Cô chỉ thét lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống nên gạch năm im thin thít. Nghe tiếng thét, hai vợ chồng phòng bên chạy vội qua. Thấy Hoàng Hạnh nằm dưới sản gạch họ vội nâng chị lên rồi gọi nhân viên trực. Lan, Nam cùng chạy lên.
Đối với chính trị có nhìn Hồng Hạnh ái ngại. Người chẳng nhớ:
– Hình như cô ấy bệnh, lúc nãy có qua tìm chúng tôi rồi không nói gì cả?.
Lan hỏi họ:
– Anh có nghe cô ấy kêu không?
– Có! Nhưng không rõ. Chỉ nghe tiếng hét rất lớn. Thế là chúng tôi chạy qua ngay.
– Anh không thấy có ai ở đây sao?
– Không, hình như cô ấy chỉ có một mình.
– Cám ơn hai anh chị.
Lan đưa họ ra khỏi phòng nói thêm:
– Ðược rồi chúng tôi sẽ lo cho chị ấy.
Lan gọi Thu Linh đến cùng nhau lo cho Hoàng Hạnh. Một chốc lát sau cô tỉnh lại, mở mắt ra
Hoàng Hạnh vội chụp tay Thu Linh, cơn hoảng loạn vẫn còn, cô lắp bắp:
– Ối! Ðáng sợ quá! Ma! Quỷ các cô ơi.
– Chị bình tỉnh lại đi! Lan nhẹ nhàng đứng lên xoa dầu hai bên thái dương cho Hoàng Hạnh.
– Nào chị kể lại sự việc cho chúng em nghe đi?
Hoàng Hạnh nhìn lướt qua căn phòng cô dừng lại ở cánh cửa:
– Ma vào phòng tôi các cô có tin không, hai lần mở cửa, tôi đóng nó mở, nhưng chẳng thấy ai, tôi ngỡ cô Lan lên nên tôi chạy đi tìm.
Thu Linh đưa cho Hoàng Hạnh ly nước mát, cô cầm lấy nhấp một ngụm rồi định kể tiếp ...
Lan khỏa lấp đi.
– Chị đã bớt chưa. Chắc tại chị đi đường mệt nên thấy như thế! Ở đây rất an toàn có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu?
Hoàng Hạnh lắc đầu, cô ngồi dậy thu xếp đồ đạt vội vàng:
– Tôi chưa biết mình đi đâu, nhưng ở đây tôi sợ quá rồi, tôi không dám ở lại một mình.
Thu Linh vội năn nỉ:
– Chị định đi đâu? Em nghĩ chuyện này không có gì cả. Xin lỗi chị làm nghề gì? Chị tin là ở trên đời này có ma không?
Hoàng Hạnh hơi ngớ người ra:
– Ma tôi không tin, vì từ nhỏ tới giờ tôi chưa gặp, nhưng tôi rất sợ ai nói đến chuyện ma. Tôi rất nhát, thôi các cô làm ơn cho tôi đi. bởi vì chuyện xảy ra lúc nãy tôi biết là tôi đang hoàn toàn sáng suốt, tôi đâu có ngủ mà bảo là tôi mơ.
Hoàng Hạnh vẫn tiếp tục thu xếp đồ đạc. Lan nhìn Hoàng Hạnh cô ai ngại:
– Bên ngoài trời tối lắm chị à? Vả lại khách sạn này nằm lưng chừng đồi, đi xuống chân đồi đường vắng lắm. Rất nguy hiểm.
Hoàng Hạnh dừng tay:
– Cái gì nguy hiểm? Cô nói là ...
Thu Linh ngập ngừng nhìn Lan:
– Sợ bọn cướp của cướp người. Giờ này tối rồi xe cộ thưa thớt. Chị nên suy nghĩ kỹ.
– Nhưng! Tôi sợ quá. Các cô nghĩ cách giùm tôi đi. Ở gần đây chắc còn khách sạn khác mà. Lan lắc đầu:
– Xa cả cây số mới có nhà trọ, nhà nghỉ.
Hoàng Hạnh vẫn muốn đi, cô cứ nhìn vào khoảng tối ở cửa là rùng mình lo sợ.
– Chắc tôi phải đi thôi.
– Chị dám đi một mình?
Hoàng Hạnh nghe Lan hỏi vội ngồi bệt xuống. Cô tưởng tượng trên con đường vắng, một tên cướp xông vào hay con ma chận lối là cô rùng mình, sợ đến nỗi tim như ngừng đập, thở không nổi.
Lan bảo Thu Linh:
– Em gọi cô Hoàng Hạnh xem sao?
– Dạ!
Bỗng Thu Linh quay lại:
– Nếu chị sợ phòng ấy có ma. Vậy ta có thể đổi phòng khác cho chị, chị chịu không? Ðược chứ Lan.
Lan gật đầu:
– Như vậy cũng được.
Hoàng Hạnh lại ngần ngừ:
– Thôi rủi chỗ nào trong khách sạn này ma cũng xuất hiện thì sao?
– Không có đâu. Chúng tôi ở đây làm việc lâu rồi mà có sao đâu? Chị đừng có ngại.
– Thôi chị ráng ở lại một chút em gọi bà chủ đến. Lan đề nghị.
– Ðược rồi em gọi bà chủ đến đây, bà chủ của em như thế nào vậy? Khách mỉm cười:
– Rất trẻ. Cô tên là Thủy Tiên.
Thủy Tiên đến cô mặc bộ quần áo màu hồng phấn trông rất trẻ trung. Tay cầm cây viết chạy nhanh đến phòng Hoàng Hạnh.
– Cô đây là bà chủ. - Hoàng Hạnh ngạc nhiên nhìn Thủy Tiên.
– Dạ! Chị có chuyện cần gặp em à?
– Ðúng vậy! Chị không ngờ bà chỉ của khách sạn to lớn này lại là một cô gái quá trẻ.
Thủy Tiên cười bẽn lẽn:
– Dạ! Chị quá khen.
– Em có biết không Thủy Tiên. Ơû đây có ma!
– Ma à? Không có đâu chị ạ. Thủy Tiên vội nói nhanh.
– Có đấy em ạ. Lúc nãy chị vừa bị nhát đến nỗi ngất xỉu, nên chị định trả phòng, nhưng cô Lan chờ em giải quyết.
Thủy Tiên lặng lẽ. Có nghĩ là Hoàng Hạnh không nói dối bao giờ, nên tìm cách khuyên lơn.
– Chị ơi! Lúc này gần Tết, trời bên ngoài tối và lạnh lắm. Khách sạn thì rất xa. Ðường đi khó. Chỉ sẽ ở đâu?
– Tôi không rõ nhưng muốn ở lại thì sợ.
– Chị yên chí chẳng có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
Lan lên tiếng:
– Em đã khuyên chị ấy như thế mà chị chẳng tin.
Hoàng Hạnh đưa mắt nhìn cánh cửa. Cứ nhìn là cô lo sợ:
– Tôi ở cũng được nhưng với điều kiện là cô phải cho người đến đây ngủ với tôi nha cô Thủy Tiên.
Thủy Tiên cười nhẹ nhàng:
– Chị đồng ý là em vui rồi. Cô Lan đêm nay lên ngủ với chị Hạnh nha!
– Dạ! Lan cười. Chị không biết chứ em cũng rất sợ ma.
– Có phải vậy không? Lan em đừng có nói giỡn. Lan cắn nhẹ móng tay.
– Ngủ thì ngủ những giữ mà cho chị thì em không bảo đảm.
Hoàng Hạnh cười vui vẻ:
– Không cần em giữ ma. Chỉ cần người thứ hai ở chung là chị hết sợ liền.
Thủy Tiên cùng Thu Linh đi rồi. Lan bỏ phòng trực ôm đồ đến phòng Hoàng Hạnh ngủ. Hoàng Hạnh theo cô không dám ngồi trong phòng một mình. Lan bảo:
– Mỗi đêm em trực đến khuya, chị chờ nổi không?
– Nổi, nhưng em đi đâu chị theo đó.
Lan nghiêng nghiêng cái đầu:
– Có cần như thế không? Em cũng sợ có lẽ thua chị.
Cả hai cười thật vui vẻ:
– Tự nhiên mình có bạn ngang hông. Lạ quá.
Hạnh ngạc nhiên:
– Thế em ngủ với người lạ không được à?
Lan trả lời nhất gừng cô mắc màn lên:
– Cũng được, trước lạ sau quen.
– Thế em có người yêu chưa?
Lan lắc đầu, cô im lặng chợt nhớ đến Nam không hiểu anh chàng làm chung mình suốt mấy năm nay có để ý đến cô không.
Cả hai leo lên giường năm im. Làm ở khách sạn này nhiều năm nhưng Lan chưa bao giờ đặt chân lên chiếc giường nệm êm ái như thế này. Cô lạ lẫm và lạ lẫm cả cô gái nằm bên cạnh mới quen. Lan trằn trọc không ngủ được. Hoàng Hạnh cũng thế. Cô sợ nên không thể chợp mắt. Cả hai cứ nằm im lặng như thế.
