Trọng ngồi đợi khá lâu thì bà Xuân Lan mới về tới. Nhìn sắc mặt căng thẳng của Trọng, bà ta ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy, cậu Trọng?
Trọng cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn khó giấu cảm xúc:
- Có lẽ tôi sẽ không thể tiếp tục thuê ngôi nhà...
Bà Xuân Lan nhìn khách, dò hỏi:
- Có chuyện gì phải không? Hay là cậu không hài lòng về điểm nào trong ngôi nha?
- Đơn giản chỉ bởi...
Trọng đưa trả lại chìa khóa nhà:
- Bà có thể trừ ba tháng tiền nhà do tôi phá vỡ hợp đồng, số còn lại tôi lấy lúc nào cũng được, không nhất thiết phải là bây giờ.
Trọng đứng dậy ngay, chợt bà Xuân Lan hỏi:
- Có phải cậu nghe ai nói nói gì về ngôi nhà? Chuyện ma chẳng hạn...
Thấy bà ta đã đề cập thẳng, Trọng ngồi lại và hỏi không rào đón:
- Bà biết trong nhà bà có ma?
Bà chủ nhà vẫn rất bình tĩnh:
- Tôi đoán ra ngay mà. Có phải một ông gọi là FengXiao?
- Bà biết ông ta?
Bà Xuân Lan không trả lời ngay, mà ra dấu cho khách chờ, bà bước vào phòng riêng, lát sau trở ra, đưa cho Trọng một gói giấy nhỏ:
- Cậu nhìn xem, cái này có phải là vật người ta thường hay ếm khi xây nhà?
Không rành lắm chuyện thư ếm, nhưng nhìn tờ giấy màu vàng, trên đó có nhiều chữ viết theo dạng tượng hình ngoằn ngoèo, Trọng nghi nghi:
- Có vẻ như vậy...
Bà Xuân Lan chậm rãi kể:
- Khi tôi vừa ăn tân gia ngôi nhà đó thì tình cờ phát hiện tờ giấy bùa này được ai đó đặt trong tường bên trên cửa ra vào. Địa điểm đặt không dễ phát hiện, nếu hôm đó tôi không có một giấc mơ kỳ lạ và nghe một người nào đó
mách rằng nhà tôi bị ếm, do có ai tư thù.. Tôi không tin chuyện mê tín, nhưng một buổi chiều khi từ ngôi nhà mới đi ra, tôi gặp một lão già người Hoa...
Trọng chen ngang:
- Lão Feng Xiao!
- Chắc cậu cũng đã gặp lão ta. Lúc đầu tôi cũng chưa biết lão ta là ai, cứ tưởng đó là người hàng xóm, nhưng sau mấy câu chào hỏi thông thường, lão ta đã nói thẳng rằng lão ta sẽ ngăn không cho bất cứ ai vào ở ngôi nhà mới của tôi! Hỏi lý do thì lão cũng không giấu giếm bảo rằng ngôi nhà đã bị thư ếm mà lão ta là tác giả. Nói xong lão ta đi mất. Tuy không tin lắm, nhưng tôi vẫn cho người đi dò hỏi thì phát hiện là ở Chợ Lớn quả có một ông thầy như vậy, lão ta tên Feng Xiao.
- Bà đã gặp lão ta?
Bà Xuân Lan lầc đầu:
- Tôi chưa gặp nhưng nghe người ta kể rành mạch rằng có một ông thầy tướng số chuyên làm việc đó. Hình như lão ta được ai đó thuê mướn để phá tôi.
Trọng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lão ta không phải là người hiện hữu trên đời này.
Câu nói của Trọng thật sự làm cho bà chủ nhà kinh ngạc:
- Sao cậu biết?
- Tôi đã gặp ông ta. Và...
Sau một lúc đắn đo, Trọng thuật lại chuyện mình gặp lão tướng số người Hoa. Cuối cùng anh hỏi:
- Có phải từ chuyện đó mà ngôi nhà mới của bà không một ai ở được không?
Chừng như muốn giấu, nhưng nghĩ là Trọng đã biết hết, nên bà Xuân Lan gật đầu:
- Gần như vậy. Tuy nhiên, đó là trước khi tôi tìm ra vật ếm này.
