Không giống hầu hết các phòng trưng bày của các nhà htiết kế khác; những thứ được trang trí theo phong cách nhẹ nhàng, đơn giản gần như không mảy may có sắp xếp lòe loẹt nào để tạo sự đột phá cho những căn phòng trắng tóat trống không; những tủ kính bày hàng ở phiá trong trưng bày bộ sưu tập của Rolf Morgan trông giống như những góc tường của một câu lạc bộ đã lỗi mốt của các quý ông: những cuốn sách bìa da nằm trên giá, trong khi những chiếc ghế và những tấm vải bông rất dễ chịu lại được xếp quanh ngọn lửa đang bập bùng. Rolf Morgan đạt được danh tiếng vì đã tạo ra kiểu thời trang học sinh tư thục thời xưa được công chúng yêu thích, mẫu thiết kế phổ biến nhất của ông là một chiếc áo cổ đơn giản được thêu một cách cẩn thận logo của ông: một cặp những thanh chắn thẳng hàng như trong môn bóng rổ.
Bliss bồn chồn ngồi trên một trong những chiếc ghế bành bằng da, đặt tệp giấy cân bằng trên đầu gối cô. Cô đã phải rời khỏi trường học sớm hơn vài phút để đến cuộc hẹn, nhưng hóa ra cô đến sớm chỉ để chứng kiến nhà thiết kế muộn hàng nửa giờ. Hay thật đấy!
Cô nhìn quanh những người mẫu khác - tất cả đều mang một vẻ đẹp Mỹ rất cổ điển, thường được tìm thấy trong mục quảng cáo “Croquet của Rolf Morgan “: má thoa kem chống nắng, tóc vàng, mũi cao. Cô không có ý kiến gì về việc tại sao nhà thiết kế này lại tỏ ra thích thú với cô đến thế. Bliss trông giống cô gái trong tranh thời tiền Raphael1, với mái tóc màu nâu đỏ dài đến eo, làn da nhợt nhạt và đôi mắt to màu xanh, hơn là kiểu con gái vừa chơi xong một trận tennis. Nhưng do Schuyler đăng kí buổi diễn vào một ngày khác ở màn đầu tiên, có lẽ vì thế mà họ tìm kiếm một kiểu con gái khác vào thời điểm này.
- Tôi lấy cho các cô chút gì để uống nhé? Nước hay soda dành cho người ăn kiêng? - Người tiếp tân vui vẻ đề nghị.
- Cảm ơn! Tôi không cần gì đâu – Bliss từ tốn đáp, trong khi những cô gái khác cũng lắc đầu. Thật tốt khi được hỏi và được mời cái gì đó. Là một người mẫu, cô đã quen với việc bị lờ đi, hoặc phải hạ mình trước đội ngũ nhân viên. Chẳng một ai tỏ ra thân thiện cả. Bliss so sánh cuộc hẹn gặp này với cuộc kiểm tra mà ông cô thường làm ở trại gia súc. Ông kiểm tra răng, móng vuốt và cả sườn của chúng. Người mẫu cũng bị đối xử như gia súc vậy - những con vật mà cơ thể chúng được đem ra cân đong đo đếm.
Bliss ưuóc gì nhà htiết kế nhanh chân lên chút để cô sẽ thóat khỏi vụ này. Súyt nữa cô đã hủy buổi gặp. Nhưng do một chút cảm giác hàm ơn với người môi giới của cô (và một chút sở hãi với người đăng kí làm mẫu cho cô - một người đàn ông gay có cái đầu hói độc đóan - người đã quay cô như chong chóng cứ như thể cô là nô lệ của ông ta vậy) đã giữ cô ở lại.
Cô không thấy lo lắng bởi những gì xảy ra ở trường trước đó, khi cô cố tin tưởng Schuyler.
- Có gì không ổn với tớ ấy – Bliss băn khoăn - Chắc tại bữa tối ở nhà ăn.
- Ý cậu là sao? Cậu không khỏe à? – Schuyler lo lắng, tay đang mở một túi khoai tây chiên.