Trời sáng rõ, Lan tiển chân Hoàng Hạnh một đổi rồi quay lại. Dưới chân đồi, những làn sương mỏng tan còn đọng ngang lưng chừng đồi. Hàng liễu thì thầm đón gió. Aùnh nắng vàng lại tràn về. Trời đã vào xuân.
Ðã hai tháng trôi qua. Khải Trọng và Thủy Tiên bên nhau, nhưng anh chưa tìm ra đâu là đầu mối câu chuyện. Thủy Tiên lại muốn yên ổn. Cô không cho Khải Trọng tham gia vào việc cha cô đề ra. Khách sạn càng ngày càng ế ẩm. Tin tức của bọn bắt cóc cũng không tìm ra. Thủy Tiên không dám ra ngoài một mình. Cô rất sợ có chuyện không đáng lại xảy ra. Kể cả Hải Thi cô chẳng cho bạn mình đi chơi dù một chút. Thủy Tiên lại bực mình vì tờ báo đăng tải chuyện ma xung quanh khách sạn của cô. Tại sao phóng viên đó lại biết chuyện ở đây? Hình như xung quanh cô có một tấm màn bí mật. Cô mong có người vén nó lên, nhưng sao khó khăn quá vậy.
Thủy Tiên đi một vòng thăm tình hình khách sạn. Màu xuân đã về sao người lại vắng vẻ. Thường thì những ngày sau tết người đi du lịch càng nhiều, nhưng nhìn ở phòng ăn chỉ độ có mười người. Cả khách sạn rộng lớn cả trăm phòng mà chỉ mấy người khách. Thử hỏi Thủy Tiên sao không cảm thấy buồn. Tìm đến phòng karaoke nghe tiếng hát văng vẳng. Thủy Tiên hơi mừng, nhưng bước vào cửa cô mới hay Ly Ly ngồi hát một mình. Ly Ly giật mình:
– Ôi! Chị Thủy Tiên vào đây hát cho vui.
Thủy Tiên chau đôi mày cong:
– Buồn thí mồ ở đó mà hát với hò.
– Ðám cưới rồi vui chứ sao lại buồn. Bộ anh Trọng không tốt với Thủy Tiên à?
Thủy Tiên lắc đầu:
– Ðâu có, anh ấy rất tốt, mình chỉ điên cái đầu vì cái khách sạn này thôi. Ly Ly này! Ði một vòng với mình nhà.
Dẹp chiếc micro lên trên ngăn tủ, tắt máy, Ly Ly khép cửa phòng rồi chạy theo Thủy Tiên:
– Bạn tính thử doanh thu của phòng karaoke mấy tháng nay thử xem. Có như tháng trước không?
Ly Ly bịp trán suy nghĩ:
– Ừ nhỉ! Cả tháng nay người vào hát chưa được mười lượt. Sao kỳ vậy Thủy Tiên?
Thủy Tiên bực mình:
– Tại ma đó ... Tại bà mình đó ... Từ hôm Hoàng Hạnh đến bị nhát đêm nay ...
chắc cô ta ...xì ... cho nhà báo nên khách sạn mình bị như thế. Theo mình chúng ta kiểm lại hết cả khách sạn xem ra sao, rồi có kế hoạch chứ kéo dài như thế này sẽ bị lỗ vốn nặng đó.
– Ừ!
Cả hai cùng đi. Phòng thu, soát vé, quản lý, khách sạn, hai nhân viên đang ngồi đọc báo. Một người ngủ gục. Thấy Thủy Tiên họ giật mình lay Hoàng dậy, anh ngơ ngác:
– Uûa! Cô Thủy Tiên hôm nay rảnh à?
Thủy Tiên cười gượng:
– Không rảnh, đi xem các anh làm việc thế nào được không?
Nam lè lưỡi rụt vai:
– Chà, bà chủ đi kiểm ...
Ly Ly nói lớn:
– Kiểm điểm ông nào ngồi chơi, ngủ gật ...
Hoàng gãi gãi đầu, nét mặt nhăn nhó:
– Xin lỗi, đêm hồi hôm sợ quá tôi không ngủ được.
Thủy Tiên nhìn anh:
– Lại chuyện gặp ma nữa à? Tôi không thích nghe.
– Dạ .... Nhưng ... Ðó là sự thật. Tôi xin cô cho tôi nghỉ làm. Vả lại khách sạn này vắng tanh, chỉ toàn là nhân viên không thấy khách. Ở lại tôi cũng chẳng biết làm gì. Ngồi không, ngủ gật hưởng tiền lương tôi áy náy lắm.
Thủy Tiên nghỉ ngợi về lời Hoàng nói. Cô đâu muốn la rầy ai sợ Hoàng tự ái. Cô vội vàng phân bua:
– Tại Ly Ly nói chơi, chứ tôi đi xem tình hình buôn bán tháng này thế nào, có ai trách anh đầu mà anh lo. Còn chuyện anh xin nghỉ để ba tôi hoặc anh Trọng giải quyết anh mới được nghỉ nha.
– Dạ.
Thủy Tiên vội bước đi. đúng như mọi người nói khách sạn vắng teo. Ði lại chỉ có mấy nhân viên dọn dẹp vệ sinh. Thủy Tiên buồn ngơ ngẫn, cô bước đi tìm ông Tính. Ly Ly chạy theo sau. Chợt Hải Thi ở phòng kế hoạch gọi Ly Ly:
– Ði đâu vậy cho tớ theo với?
– Thủy Tiên có hay chuyện gì chưa?
Thủy Tiên ngỡ ngàng:
– Chuyện gì?
– Anh Trọng đã tìm ra bản đề án thiết kế ngôi biệt thự rồi.
Thủy Tiên vui mừng:
– Ở đâu mà anh ấy tìm thấy? Lâu chưa? Anh này kín miệng thật, không cho vợ biết.
Khải Trọng đi đến bên cạnh Thủy Tiên:
– Biết chi vậy? Ðể em lo à?
Thủy Tiên bỗng quay lại nhìn thẳng vào Khải Trọng:
– Anh có biết doanh thu của khách sạn tháng này là bao nhiêu không?
– Bao nhiêu?
– Một con số không thể tưởng tượng nổi, chỉ có vài chục khách trên tháng.
Anh không biết sao?
Khải Trọng ngồi xuống chiếc bàn làm việc. Anh mời Ly Ly và Hải Thi cùng ngồi xuống cạnh Thủy Tiên:
– Anh biết lâu rồi. Và anh cũng đang lo đây.
– Anh lo cái gì?
– Anh tìm cách dẹp cái nguồn tin về khách sạn ma, và biến nó thành trò chơi giải trí.
Hải Thi lạ lẫm:
– Anh nói gì, tụi này không hiểu.
– Rồi đây các em sẽ hiểu, nhưng anh có đề nghị này em chịu không?
– Chịu! Anh nói đi. sẵn sàng nghe.
Thủy Tiên liếc nhìn Khải Trọng đùa đùa. Trọng cười to:
– Em có chịu đi bắt ma cùng anh không?
– Bắt ma cùng anh? Lạ nhĩ? Ơû đâu mà bắt? Không khéo ...
– Cho em theo với! Ly Ly đề nghị.
Hải Thi lườm cô bé:
– Kỳ quá hà! Khi không đòi theo. Không được đâu?
Thủy Tiên nghe Hải Thi nói thế cô không biết họ tính toán cái gì nên hỏi:
– Cho Ly Ly đi cũng được. Nếu cần có Hải Thi càng vui. Em sợ mình anh với em, lỡ gặp ma thì mình làm sao?
Hải Thi cười ngặt nghẽo:
– Ối! Anh Trọng giải thích cho Thủy Tiên nghe đi. cô ấy không hiểu gì cả.
Nghe Hải Thi cười, Ly Ly và Thủy Tiên nhìn nhau bực mình:
– Anh Trọng nói đi, Hải Thi chọc quê tụi em kìa.
Khải Trọng cũng cười, nhưng anh chợt nghiêm mặt lại:
– Vì anh muốn chỉ có mình em và em đi bắt mà thôi. Em rủ họ theo nên Hải Thi cười em là phải.
Thủy Tiên làm bộ giận:
– Tại sao?
– Ối! Cái mặt giận thấy ghét. Hải Thi nựng Thủy Tiên.
– Anh ấy muốn đến phòng mà Hoàng Hạnh gặp ma ngủ một đêm, nên rủ nhỏ đi theo. Hiểu chưa?
Thủy Tiên à lên cười bật cười nói nhỏ:
– Có vậy mà không nói sớm, nhưng anh Trọng ơi không được đâu. Cô Lan kể nghe sợ lắm. Em mà thấy là em xỉu ngay. Vả lại anh đừng có liều ...
Khải Trọng hắng giọng:
– Muốn bắt cướp phải vào tận ổ, muốn bắt ma cũng phải đến tận nơi, nghe bóng, nghe gió hoài anh bực quá. Ai cũng thấy trong khi anh chưa thấy bao giờ.
Anh muốn đích thân tìm hiểu con ma này mới được. Anh không tin là trên đời này có ma. Em cùng đi với anh nha?
Thủy Tiên suy nghĩ rồi cô lắc đầu:
– Nhưng em không dám. Nếu có ma thật thì làm sao? Em ... em sợ lắm. Anh chọn người khác đi.