Bà kể:
- Tôi phải sang tận Hồng Kông, tốn khá nhiều tiền để rước ông thầy này. Ông ta sau khi lấy được vật giấu trong tường ra, đã quả quyết là coi như yên ổn. Do vậy tôi mới dám cho cậu thuê.
Sau khi nói mọi điều, bà Xuân Lan tỏ ra là không bắt ép người thuê, bà hỏi lại Trọng:
- Bây giờ cậu còn có ý trả lại nhà không? Nếu cậu trả thì tôi sẽ gởi lại đủ tiền cậu ứng trước, không trừ một xu nào, bởi đơn giản là cậu chưa ở ngày nào.
Trọng có chút áy náy, nên sau một lúc suy nghĩ, anh cương quyết:
- Nếu thế thì tôi sẽ tiếp tục thuê. Xưa nay tôi chưa từng sợ bất cứ gì liên quan đến thế giới tâm linh.
- Tôi không ép, như cậu thấy đó, tôt rất kén người thuê, nếu cậu không hội đủ những điều kiện thì tôi đã chẳng đồng ý.
Trọng nhớ, hôm tới hỏi thuê nhà, bà ta đã hạch hỏi đủ điều, sau khi anh trả lời xuôi mọi điều khoản chủ nhà mới cho thuê và còn dặn:
- Khi đã thuê, thì trong suốt thời gian hợp đồng, cậu là chủ toàn quyền ngôi nhà thuê đó. Kể cả chủ nhà cũng không được quyền can thiệp vào những chuyện xảy ra trong nhà đó.
Trọng lấy lại xâu chìa khóa, anh đứng lên cáo từ bằng quyết tâm:
- Tôi sẽ ở cho đến khi nào bà đuổi mới đi.Với điều kiện là bà đừng tăng tiền thuê theo kiều mỗi tháng thột lần.
Bà Xuân Lan cũng nổi hứng:
- Tôi thích tính cách của cậu, nên xin miễn cho cậu sáu tháng tiền nhà đầu tiên. Có nghĩa là, thay vì ở một năm, nay cậu có quyền ở đến mười tám tháng luôn!
Trọng cười:
- Xin cám ơn lòng tốt của bà. Tuy nhiên xưa nay tôi không thích nhận những ân huệ như vậy. Thay vào đó, tôi muốn bà lắp một đường điện thoại nữa vào tận phòng riêng với chức năng gọi được cả ra nước ngoài.
- Ồ, cậu quên là phòng dành cho cậu, tôi đã cho kéo đường đây riêng sẵn rồi.
- Tôi muốn lắp thêm ở căn phòng sơn màu hồng phấn kia. Phòng của...
Bà Xuân Lan ngạc nhiên:
- Cậu thích ở căn phòng của cô gái thuê hụt đó hả? Nó đâu rộng bằng phòng ở phía ngoài. Vả lại phòng ấy thiết kế riêng cho nữ mà...
Trọng cười nhẹ:
- Tôi lại thích phong cách ấy...
- Thôi được, tôi sẽ cho thực hiện ngay. Mong là cậu sẽ không mau chán.
Trọng chào bà chủ nhà, nhưng khi vừa bước ra tới ngoài anh chợt nhớ đến chuyện mảnh giấy trên gối, nên quay lại vừa móc trong túi quần ra mẩu giấy gấp tư, hỏi:
- Bà có nhớ tuồng chữ này không?
Vừa nhìn vào bà Xuân Lan nói ngay:
- Chữ của cô Dạ Hương, người ký hợp đồng thuê nhà mà không ở. Tôi còn mẫu chữ của cô ấy đây.
Bà bước ngay vào phòng, lấy ra tờ hợp đồng đưa cho Trọng. Vừa thoạt nhìn Trọng đã kêu lên:
- Đúng rồi!
Hai mẫu chữ giống nhau như đúc, mà bất cứ ai nhìn vào cũng đều không thể nhầm lẫn được.
Mà mảnh giấy trong túi của Trọng lúc này là mảnh thứ tư anh nhặt được mới đây thôi...