Có phải mình bị ốm không nhỉ? Bliss phân vân. Cô chắc chắn gần đây cô cảm thấy không được khỏe. Nhưng nó là một lọai khác, cứ như thể linh hồn cô bị ốm.
- Điều này rất khó giải thích – Cô cố gắng diễn đạt – Mình…chỉ như đang nhìn thấy những thứ không mấy tốt đẹp ấy…những thứ khủng khiếp - Rồi cô kể cho Schuyler nghe việc những chuyện đó bắt đầu thế nào.
Vào một ngày, khi cô đi bộ xuống khu Hudson, rồi khi cô vừa chớp mắt một cái thì con sông gần đó thay vì dòng nước màu xám trôi lững lờ lại là một dòng sông máu đỏ đang cuồn cuộn chảy.
Sau đó vào một đêm khác cô lại thấy có mấy người kỵ sỹ kéo rầm rầm vào phòng ngủ của cô - bốn người trong số họ, cưỡi trên những con ngựa cao màu đen, núp sau mặt nạ. Trông họ thật bẩn thỉu, nhưng mùi của họ còn ghê hơn, như thể người chết sống lại vậy. Nhưng có điều trông họ rất thật, thậm chí những con ngựa còn để lại vết chân bẩn trên cái thảm trắng trong phòng cô. Cảnh tượng từ những đêm khác thậm chí còn tồi tệ hơn nhiều: đó là những đứa bé lưỡi dài, những nạn nhân bị ổ bụng, những bà xơ bị treo cổ, bị chặt đầu…và chúng cứ thế tiếp diễn.
Nhưng đó có phải là điều đáng sợ nhất trên thế giới không?
Rồi ngay giữa những cảnh tượng đó, một người đàn ông xuất hiện, một người đàn ông trong bộ đồ màu trắng. Đó là người đàn ông điển trai trên mái tóc vàng có đội mũ miện, và nụ cười ngọt ngào của ông làm cô thấy ớn lạnh đến tận xương tủy.
Người đàn ông đi ngang qua căn phòng rồi ngồi ngay cạnh cô trên chiếc giường: “Bliss, con gái ta”. Người đàn ông nói, đặt tay lên đầu cô như cha xứ vẫn làm với con chiên khi ban phúc lành vậy.
Schuyler ngước mắt nhìn lên từ miếng sanwich cá ngừ của cô. Bliss phân vân tại sao Schuyler vẫn có thể thèm những thức ăn bình thường này. Với mấy thứ đó Bliss đã mất vị giác hòan tòan. Cô gần như không thể ăn nỏi chiếc bánh hamburger mà thỉnh thỏang cô vẫn làm. Có thể đó là bởi vì một nữa Schuyler vẫn còn là con người. Bliss tiến đến túi khoai tây chiên mà chẳng thấy chút háo hức nào. Cô cắn một miếng. Nó vừa mặn vừa cay - tậht chả có gì hấp dẫn. Nhưng cô vẫn lấy một miếng khác.
Trông Schuyler có vẻ đang nghĩ ngợi.
- Tốt rồi, người đàn ông huyền bí đó đã gọi cậu là con gái, một món hời lớn đấy. Nhưng cậu phải hiệu, nó chỉ là một giấc mơ thôi mà. Và cũng như tất cả những giấc mơ khác, cậu có dám chắc là cậu không thức quá khuya, xem mấy bộ phim của Rob Zombie1 đấy chứ?
- Không, nó chỉ là…- Bliss lắc đầu, rất khó chịu khi không biết phải diễn tả người đàn ông đó đáng sợ như thế nào cũng như tỏ cho Schuyler thấy chuyện của cô là hòan tòan có thật. Nhưng sao lại như thế được chứ? Bố cô là Forsyth Llewellyn - một htượng nghị sĩ ở New York cơ mà. Cô lại thấy băn khoăn về mẹ mình. Bố cô không bao giờ nói về vợ; và chỉ vài tuần trước thôi, Bliss rất đỗi ngạc nhiên khi tìm thấy một bức ảnh bố cô chụp cùng một người phụ nữ tóc vàng, người mà cô luôn cho rằng đó là mẹ mình, đằng sau bức ảnh ấy có chữ kí “Allegra Van Alen”.