Khải Trọng bực mình:
– Chẳng lẽ em kêu anh ngủ với Hoàng Anh hay Hoàng, Thảo. Thôi anh ngủ chẳng được đâu.
Thủy Tiên cố nói:
– Vậy anh ngủ một mình.
– Xí! Có vợ mà bắt anh ngủ một mình buồn lắm.
– Nhưng em rất sợ.
– Anh bảo đảm với em là không có ma.
– Nếu không có ma vậy bao nhiêu người gặp cái gì, những hình ảnh ấy ở đâu ra?
– Hình ảnh nào? Anh chưa thấy, chưa từng thấy nên anh không thể tin.
– Anh liều quá. Em không dám theo anh đâu. Tóm lại anh muốn bắt ma, bắt quỷ thì cứ bắt một mình đi. Em không theo.
Hải Thi nghe hai người cãi vã đôi co cô sợ có chiến tranh nổ ra nên lên tiếng:
– Thôi thôi cho tôi xin. Ðừng vì chuyện ma cỏ mà hai người xích mích không vui, Thủy Tiên có cái lý của cô ấy, anh cũng có cái lý của anh. Một người nhường đi nào? Ai xung phong?
Cả hai đều im lặng. Lát sau Khải Trọng lên tiếng:
– Thôi để anh ngủ một mình vậy. Lỡ có bị ma vật chết coi ai ở góa thì biết.
Thủy Tiên sợ xanh mặt:
– Ối! Cái anh này nói bậy ghê. Ðể em hỏi lại ba cái đã.
Hải Thi đồng ý:
– Ðúng rồi! Nên hỏi ý kiến của cha một chút chứ, nếu sau này có chuyện gì ông ấy sẽ trách cả hai đó.
Ly Ly ngồi bật dậy:
– Thôi cứ ở đây hết đi, tôi gọi bác cho. Chờ bác ấy đến xem có ý kiến gì, rồi ta quyết định luôn thể.
– Này nhớ gọi Hoàng Anh luôn thể nghe Ly ly.
Không nghe tiếng đáp, Ly Ly mới đó đã khuất dạng sau tàng cau kiểng. Khải Trọng lại hỏi tiếp:
– Em có thấy gì là lạ trong bản thiết kế khách sạn không Thủy Tiên?
Thủy Tiên ngư ngẩn lắc đầu. Trọng nói một hơi.
– Em biết không, anh đã thấy có tin le lói từ trong bản thiết kế ấy. Ai thiết kế công trình này? Ai xây?
– Ai thiết kế, ai xây em thấy người ta thường đâu có để ý. Hay là anh nói có người ếm khách sạn của chúng ta.
– Em lại tin dị đoan nữa rồi. Nhưng xét về tính chất nó gần giống như vậy.
Một cách ...trù ếm ... rất thông minh.
Mọi người ngạc nhiên trước sự phát hiện của Khải Trọng, dù chưa hiểu rõ ý anh nói gì, Thủy Tiên cũng thầm khen là anh thông minh tài giỏi. Nhưng Khải Trọng lại đố:
– Em có biết phát hiện này của ai không? Thử đoán xem, Thủy Tiên cả Ly Ly nữa?
– Anh chứ còn ai? Ðúng không nào - Thủy Tiên trả lời vội vàng không cần suy nghĩ.
– Không phải là anh đâu. Cho em đoán lại đó.
Chờ Ly Ly và Hoàng Anh vào cùng ông Tính đến gần anh hỏi:
– Mấy tháng nay cha thấy thế nào?
Ông Tính lắc đầu vẻ chán nản:
– Phải chi lúc đầu ba nghe lời của con Khải Trọng ạ.
– Nghĩa là ... - Chàng cướp lời ông Tính ... Cha quyết định bán lại khách sạn.
Ông gật nhẹ đầu rồi nói:
– Nhưng cha đang tức tối một điều ...
Thủy Tiên làm lạ hỏi ngay:
– Ðiều gì hở cha?
– Ma xuất hiện. Tại sao ai cũng thấy mà hai cha con ta ao ước lại chẳng thấy bao giờ.
– Ðể làm gì hở cha?
Ðể cha xem con ma ấy thế nào? Từ đâu ra? Muốn gì?
Khải Trọng cười:
– Vậy ý cha con mình quá giống nhau. Con mới đề nghị vợ con đi tìm ma chứ đừng để ma tìm mình, nhưng cô ấy không đồng ý, nên con định hỏi ý cha thế nào? Chờ đợi hoài con mệt mỏi lắm.
Ông Tính chẳng lộ nét vui:
– Sao con không chọn người khác. Nhu Hồng Anh hay mặt thằng bạn nào khác cũng được.
– Cha ơi! Con thấy con ma này nó thông minh lắm, nên nếu có tin cha đang đi tìm hay điều tra về nó. Con bảo đảm nó không bao giờ xuất hiện. Nó chỉ xuất hiện thật bất ngờ hãi hùng cho mọi
người yếu bóng vía.
Ông Tính gật gù trước cách đánh giá của Khải Trọng, ông khen:
– Ðược con nói tiếp thử xem.
– Cho nên con và Thủy Tiên phải đóng vai là khách đến trọ qua đêm mới có thể ...
– Ðâu cần như thế đâu anh, theo em anh quá tưởng tượng con ma này rồi. Nó đâu có thông minh dữ vậy.
Hoàng Anh cũng xen ngang:
– Khải Trọng nói đúng đó bác và Thủy Tiên.
Muốn bắt nó không thể chờ như mấy tháng nay thật là vô công rỗi việc.
Chán chết. Khách khứa thì sợ hãi do nguồn tin lan truyền nên bỏ đi cả. Không khéo chờ ít lâu nữa nó sẽ trở thành ...lâu đài ma ... biến thành ...lâu đài hoang ...
luôn à!
– Ừ! Các cháu nhận xét thật đúng. Thôi nên nghe lời Khải Trọng đi con. Thử tìm cách cứu vãn tình hình này chứ để vậy cha thấy không xong.
Thủy Tiên cắn nhẹ môi:
– Nhưng ... con chỉ sợ ....
– Có anh ấy bên cạnh mà sợ nỗi gì. Hoàng Anh cười:
– Ý kiến của Hải Thi khá hay và độc đáo nữa. Cô rất nhanh nhạy. Khải Trọng khen.
– Không có chỉ, giúp anh, giúp bạn là nhiệm vụ em mà Thủy Tiên vô cùng ngạc nhiên trước lời đối đáp của hai người.
– Anh vừa nói là ...
– Chính Hải Thi, bạn em là người tìm ra cách giúp chúng ta đó em hiểu chưa?
– Hiểu, thật cảm ơn bạn.
– Không có chi!
Thủy Tiên bắt tay Hải Thi thật chặt. Thì ra cô bạn này bấy lâu cũng quan tâm đến chuyện của mình. Cô ấy đang ngầm giúp Thủy Tiên mà cô nào hay biết.
Lúc Thủy Tiên gặp nạn là Hải Thi ra tay. Một cô gái hiền lành trầm tư không ngờ quá giỏi giang. Thủy Tiên vô cùng thán phục ...
Ông Tính ngồi buồn rầu rỉ, bà Thủy im lặng theo dõi cử chỉ của chồng.
Ông nhặt tờ báo lên xem lại một dòng chữ chạy tít dài ... mọi người chờ xem chuyện bắt ma ở khách sạn bí ẩn rất gay cấn hồi hộp. Chuyện ma ở đây hư, thực ra sao? Chờ hồi cuối. H.T. Phóng sự của một phóng viên viết nhiều lần. Mỗi lần báo kể một chuyện ma ở khách sạn. Phóng sự sắp kết thúc. Vậy là phóng viên đó có mặt ở đây? Hắn ta biết mọi chuyện ông rất bực mình. Hết đối phó với ma bây giờ đối phó với người. Ý đồ người viết này hại ông hay giúp ông? Chỉ biết mấy tháng nay khách sạn có ma nên người không dám tới. Ông cảm thấy buồn bả vô cùng. Chỉ có hai anh em từ ngày mẹ ông mất, mỗi người một ngã. Vì cái khách sạn chết tiệt này mà mẹ ông mới ngã bệnh. Vì nó mà con ông sợ chết khiếp, vợ ông buồn rầu và bản thân ông có vui vẻ gì đâu. Kinh doanh ngày càng ế ẩm. Dư luận xôn xao không tốt về gia đình. Tuổi già mà ông cảm thấy không yên chút nào.
Bà Thủy phá tan bầu không khí u ám:
– Ông à! Tôi nghe Tiểu Hà bị chú Cón đánh phải đưa vào nhà thương ...
Thấy ông yên lặng bà tiếp:
– Chú ấy xơ xác lắm ông ơi! Gia đình không còn một đồng dinh túi.
Ông Tính quắc mắt nhìn bà, nhưng rồi ông dịu lại ngay:
– Sao bà biết?
– Tôị. tôị. bà Thủy ấp úng không dám nói.
– Chuyện gì? Lâu nay bà vẫn liên hệ với họ ư?
– Không có!
