ cho tao!
Giọng nói đó phát ra từ miệng của xác chết.
- Bớ...
Bà Kham Sô cố gào lên, rồi đôi mắt tối sầm...