Allegra là mẹ của Schuyler, một bệnh nhân đang hôn mê, rất nổi tiếng ở thành phố New York này. Nu như Allegra là mẹ cô, thì Schuyler sẽ là chị em gái với cô ư? Mặc dù với Máu Đỏ, những con ma cà rồng đều không có gia đình, nhưng trước đây họ đều là con của Chúa - họ đều bất tử và không bao giờ có cha mẹ thật.
Forsyth chỉ là bố của cô ở kiếp này thôi. Có lẽ điều đó cũng đúng đối với Allegra. Cô đã kiềm chế để không kể cho Schuyler biết phát hiện này của mình. Schuyler rất bảo thủ khi nói về mẹ, còn Bliss thì lại xấu hổ không thể khẳng định mối liên hệ với một người phụ nữ mà cô chưa từng gặp mặt. Nhưng cô vẫn linh cảm có mối quan hệ họ hàng với Schuyler từ sau khi phát hiện ra tấm ảnh đó.
- Cậu vẫn còn thấy chúng à? Cậu biết đó, những thứ tăm tối ấy? – Schuyler lo lắng hỏi.
Bliss lắc đầu, chúng đã biến mất ngay khi những cảnh tượng kia bắt đầu. Cô cũng không biết cái nào tồi tệ hơn nữa.
- Sky, đã bao giờ cậu nghĩ về Dylan chưa? – Cô hỏi một cách ngập ngừng.
- Lúc nào cũng nghĩ. Mình ước mình có thể biết được điều gì đã xảy ra với cậu ấy – Schuyler vừa nói vừa tách miếng sanwich của cô ra và ăn chúng từng phần một: bánh mì trước, sau đ1o đến miếng cá ngừ, rồi mới đến rau diếp – Mình nhớ cậu ấy quá! Cậu ấy là người bạn tốt.
Bliss gật đầu. Cô cũng không biết phải thổ lộ chuyện đó như thế nào nữa. Cô đã giấu một bí mật lớn như vậy lâu lắm rồi. Dylan, người đã bị đem đi bởi Máu Bạc - người đã từng biến mất hòan tòan, cũng đã trở lại, lao ra cửa sổ nhà cô mới hai tuần trước và kể cho cô nghe những câu chuyện kì quặc nhất. Từ đêm anh ấy trở về, Bliss cũng không biết nên tin vào cái gì nữa.
Dylan chắc hóa điên mất rồi. Điều mà anh ta đã nói vào tối hôm đó – nó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng anh ta cứ khăng khăng rằng đó là sự thật của Chúa. Cô chưa bao giờ nói rõ với anh ấy về chuỵên đó được. Rồi gần đây, anh ấy đã bị đe dọa, bị ép làm gì đó. Chỉ ngay sáng hôm nọ thôi anh ấy đã bị rối trí rồi bỗn gla hét ầm ĩ như một gã điên. Thật khổ tâm khi phải chứng kiến cảnh đó. Rồi cô đã hứa với anh là cô sẽ…cô sẽ…cô sẽ làm gì chứ? Cô hòan tòan không biết phải làm gì.
- Bliss Llewellyn?
- Tôi đây – Bliss đáp rồi đứng dậy, kẹp tập tài liệu dưới cánh tay.
- Chúng tôi sẵn sàng cho cô rồi. Xin lỗi đã bắt cô đợi lâu.
- Không sao – Cô nói rồi nở một nụ cười rất chuyên nghiệp, theo cô gái dẫn đường, đến một căn phòng thóang khí ở phía sau. Cô phải đi bộ nhiều như thể đi qua cả một sân bóng để đến được cái bàn nhỏ nơi nhà thiết kế đang ngồi.
Lúc nào mà chẳng thế. Người ta thích xem bạn bước đi, và sau khi chào hỏi, họ sẽ lại yêu cầu bạn quay một vòng và lại bước đi. Rolf đang tuyển người cho buổi diễn Fashion Week của ông. Ông ngồi theo dõi cùng nhóm của mình. Đó là một người phụ nữ tóc vàng, đeo cặp kính râm, và một người đàn ông trông ẻo lả như đàn bà, cùng một số người trợ lý.