Giọng bà Thủy trở nên buồn áo não:
– Ông biết không? Chú ấy tệ lắm đánh Tiểu Hà đến nỗi ngất xỉu. Nhưng cô ta lì lắm không chịu gọi ai cả. Thằng Phong nó đi học về thấy mẹ nó nắm chết nó khóc. Mọi người đưa vào bệnh viện cấp cứu. Không ai chăm sóc. A Phong bị chú Tư đuổi ra khỏi nhà vì cái nhà ổ chuột ấy cũng bán rồi.
Ông Tính tức tối:
– Rồi cái thằng quỷ sống đó đâu rồi? Hết làm khổ cha mẹ, anh em rồi tới vợ con. Ai cho bà biết chuyện này.
– Thằng Tiểu Phong. Nó cũng bị đòn nhừ tử. Chú ấy mất hết tính người rồi.
– A Phong đâu? Nó đâu? Ông hỏi gấp gáp.
Bà Thủy như chờ cơ hội gọi lớn:
– Phong à ra đây, bác bảo con?
Có tiếng dạ thật nhỏ. Cậu bé gầy gò mười sáu mười bảy tuổi mà như đứa bé mười ba. Phong lớn không nổi vì cha mẹ mình. Ông Tính nhìn cháu mà rơi nước mắt.
– Cháu lại đây. Học hành thế nào rồi con? Ngồi xuống kế bác rồi kể cho bác nghe nào. Từ lúc nội con mất đến nay, cha mẹ con làm gì?
A Phong xoa xoa hai bàn tay vào nhau:
– Nội mất, em con chết, mẹ buồn đi tìm vui trong men rượu. Cha con mê một ả buôn lậu á p phiện. Lúc có tiền ả rũ ba con hồn vốn mua bán. Lúc ba con nghiện bả đá đít ... Thế rồi biệt thự nội cho ra đi trước khi con thấy mặt, gia tài ngoại để lại cho mẹ con, hai người phá nát trong một năm. Con phải về sống với mẹ trong căn nhà nhỏ. Và mới hôm kia ... Ông ấy ghiền thuốc ... đã đánh mẹ con ngất xỉu, nhà bán, con nói ông ấy đuổi con đi. buồn quá hôm qua con định lũi ra xe cho chết quách cho rồi.
– Í sao con lại nghĩ bậy vậy? Ông Tính hoảng hốt.
– May mà lúc con đi thất thêu con gặp bác Hai. Nếu không chắt con theo nội rồi.
A Phong mím chặt đôi môi để không bật khóc.
– Con cứ đến đây bác đâu có đối xử tệ với cha mẹ con đâu!
– Nhưng cha con đối với bác quá ư là tệ. Bác không biết sao? Bác không ghét giận con sao?
– Không tạo là giận thằng cha vô liêm sĩ của con thôi, chứ con có tội tình gì.
Thật tội nghiệp, cha làm con khổ bà thấy chưa?
– Dạ! Bác ơi bác tốt quá. A Phong chớp nhanh đôi mắt, cậu bé như cảm thấy có lỗi cứ cúi đầu thật thấp.
– Ừ! Còn mẹ con ai lo? Ðang như thế nào?
Cậu bé lắc đầu:
– Con không biết. Mấy bữa nay ai lo cho mẹ, vì con không có tiền. Vả lại ở nhà con có mấy người đến siết nợ, họ hăm he nếu không trả sẽ bắt con để trừ nợ đó bác.
– Bắt con trừ nợ? Nợ gì? Ông Tính ngạc nhiên. Họ là ai con biết không?
Phong lắc đầu:
– Con không biết! Nhưng họ rất hung dữ. Chắc ba con không thoát khỏi tay của họ đâu. Vì ông ấy nợ họ. Nợ nần nhiều lắm!
Bà Thủy gạn hỏi thêm:
– Bây giờ ba con ở đâu? Con có biết không?
– Dạ! Ông ấy đồng ý cho họ bắt con để trừ nợ và cả ngôi nhà còn lại ... con nghe thấy nên vội bỏ đi ... Ba con chắc qua nhà cô Ba.
Ông Tính giận run:
– Hừ! Nó lại định vạ lây đến cô Ba. Cái thằng ác ôn vì nó mà táng gia bại sản. Nó hại người đến bao giờ nữa. Thôi con cứ ở đây rồi bác lo cho ... Con dẫn bác xem mấy thằng định bắt cóc con để ...
– Dạ! Cậu bé đạp lí nhí.
– Nhưng bác thật sự không ghét con chứ?
– Tại sao con hỏi như vậy? Chẳng lẽ bác xấu lắm hả?
A Phong vội ôm chồm lấy bà Thủy:
– Con sợ bác biết sự thật bác sẽ không còn thương yêu con nữa. Nhưng để trong lòng thì con sợ sau này biết bác càng ghét.
bà Thủy cảm thấy cay cay mắt. Thật ra bà rất yêu thương A Phong lúc nhỏ.
Bà vỗ đầu nó nhè nhẹ an ủi:
– Nào! Chuyện gì con cứ nói với bác không trách con đâu?
– Bác ơi! Bà nội chết là do ba con đầu độc đó. Bà ăn cái bánh mà mẹ con mang qua hôm ấy. Ba giành lại khách sạn của bác đó ...
ông Tính đứng sững một giây, tay ông nắm chặt mép bàn, ông run run ... Rồi từ từ ngã quỵ xuống nằm sấp trên ban bất tỉnh. Bà Thủy, A Phong hết hồn vội đỡ ông dậy. Hai mắt ông nhắm ghiền. A Phong đứng cúi đầu im lặng:
...Phải chi mình đừng nói ...
Thủy Tiên vội theo Khải Trọng. Anh dắt cô đi lên từng bậc thang. Thủy Tiên năn nỉ:
– Hay là mình trở xuống đi anh. Em rờn rợn thế nào ấy.
Trọng vẫn kéo Thủy Tiên đi nhanh, anh cười chọc cô:
– Em sao nhát quá hà. Có gì anh chịu trách nhiệm hết.
– Em xỉu anh chịu trách nhiệm được à?
Vào tới dãy hành lang hun hút vắng tanh, Thủy Tiên càng sợ, cô run bần bật.
Tiếng bước chân của hai người mà Thủy Tiên ngỡ là ai bước sau lưng, cô không dám đi trước. Trọng đứng lại định nhường cho cô bước lên. Cô lại níu chặt tay anh đứng lại. Trọng hối:
– Em đi trước đi.
Thủy Tiên càng bám chặt tay anh không rời:
– Anh đi trước đi.
Trọng cười:
– Thiệt tình, vậy em đi sau há.
Thủy Tiên lại vượt lên:
– Em không dám.
Trọng tức mình, đứng lại:
– Trời! Ði trước cũng sợ đi sau cũng sợ. Vậy làm sao?
– Em sợ lắm. Anh ơi trở xuống đi.
Trọng nắm bàn tay lạnh ngắt của vợ, anh biết Thủy Tiên sợ, nhưng anh đã quyết:
– Anh quyết rồi đêm nay anh phải bắt tại trận. Xem ma có dám nhát anh không?
Thủy Tiên đi nhanh theo ngang anh:
– Ma không nhát người lì lợm ...bóng vía nặng như đá ... của anh đâu, mà sẽnhát em anh biết chưa. Chỉ một mình em thấy thôi.
Thủy Tiên cố nói để Trọng đổi ý, nhưng anh chẳng thèm nghe và đi nhanh hơn.
– Ði mau lên, nếu không anh bỏ lại ma bắt ráng chịu.
Thủy Tiên nghe Khải Trọng nói thế, hồn vía cô đã mất tiêu, hoảng quá cô chạy riết theo anh.
Khách sạn vắng hoe im ắng đến rợn người. Thủy Tiên nghe có tiếng mở cửa ở một căn phòng rất khẽ. Cô nhảy lùi lại la lớn:
– Anh Trọng coi kìa!
Cánh cửa mở nhìn kỹ còn lúc lắc. Trọng lấy làm lạ anh nhìn vào căn phòng vắng hoe. Thủy Tiên sợ hãi kéo anh lại:
– Anh đừng đi ... Em sợ lắm ...
Khải Trọng nhìn sắc mặt biến đổi của Thủy Tiên anh vội an ủi:
– Em đừng sợ. Theo anh nhanh lên. Bỗng cánh cửa khép kín lại. Tất cả lại yên lặng như cũ. Hình như có tiếng kêu nho nhỏ, tiếng rên ừ ừ trong phòng.
Thủy Tiên đứng muốn không nổi. Cô run bần bật năn nỉ van xin Trọng:
– Anh ơi! Trở xuống đi còn kịp mà.
Trọng nói lớn:
– Em có muốn xuống anh đưa xuống và anh sẽ ở lại đây một mình.
Thủy Tiên sa sầm nét mặt:
– Một mình nguy hiểm lắm!
– Nếu sợ một mình anh gặp nguy hiểm, em hãy ở lại với anh. Dũng cảm lên em.
Thủy Tiên không nói gì. Cô siết chặt tay anh.
Trọng mở cửa căn phòng. Cả hai cùng vào. Khung cảnh trong phòng trọ rất hữu tình. Những tấm rèm màu xanh nhẹ mát, may rất khéo hơi phất phơ trong gió. Thủy Tiên bảo anh đóng cửa. Trọng cười:
– Anh muốn thấy ma đung đưa ở cửa sổ mà.
Khải Trọng vừa nói, vừa khép sơ cửa sổ lại, rồi cả hai ngồi ở salon nói chuyện. Trọng cười:
– Không ngờ vợ anh chúa sợ ma.
– Anh mới biết hả? Em đã nói với anh từ lâu rồi ai mà giấu. Anh kỳ ghê.
Khải Trọng nhìn vợ âu yếm tìm cách trêu cô:
– Em thua xa Hải Thi. Cô ấy giỏi lắm đó.
Thủy Tiên phụng phịu:
– - Ghét ghê! Lại khen người khác trước mặt em à? Sao anh không rũ cô ấy đi theo, ở đó khen hoài.
– Em không ghen à! Cứ xúi bậy hoài.
Thủy Tiên đập vào tay anh một cái thật đau:
– Nói nhảm nè.
Chợt cô nắm tay anh lên xem đồng hồ:
– Anh ơi chín giờ rồi. Mình đi nghỉ đi.
– Ừ! Chờ chút nữa đi cưng.
– Chờ ai?
– Chờ ...! Trọng định nói ma nhưng sợ Thủy Tiên đòi trở về nên nói lãng đi:
– Chờ mấy người bạn, họ hẹn lên đây chơi.
Thủy Tiên vẫn chưa buồn ngủ. Cô ngồi gác tréo chân lên nhìn lơ * cuối phòng. Cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, y như có người đẩy cảnh cửa. Thủy Tiên hốt hoảng để chân xuống. Cánh cửa lại từ từ khép lại. Cô hốt hoảng không dám nhút nhích khều Khải Trọng chỉ cho anh thấy. Khải Trọng bật dậy đến bên phòng tắm nhìn vào chẳng có ai. Anh đi lòng vòng lẫm bẫm:
– Quái lạ! Cái gì thế ta?
Thủy Tiên chờ anh ngồi xuống cô nói:
– Em cũng ráng liều với anh một đêm.
Trọng Trêu:
– Liều với con ma chứ!
– Ôi anh đừng có nhắc linh lắm đó. Nhắc là có hoài hà.
Trọng khóa cửa phòng thật chặt. Hai người vẫn ngồi đó. Ðèn vẫn sáng. Cánh cửa phòng lại bật mở
như có người từ bên ngoài kéo ra. Trong quá ngạc nhiên anh hỏi:
– Ai đó?
– Coi chừng là bạn anh đó?
Trọng ngẫm nghĩ cửa tại sao đã đóng mà lại tự mở được. Lạ quá! Trọng bước đến bên cạnh cửa. Anh sờ thử cánh cửa chẳng thấy gì. Một chốc sau cánh cửa phòng lại bật mở trước đôi mắt sững
sờ của Thủy Tiên. Cô thấy anh rất gan dạ. Cô bước theo anh. Trọng hỏi lớn:
– Ai đó?
Không có tiếng trả lời. Anh lại bước vào phòng tắm xem lại một lần nữa.
Anh rà soát cảnh cửa từ trên xuống, trong ra ngoài ...
– A! đây rồi.
Khải Trọng reo lên làm Thủy Tiên giật mình:
– Gì thế anh?
– Em thấy cái gì đây không?
Thủy Tiên lấy làm lạ vô cùng:
– Mạch điện hiện ra rồi đó. Chao ôi! Ngộ quá ...
trọng đẩy nhẹ miếng ván trên cánh cửa, một ổ điện đúng hơn là hệ thống mở cửa tự động. Khải Trọng nạy nhẹ miệng ván ra.
– Ðây em xem, đó em cái đó là gì?
– Bộ vi mạch hẹn giờ chứ gì. Nhưng hệ thống này có tác dụng gì hở anh?
– Em đọc xem. Thôi để anh giải thích ... Trọng nhìn chữ chi chít anh đoán:
– Có lẽ hệ thống tự động đóng mở cửa tự động này đã có hẹn giờ.
Thủy Tiên cướp lời:
– Vì vậy mà cứ vài tiếng đồng hồ cửa sẽ tự mở một lần. Hoàng Hạnh đã thấy hiện tượng này và cô
ấy ngỡ là ma.
Trọng lắp đặt lại bấm giờ. Anh đóng chặt cửa, đúng mười phút sau cửa lại mở. Thủy Tiên reo lên:
– Anh nghĩ là có người gắn, phải có người điều khiển chứ?
– Em nghĩ đúng đó. Chúng ta cứ chờ xem chuyện gì xảy ra. Thế nào cũng có nhiều hình ảnh nữa em
sẽ thấy. Em thức cùng anh nha.
Thủy Tiên gật đầu, lần này cô vui vẻ nhưng nét mặt con lo âu:
– Phải chi anh để em rũ vài người bạn theo ta đỡ sợ.
Khải Trọng liếc cô:
– Còn sợ hả cưng. Ma với cỏ gì. Em thức suốt đêm nổi hôn? Anh muốn rũ họ nhưng sợ làm phiền ...
Cánh cửa lại mở. Trọng nháy mắt nhìn Thủy Tiên:
– Em chuẩn bị tinh thần đi có chuyện lạ sắp xảy ra rồi đó. Một phút sau cánh cửa tự động đóng lại. Ðã biết trước mà Thủy Tiên vẫn giật thót người. Khải Trọng nhìn đồng hồ mười hai giờ đúng. Ðèn bỗng tắt phụt. Thủy Tiên la oái lên, cơ sợ rum bắn sờ soạng tìm anh trong bóng tối. Trọng ôm lấy cô khẻ bảo Thủy Tiên giữ im lặng. Chuyện bất ngờ xảy ra thật quá sức tưởng tượng của anh.
Trước mắt anh trên trần nhà hiện lên một bà lão như thật. Bà cô ấy bị treo lơ lững thật dễ sợ. Ðầu bà rủ xuống, hai ống quần phất phơ. Ðôi chân lũng lẳng.
Tóc tai bà dài trắng như bông rũ xuống. Một thoáng hết hồn. Trọng khều nhẹ Thủy Tiên đang co rúm như con mèo trong lòng anh.
– Dậy đi, em nhìn kìa.
Có tiếng Thủy Tiên hỏi trong bóng tối:
– Ðâu anh?
– Trên trần nhà ấy?
Thủy Tiên mở mắt từ từ nhìn quanh cô thét lên:
– Ối trời ơi ... Bà nội em ... Ai ai thắt cổ bà ấy ...
Trọng vội bịt miệng Thủy Tiên không cho cô ấy thét nữa. Anh để ý nãy giờ nên giải thích:
– Em nhìn kỹ lại xem. Bà em đâu có nhát mà em sợ. Nào xem nhanh lên kẻo nó biến mất bây giờ. Ngồi dạy nào.
Thủy Tiên bớt sợ, cô lấy lại bình tỉnh:
– Ôi! Lạ quá, đó là cái bóng, hình ảnh ở trên tường hả anh?
– Ừ! Ðúng rồi, em có thấy tia sáng rọi ra xung quanh không?
– Thấy ... Thấy rồi!
Thủy Tiên đi theo anh. Trọng cẩn thận quan sát từ một lỗ nhỏ trên tường, một tia sáng chiếu thẳng ra rọi lên tường tạo ra hình ảnh trên. Anh vội dắt Thủy Tiên ra khỏi phòng. Cô hỏi nhỏ:
– Ði đâu hở anh?
– Mình đi qua các phòng khách xem sao?
Các phòng kế bên cửa đóng im ỉm. Cách năm phòng có một phòng tắt điện, anh thắc mắc:
– Ở đó có khách ngủ trọ à?
– Không có. Anh quên là lúc này khách sạn vắng khách sao?
– Ừ há. Vậy là anh hiểu rồi. Không phải chỉ có phòng này xảy ra hiện tượng trên mà các phòng xen kẽ cũng có hiện tượng đó, xem thấy hình ảnh đó cùng lúc trước hoặc sau. Thôi ta trở vào đi. Hai ba phút trôi qua, Trọng nhớ chỗ phát ra ánh sáng. Chờ đèn sáng anh vội nhìn lên. Ðó là lỗ thông hơi gắn từ phòng này sang phòng khác. Trọng đoán là một máy chiếu phim gắn trên ấy, sỡ dĩ các nhân viên khách sạn và khách nhìn thấy là vì chính lúc đó máy chiếu phim hoạt động, nhưng hình ảnh bà cụ An xuất hiện đủ tư thế. Nhưng do quá sợ hải nên chẳng một ai nhìn kỹ. Họ không biết đó chỉ là hình ảnh được chiếu trên tường.
Khải Trọng bước đến bên Thủy Tiên hôn nhẹ lên tóc cô:
– Em thấy thế nào đi với anh có lý thú không? Nào hết sợ chưa cô bé.
Thủy Tiên đang miên man suy nghĩ nghe anh nói cô mỉm cười, gánh nặng lo âu dường như trút bỏ hết, cô ôm lấy anh, hôn lên má một cái thật kêu:
– Anh quả là vị cứu tinh của em, gia đình em đấy Trọng ạ!