- Chào cô ,Bliss - Rolf nói – Đây là Randy - vợ tôi, còn đây là Cyrus - người đang chuẩn bị cho buổi diễn.
- Xin chào – Bliss đưa tay ra và bắt rất chặt.
- Chúng ta sẽ vào việc ngay thôi – Rolf nói, nhìn lướt nhanh qua những bức ảnh của cô. Ông là một người đàn ông có làn da rám nắng với mái tóc muối tiêu. Khi ông ta đưa cánh tay qua lại, cơ bắp cuộn lên. Nếu nhìn xuống đôi ủng làm bằng da cá sấu Mỹ của ông ta thì trông ông giống một tên cao bồi miền Tây trong các bộ phim. Đấy là, nếu như những tên cao bồi có được làn da rám nắng từ việc phơi nắng ở St. Barth2 và những chiếc áo sơ mi được làm ở Hồng Kông - Thực ra thì chúng tôi đã chắc chắn cô chính là cô gái chúng tôi cần. Chúng tôi chỉ muốn gặp lại cô thôi.
Thay vì việc làm cho cô thỏai mái, thì sự thân thiện của nhà thiết kế làm cho cô càng cảm thấy lo lắng và sợ hãi hơn. Cô sợ sẽ phải nghe thấy người ta nói rằng nhiệm vụ bây giờ của cô là làm thế nào để bị thua. “Ồ, rồi, tốt thôi”.
Randy Morgan, vợ của nhà htiết kế, là một “cô gái Morgan” thuần túy với mái tóc xù như vừa gặp gió to, đẩy cặp kính râm lên đầu và nhìn Bliss với nụ cười tươi tắn. Bliss biết bà ta chính là người mẫu đầu tiên của ông Morgan, hồi những năm bảy mươi, và thỉnh thỏang cũng vẫn tỏa sáng trong một vài chiến dịch quảng cáo.
- Trong buổi biểu diễn tới, nhản hàng của chúng tôi sẽ đi theo một hướng khác. Chúng tôi muốn tạo các mẫu theo phong cách Edwardian - một phong cách lãng mạn thời xưa. Sẽ có rất nhiều lớp vải nhung, rất nhiều dải dây và cả một hoặc hai chiếc áo nịt ngực trong bộ sưu tập. Chúng tôi muốn một cô gái trông không quá thời thượng.
Bliss gật đầu, nhưng không chắc chắn lắm về cái mà họ đang hướng đến, bởi mọi nhãn hàng trước đây đã từng mời cô diễn đều cho rằng cô đã đủ “thời thượng” rồi.
- Bà muốn tôi đi lại hay là…
- Mời cô!
Bliss tiến đến cuối căn phòng, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đi. Cô đi như thể giữa những cánh đồng hoang vào ban đêm, như thể một mình đi trong sương mù, như thể bị lạc đường và mơ mộng. ngay khi cô chạm vào trục đánh dấu, căn phòng quay tròn và cô lại thấy một cảnh tượng khác.
Như cô đã nói với Schuyler, cô không bao giờ thấy những cảnh đen tối ấy nữa. Giờ đây, cô vẫn nhìn thấy phòng trưng bày, cũng như nhà thiết kế và nhóm của ông ta; nhưng có một thứ ở giữa nhà thiết kế và vợ ông ta - một con thú có đôi mắt màu đỏ thẫm và một cái lưỡi với răng nanh bằng bạc, những con giòi đang bò ra khỏi mắt của nó. Cô đã muốn hét lên. Nhưng thay vì thế cô lại nhắm mắt và cứ đi lại như người mộng du.
Lúc Bliss mở mắt ra thì Rolf và nhóm của ông ta đều đang vỗ tay.
Không cần biết những cảnh Bliss vừa thấy có kinh hòang hay không thì cô cũng đã được thuê.
Rob Zombie1 : đạo diễn nổi tiếng, chuyên làm các phim kinh dị
St. Barth2 : Một bãi tắm nổi tiếng thuộc quần đảo Leeward ở vùng biển Caribbean.