– Bây giờ ngủ được chưa hay muốn đi khám phá bí ẩn ở khách sạn này!
Thủy Tiên chợt ngáp dài. Cô nói:
– Em có buồn ngủ một chút, nhưng em lại muốn xem tiếp ...
– Vậy thì cứ ngồi đây mà chờ ...
Anh dìu cô lên giường. Mới nói dăm câu, Thủy Tiên đã chìm đắm trong giấc đẹp an lành. Anh kéo chăn đắp lên cô rồi đến bên chiếc bàn người cười vui với điều mà mình vừa khám phá ra ... Anh miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc mộng tự lúc nào anh cũng chẳng biết ...
Ðang ngồi chơi trên chiếc bàn con. Trọng mở cuốn sổ con ra hí hoáy ghi ghi chép chép. Anh chỉ nhìn thấy chữ li ti nhảy múa trước mặt. Mình viết cái gì lạ nhỉ. Một bà cụ bước đến đứng bên cạnh nhẹ nhàng dùng một chiếc cọ phết màu đen gạch ngang xóa tất cả những dòng chữ anh viết. Anh ngẩng lên sừng sộ:
– Tại sao bà xóa sổ nợ của tôi?
– Xóa hết đi con. Chẳng ai nợ ai cả?
Bà lão nói nhẹ nhàng y như lúc dùng cọ quẹt lên giấy làm anh tức thêm:
– Bà ở đâu ra mà đến đây phá phách.
Bà lão *t mái tóc bạc phơ có những cọng trắng dài lơ thơ hai bên thái dương.
– Câu không biết tôi ư? Nhưng tôi biết cậu, cậu có thể bảo vệ cháu tôi. Tôi giao Thủy Tiên cho cậu
đó, đừng có ức hiếp nó tôi không tha cho cậu đâu.
Khải Trọng hết hồn:
– Vậy bà là bà nội của Thủy Tiên?
Bà cụ lại cười nhân hậu:
– Tôi sẽ giao khách sạn này lại cho cháu tôi và cậu, nhớ giữ gìn nó nghe chưa? Tôi sẽ giúp.
Khải Trọng ngơ ngác hỏi:
– Bà thương Thủy Tiên không?
– Thương lắm! Nó là cháu yêu quý của tôi.
– Sao bà lại làm cho khách sạn thua lỗ.
– Không tôi ... không.
Bóng bà An mờ nhạt dần rồi biến mất. Khải Trọng quơ tay:
– Bà ... bà ơi ... Khoan ... Khoan để cháu hỏi.
Cái gạt tàn thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành làm cho anh giật mình bật ngồi dậy ngơ ngác. Nghe tiếng động Thủy Tiên mở mắt ra cô ngạc nhiên nhìn đống miểng văng tứ tung.
– Anh làm gì thế?
Khải Trọng cười chữa thẹn:
– Một chút anh sẽ kể cho em nghe. Anh vừa mơ thấy bà em khi anh ngủ gục trên bàn.
– Vậy à?
Thủy Tiên mỉm cười thật tươi. Rửa lại mặt mày, cả hai nắm tay nhau đi xuống phòng. Từ xa ông Tính đã nhìn thấy. Chưa bao giờ họ vui như thế? Ông chau mày suy nghĩ. Bên ngoài ánh ban mai vừa ửng đỏ chân trời. Mặt biển có những gợn sóng xô trắng xóa trên màu xanh lam phẳng lặng yên lành.
Ông Tính lặng lẽ ngồi nghe vợ chồng Thủy Tiên kể lại chuyện đêm qua.
Ánh mắt ông vô cùng rạng rỡ. Ông hỏi Thủy Tiên:
– Con có sợ không?
Thủy Tiên cười đôi mắt to lay láy nhìn ông nũng nịu:
– Sợ chết khiếp cha à? Nếu không có cái ông chai lì này chắc gì chúng ta tìm ra được bí mật.
Ông Tính nhăn mặt nhìn Trọng:
– Con phải gọi chồng con là ...cừ khôi ... chứ gọi như vậy con không sợ nó buồn à.
Cả hai cùng cười. Khải Trọng lại lên tiếng:
– Cha à? Còn chuyện này con hơi là lạ tại sao những hình ảnh được chiếu khắp nơi trong khách sạn luôn là hình ảnh của bà nội mà không là ai khác.
Không lẽ bà nội lại có ý định này trước khi chết. Theo cha bà là người như thế nào?
Ông Tính vội nói:
– Bà nội rất thương Thủy Tiên. Bà ấy đã quyết cho khách sạn này từ lâu, lúc ấy bà ấy còn tỉnh. Ðây là tờ di chúc ...
Ông Tính đứng lên định lấy tờ di chúc cho Trọng xem, nhưng anh ngăn lại:
– Khỏi đi cha, con mơ thấy bà nội rất hiền. Vậy những hình ảnh mà mọi người thấy này ở đâu ra.
Thủy Tiên bỗng reo lên:
– A con biết rồi, lúc bà còn sống, chú Út thường mướn máy quay phim về quay hình ảnh bà nội ... Rồi cô xịu mặt xuống:
– Nhưng nó không như bây giờ, bà hung dữ mặt mày gớm ghiếc.
Ông Tính bỗng trở nên giận dữ hầm hầm đứng lên:
– Các con ở nhà để cha đi hỏi tội thằng Cón. Chính nó chủ mưu tạo ra những hình ảnh này để làm cho khách sạn sợ mà bỏ đi ... Bị ế ẩm vì nó tranh giành không lại với cha, nó ghét bà, ghét con nên làm như thế.
Khải Trọng vội đứng lên năn nỉ ông:
– Cha bớt giận. Chuyện chú ấy làm chúng ta đã tìm ra bí mật. Cha đừng làm lớn chuyện, con đã có cách này hay lắm ...lấy độc trị độc ... cha hiểu ý con chứ.
Bây giờ cha, con gọi thêm Hoàng Anh, Hải Thi và một số nhân viên khác vào đây rồi chúng ta đi xem ... Những hình ảnh bí ẩn mà trước giờ cha chưa thấy.
Thủy Tiên em gọi cả mẹ nữa.
– Dạ!
Ông Tính vui vẻ lại ngay. Khải Trọng cho người tìm những thợ điện giỏi và kỹ sư đến. Hoàng Anh bươn bã đến, anh đã đẩy lão Tư đi trước. Lão quay lại nói điều gì, chỉ thấy Hoàng Anh nắm tay lão đưa đi. đến nơi ông Tính lão Tư mặt mày méo xệch, ông lão cúi đầu chờ Hoàng Anh kể tội:
– Ðây tôi giao lão cho cậu Trọng và ông chủ xử lý.
– Chuyện gì vậy lão Tư?
Lão Tư im lặng bỗng lão mọp xuống chạy đến bên ông Tính van xin:
– Dạ con cắn cỏ ngậm vành xin ông chủ tha cho ... Tại con nghe lời cậu Cón nên ...
ông Tính gằn giọng:
– Ông đã làm gì nói mau?
– Dạ .... dạ ....
Hoàng Anh chen vào:
– Ông chủ biết không, con đã theo dõi lão ta nhiều tháng nay. Lão quan hệ với chú Cón, chú ấy xúi giục lão mua chuộc hai tên Ba răng vàng và Năm mớm bắt cóc Hải Thi và Thủy Tiên để trừ nợ cho
chú ấy. Tên Ba răng vàng rất mê gái định bắt Thủy Tiên về làm vợ, may mà Hải Thi cứu được nếu
không thì ...
– Trời ơi! Cái thằng chú vô lương tâm.
Ông Tính kêu lên.
– Còn nữa, lão ta cứ ló ló thụt thụt trong khách sạn, cứ đêm đến là chạy lẫn chỗ này, lẫn chỗ khác như ma. Con thấy lão ta bấm bấm cái gì đó. Con bắt tại trận. Ðây là toàn bộ đồ bấm của lão. Khải Trọng cầm xem:
– Ðúng là bộ điều khiển từ xa rồi.
– Ai xúi lại làm chuyện này?
– Dạ .... chú Cón ... Sau này là tụi Ba răng vàng.
– Hai tên đó đâu rồi? Khải Trọng hỏi:
Hoàng Anh cười:
– Hôm qua, Hải Thi tìm gặp anh chàng nhân viên cứu hộ trên biển biết được chỗ ở của Ba rằng vàng, cô ấy đã cho hắn một vố.
LyLy kéo Hải Thi chạy đến cưới nói rộn ràng:
– Chao ôi! Công nhận chị tài thiệt đó Hải Thi.
Hải Thi cười, chiếc đồng tiền lún sâu làm Hoàng Anh ngơ ngác:
– Cô ấy làm gì mà ai cũng khen vậy.
Ly Ly giành nói:
– Hải Thi hẹn gặp Ba răng vàng trong khi hắn đã có ba bà vợ. Cố Hoàng Anh, anh Bạch hỗ trợ. Cô ấy dụ hắn đến bờ biển. Ba bà vợ hay được cuộc hẹn xách dao, kéo đến bay ấy hắn. Hải Thi cùng họ nhận nước tên háo sắc. Trời ơi!
Nhìn hắn sặc sụa ai cũng hả hê.
– Còn tên Năm mớm?
– Tên này với chú Cón bị công an mời rồi. Vì tội bán và mua thuốc phiện.
– Hải Thi trả lời thay cho Ly Ly. Vậy là từ đây mọi người yên ổn rồi. Sau đây mình chào Thủy Tiên và bác Tính, bấy lâu giúp mình hoàn thành công việc.
Chắc ngày mai mình phải trở về trường thôi.
– Ủa! Hải Thi cháu nói gì bác không hiểu.
Khải Trọng lắc đầu ra hiệu Hải Thi đừng nói.
– Rồi cha sẽ hiểu mà. Thôi chúng ta cùng đi xem những hình ảnh lí thú nào!
Mời lão Tư đi trước điều khiển đi.
Lão Tư đành đi trước. Lão bấm nút bộ điều khiển từ xa.
Mấy kỹ sư và thợ điện lần dò đường dây bí mật, hệ thống chiếu phim được bố trí khắp khách sạn. Lão Tư bấm nút.
Ly Ly đang đi trước, cô vội lùi lại dậm chân Hoàng Anh một cái đau điếng.
Anh vỗ vào vai cô:
– Làm cái gì vậy mụ phù thủy?
– Xí! Anh không sợ à?
– Còn lâu mới sợ. Cô nhìn kìa.
Bà cụ An rất nghiêm chính trước mắt mọi người, mặt bà trắng trẻo no tròn, gương mặt phúc hậu. Lão Tư bấm khác rồi liên tục:
– Gương mặt bà lão nhăn nheo tóc dài bỏ xõa, chiếc răng dài ra hai tay đầy móng vuốt chụp tới.
– Á! Á ... Ly Ly chụp lấy Hoàng Anh ôm cứng ngắt.
Chờ cho hết sợ, Hoàng Anh đứng như trời trồng, anh khều nhẹ Ly Ly:
– Tỉnh dậy Ly Ly hết phím rồi. Mở mắt ra nhìn thấy mình ôm gọn Hoàng Anh cô bẽn lẽn:
– Xin lỗi anh!
Mọi người đi khá xa bàn tán xôn xao về những hình ảnh được chiếu trên tường. Ông Tính lúc đầu ngạc nhiên sau thì ông tức giận thật sự. Cả cái khách sạn này nó cài đặt hệ thống chiếu phim tự lúc nào mà mình chẳng hề hay biết.
Thật ra thằng này đã có ý đồ chiếm khách sạn từ lúc bà An mới xây. Thật là thâm hiểm. Ông Tính thấy mẹ mình bị đêm lên làm hình ảnh ma quái ông xót xa. Ông muốn trị tội chú Cón, nhưng pháp luật sẽ trừng trị nó và quãng đời còn lại của nó cũng chẳng ra gì? Ông quay sang Hải Thi:
– Cháu học ở trường Ðại học báo chí phải không?
– Dạ! Hải Thi mỉm cười.
– Cháu có quen nhà báo HỢP TÁC trong bài báo này không?
Hải Thi mím môi hỏi nhẹ:
– Bác muốn tìm để làm gì?
– Bác muốn nhờ hắn viết về ...khách sạn bí ẩn ... và cho biết những hình ảnh ma quái kia không
phải là con người thật của cụ An. Ðể cụ ấy an lòng, bác đã tìm ra sự thật.
Hải Thi tủm tỉm cười. Nụ cười đầy ẩn ý cố thỏ thẻ:
– Dạ! Con sẽ cố gắng. Con chúc bác làm ăn phát đạt. Nơi xa con luôn hướng về đây giúp bác và
Thủy Tiên.
– Hải Thi không từ biệt rồi ư? Hoàng Anh lên tiếng.
Hải Thi mỉm cười, nụ cười duyên dáng. Cô nắm chặt tay anh rồi buôn ra bước đến hơn nhẹ lên má Thủy Tiên, hỏi Khải Trọng:
– Anh có ghen không?
Khải Trọng cười hì hì, anh đùa:
– Hoàng Anh có ao ước là Thủy Tiên không?
Mọi người cùng cười khi thấy Hoàng Anh nhắm mắt lại như thưởng thức nụ hôn của Hải Thi hôn nhẹ lên má Thủy Tiên. Ly Ly bước tới vỗ vào má anh một cái ...bộp ... làm anh giật mình.
– Xí! Người đẹp đi mất tiêu rồi, tỉnh cơn mơ lại giùm lại đi ông tướng à! Vừa nói vô vừa chạy đuổi theo Hải Thi đưa cô xuống đồi. Từ trên lầu cao mọi người nhìn theo cho đến khi hai bóng nhỏ khuất dần.
Ông Tính cầm trong tay tờ báo mới ra khoe với bà Thủy:
– Bà ơi! Bài phóng sự kết thúc hay quá. Tác giả vạch mặt bọn xấu và bênh vực cho bà cụ người bị gọi là ma quái, thế là bí ẩn của khách sạn được giải tỏa, nhưng tác giả còn mời mọi người đến chiêm ngưỡng khách sạn nữa đó bà.
– Phóng viên, phóng sự gì đó nói sao hở ông?
– ...Hắn ... nói ...khách sạn bí ẩn ... luôn là bí ẩn ai muốn xem những điều kỳ thú thì ... tìm đến ... Ô hay khách sạn Thủy Tiên nơi đó biết bao điều mới lạ ....
Ông Tính ngạc nhiên buông tờ báo xuống:
– Mới có một tuần mà báo đã quảng cáo rồi, chắc cậu rể quý của chúng ta làm điều này quá!
Bà Thủy cười cười:
– Ðâu ông hỏi vợ chồng Thủy Tiên xem sao?
Ông Tính chạy vội đến khách sạn Thủy Tiên. Ôi không tin vào mắt mình nữa. Từng tốp người kéo đến khách sạn xem hình ảnh ...mạ .... Ở phòng thu tiền, bán vé Nam, Hoàng, Thu Linh làm không ngơi tay:
– Cho tôi một vé.
– Cho tôi năm vé.
– Khoan cái này của anh. Ðây cái này của chi. Họ đang chen chúc nhau tranh giành mua vé. Ông hỏi thử một người đứng ngoài:
– Cái gì mà họ chen nhau dữ vậy?
Anh chàng mặc chiếc quần jean xanh, áo thun đỏ nét mặt kiêu kỳ:
– Ối! Ông lão ông không biết a? đây là ...khách sạn bí ẩn trong đó nghe nói biết bao hình ảnh ma quái kỳ thú ai muốn chiêm ngưỡng thì vào đó sẽ thấy tận mắt những con ma, con quỷ từ thời thượng cổ đến bây giờ, nó hiện hình ở khắp nơi ... Ông có sợ ma không? Nếu sợ thì đừng vào ... Mau mau vào xem ... Vào xem ...
– Anh thấy chưa?
– Chưa!
Ông Tính mỉm cười cố len qua cửa. Lan cho ông vào liền bị chàng thanh niên lúc nãy túm áo kéo lại làm ông suýt té. Làm hét:
– Anh làm cái gì thế?
– Ông ta chưa mua vé.
Lan cười, ông Tính cũng cười:
– Dạ thưa anh hai đây là ông chủ của khách sạn đó. Anh chưa biết à?
Chàng thanh niên vội buông áo ông ra như người bốc phải lửa vội xin lỗi:
– Dạ con không biết xin ông chủ tha thứ.
Ông cười rồi nắm tay anh chàng lúc nãy theo ra khỏi đám đông:
– Tôi xin phép đưa anh đi tham quan nhé ...
Anh chàng vui vẻ huýt sáo vang. Ðoàn người đi trên hành lang của khách sạn chợt thấy bà già đứng cuối hành lang, bà cụ chống gậy đi qua đi lại. Bỗng bà cụ quay phắt lại, đối mặt với mọi người dứ dứ chiếc gậy lên hung dữ đe dọa, nhăn hàm răng lổm chổm như chắn ngang đường. Mọi người nhắm mắt lại, ôm mặt rồi hét lên vì sợ hãi. Họ xô nhau chạy té bò càng. Nhìn lại kỹ hình ảnh biến mất.
Mọi người lại bước lên cầu thang tầng hai. Bà cụ lại hiện ra, tay cầm chiếc giỏ xách, lưng còng xuống đi lần xuống đối diện với mọi người. Có tiếng thét, có người tuôn chạy. Một số đứng im nhìn bà lão xem bà ấy làm gì. Bà già từ từ giơ hai tay lên, da bà lão nhăn nheo những đường gân nổi lên dọc ngang trên tay trên mặt. Bà cụ sấn tới mười cái móng vuốt phủ chụp trước mặt mọi người. Ai cũng thất kinh lè lưỡi. Ông Tính lại đưa họ bước lên trên vào một căn phòng lớn phòng khách của khách sạn. Căn phòng rất rộng, họ cũng ngồi xuống nghe lời người giới thiệu. Họ chuẩn bị xem một tiết mục mới. Ai cũng thắp thỏm chờ đợi.
Từ trên trần nhà một bà lão bị treo cổ lủng lẳng trên sợi dây. Tà áo trắng phất phơ, ống tay áo rũ xuống, hai ống quần đen phất phới. Ðầu cúi gập xuống, tóc tai rũ rượi, chiếc lưỡi xám thè ra. Lại có người thét lên, ôm nhau xô chạy. Tiếng lao phát thanh của khách sạn hướng dẫn mọi người lên lầu thượng.
Gió mát, cây cảnh thiên nhiên hữu tình. Nhưng chú nai bùm sùm đưa chiếc gạc như ngơ ngác nhìn những vị khách lạ. Hoa thiên lý thơm ngát, nguyệt quê nở rộ trắng xóa. Mỗi người chọn một vị trí mát mẻ. Dưới tán lá cau, dừa kiểng đan xen vào nhau, họ nói chuyện huyên thuyên. Tiếng loa vang lên, mọi người hướng mắt về phía 1an can đường lên xuống và bao bọc của tầng thượng.
Phía sau là một bức tường:
– Ồ! Nguy hiểm quá. Mau gọi bà ấy xuống.
Một người kêu lên tỏ vẻ sợ sệt. Có tiếng nói nhỏ:
– Bà ấy là ma mà.
– Trơi! Ma hay người? Có anh chàng thích chị định đến kéo bà lão xuống.
Bỗng họ thấy bà lão gác chân len lan can ngồi vắt vẻo bên dưới là cả khoảng không gian thăm thẳm. Họ nhắm tịt mắt lại. Bà lão thích chị cười vang. Tiếng cười the thẻ ... Gai ốc nổi lên từng cục. Chuỗi cười vừa dứt lại có chuỗi cười khác lại vang lên. Bà lão ngã người ra ... Thoáng cái đã biến mất vào bức tường.
Có người sợ bà té thét lên ôm mặt. Lúc mở ra tất cả đều biến mất.
... Trong phòng điều hành bí mật, Khải Trọng và Hoàng Anh đang điều khiển liên tục làm cho mọi người hứng thú. Anh chuyển nút bấm và gắn *a mới vào. Hình ảnh những con khủng long sầm sầm bước đến như muốn quật chết họ . rồi núi non hùng vĩ, biển bao la cá mập đang ngáp hàm răng lởm chởm chờ đợi. Một con đại bàng từ trên cao lao xuống bổ xuống đầu mọi người. Họ chạy tán loạn, thét lên rồi lại vui vẻ kéo nhau đi khắp khách sạn. Nơi nào trong khách sạn ...bí ẩn họ cũng tìm được cảm giác mạnh, cảm giác mới lạ.
Hàng đoàn người lại lũ lượt kéo đến xem. Ông Tính trực tiếp điều khiển bộ bấm từ xa. Ông nghe đầu dây thỉnh thoảng lại có tiếng hét lên, tiếng rú, tiếng chân người chạy và tiếng vui đùa.
Ông mỉm cười một mình, gật gù hài lòng:
– Thằng Trọng này giỏi thật.
Thì ra nó không cho mình trả thù chú Cón là gì Khải Trọng đã có sáng kiến mới lạ, cậu ta đã biến sự thất bại thành việc kinh doanh mới lạ, doanh thu rất cao.
Ông trao chiếc máy bấm từ xa cho Khải Trọng, gật đầu khen:
– Con giỏi lắm Trọng ạ, con đã biết tương kế tựu kế mà quảng cáo những điều ly kỳ trong khách sạn. Biến cái khó thành cái tốt đẹp, con đúng là chàng trai dũng cảm.
Chờ cho cha khen xong, Trọng mới lên tiếng:
– Thật ra việc này, ý tưởng này không chỉ mình con mà trước đó là Chú Cón ... Chú ấy cũng rất thông minh.
Ông Tính lắc đầu:
– Nhưng nó thông minh theo kiểu hại người. Cha không muốn con nhắc đến nó nữa.
– Và ... Một người nữa rất thông minh mà cha không ngờ tới ...
Ông Tính ngạc nhiên ngỡ mình nghe lầm:
– Con nói sao? La ai vậy?
– Là Hải Thi.
– Hải Thi cô ấy làm gì?
– Cô ấy có tài tiên đoán từ lúc cô ấy đến đây bị ma nhát trên núi. Cô luôn theo dõi hành động của lão Tư và thu thập tất cả những chứng cứ chính cô ấy cứu Thủy Tiên hai lần ...
Ông Tính lẩm nhẩm:
– Chớ không phải đến đây để phụ việc cho Thủy Tiên sao?
– Dạ! Lúc đầu thì phụ việc nhưng sau đó trở thành trình sát và là phóng viên của tờ báo ...
Ông Tính giật mình:
– Thì ra H.T là Hải Thi chữ viết tắt. Vậy mà cha cứ mắn và gọi là ...hắn, cha ngỡ tác giả là người xấu.
– Hải Thi còn giúp con tìm lại bản thiết kế toàn bộ khách sạn. Và những dấu chấm đó chính là do chú Cón bày trí lên khách sạn giả ma để nhát mọi người.
– Ối! Cha hiểu rồi. Còn việc Thủy Tiên bị bắt cóc con có biết ai chủ mưu không?
– Vẫn là chú Cón, cha ạ!
– Sau khi hại nội chết. Mấy ngày cha lo làm đám tang, chú ấy đã cho người cài đặt hệ thống chiếu phim đó vào khách sạn. Con chú ấy chết là do lỗi của họ.
Vì tức tối khách sạn cho làm chủ, lúc đầu Tiểu Hà cũng nghe theo chú Cón muốn chiếm đoạt khách sạn. Hai người âm mưu hại người không ngờ để thằng bé vào hồ nước chết trôi. Tiểu Hà rất ân hận vì đã hạ độc mẹ chồng, con chết nên cô ấy không còn mặt mũi nào đến đây nhờ vả cha khi bị chú Cón hành hạ.
– A thì ra là vậy, nhưng sao con nắm rõ quá ... Cha thì chẳng hay biết gì cả.
Bởi sách có câu:
...Trẻ khôn qua già lú lại ... ngẫm nghĩ đúng ghê. Con nhỉ?
– Dạ! Thủy Tiên nghe A Phong kể lại.
– Aùc lai ác báo mà! Ông Tính lẩm bẩm.
– Nhưng chú Cón đâu từ bỏ ý định khách sạn bởi vì lý do khác.
Ông Tính giật mình:
– Lý do gì hở con?
Khải Trọng vẫn cà kê:
– Chú Cón bán cái biệt thự rẽ tiền vì nghiện thuốc. Bà nội hóa điên vì nghe biệt thự bị bán. Bởi vì trong biệt thự ấy, bà đã giấu một số vàng lớn để dành cho chú Cón. Chú Cón hay được điều này nghĩ khách sạn mà dành cho Thủy Tiên chắc cũng y như thế nên ...
Ông Tính ôm đầu:
– Trời ơi! Mẹ bị điên, em tranh giành ... tất cả chỉ vì tiền, vàng. Bây giờ con mới hiểu mẹ, mẹ ơi.
Ông Tính buồn bã ôm lấy đầu. Nước mắt chảy tràn trên gương mặt già nua vì lo lắng bấy nay. Ông chợt ngẩng lên nói với Khải Trọng:
– Con nên tìm người đến giúp Tiểu Hà. Cha sẽ giúp thằng A Cón cai nghiện tốt sau khi ra tù nó phải là người tốt. Vì A Phong rất cần cha và mẹ.
Thủy Tiên đến bên ông lúc nào. Cô nhìn cha thầm cảm ơn lòng nhân hậu của cha. Với cô ông Tính luôn là người cha tuyệt vời.
Cô chìa cho cha bức thư:
– Ðây là của Hải Thi, cô ấy đã tốt nghiệp trường Ðại học báo chí nhờ loạt bài phóng sự ....
– Cha hiểu rồi. Thôi vợ chồng con lo chuyện ở khách sạn. Từ đây nó là của hai con đó. Cha rất vui vì bên con đã có một người rất yêu thương. Ông Tính lấy từ trong ngăn tủ ra tờ giấy ghi tên người thừa kế khách sạn Thủy Tiên là ...
Thủy Tiên không đọc. Cô nhìn cha bằng anh mắt trìu mến. Khải Trọng thấy lòng mình rộn rã, bao ý tưởng mới về việc xây dựng hình ảnh kỳ lạ cho khu du lịch rộng lớn. Trong óc anh hiện lên hình ảnh ...chú bén chân to bằng cái cột nhà, tay to bằng bắp chân, thân hình cái đầu lại bé xíu ... Thằng bé có hai cái tai to như hai cái quạt nó ngoắc cái miệng rộng toang hoác, hàm răng trắng tươi nhìn anh. Nó leo lên chân, tay rồi ngực anh đè nặng trịch. Anh giãy lên cố đạp mạnh, la lên cầu cứu. Thằng bé biến mất. Anh rơi nằm dướị .... Khải Trọng lại cười một mình. Anh rủ Thủy Tiên đi ngắm biển. Ngoài kia trời đang lộng gió.
Nắng chiều sắp tắt. Anh chợt nghe đâu đó có tiếng khóc. Sóng biển ập về vỗ vào thềm đá lao xao ... Lao xao.