Ông Tư lại giục. Bà Tư quay trở xuống bếp lấy cái giỏ đi chợ rồi quày quả bước ra đường. Còn lại một mình, ông Tư suy nghĩ thật nhiều về chuyện vừa xảy ra cho ông. Ông biết chắc một điều, đó không phải là giấc mơ mà là sự thật, nhưng ông không dám khẳng định vì sợ làm bà Tư hoang mang rồi nghĩ ngợi nọ kia. Người con gái đó là ai? Chắc chắn không phải là Hiên, cô con gái út khờ khạo của ông bà. Vì Hiên không bao giờ biết hát những lời như thế! Trong lòng ông Tư không yên ổn, tuy từ trước tới nay ông không hề biết sợ ma quỉ là gì, nhưng quả thật sự việc xảy ra quá rõ ràng khiến ông nao núng. Ông không phải sợ, nhưng có cái gì đó bất ổn, lo lắng trong lòng. Ông thầm cầu mong cho gia đình được yên ổn sau nhiều sóng gió vừa qua.
Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ, ông Tư nghe tiếng thằng Thẩm thức dậy đi xuống bếp súc miệng rửa mặt. Ông nhớ lại ngày trước và mỉm cười, nghĩ tới việc chút nữa thôi, nó lại lên nhà lục tìm bánh trái trong tủ. Cái thằng thật xấu tính đói, ngủ một đêm sáng ra là đói quắn, phải có cái gì đó bỏ liền vô miệng mới vui.
Biết tính cháu nội, nên từ khuya tới giờ ông Tư chỉ ngồi uống trà suông, còn mấy cái bánh bà Tư mua về hôm qua ông không dám dụng tới, tính để dành cho thằng nhỏ. Nhưng sao ông chờ hoài không thấy thằng Thẩm lên. Lấy làm lạ, ông Tư bước xuống nhà sau dòm ngó thử.
Thật không ngờ, thằng Thẩm đang cầm chổi quét nhà! Cái việc mà từ trước tới nay nó chẳng bao giờ chịu làm.Bà Tư lại cưng cháu nội nên cũng chưa bao giờ sai nó làm những công việc như thế!
Vậy mà sáng nay ngủ dậy, nó tự động đi quét dọn nhà cửa. ông Tư định lên tiếng hỏi, nhưng rồi ông không nói gì, để thử xem thằng này tiến bộ đến đâu! Công nhận mới hơn hai tháng lưu lạc mà nó nên người quá! Từ cách ăn nói đến ý tứ, hành động... mọi việc thay đổi thật không thể ngờ được!
Ông Tư trở lên nhà trên ngồi rung đùi đắc ý! Ông thầm cảm ơn cái ngôi chùa xa lạ nào đó đã giáo huấn thằng cháu nội cưng của ông được như vậy! Ở nhà dưới, thằng Thẩm quét dọn xong sân nhà thì nó bê nguyên thau đồ ra ngoài cầu ao ngồi giặt giũ. Bà Tư đi chợ về trông thấy xuýt xoa:
- Thôi thôi! Con vô nhà ăn sáng với ông nội nè, để đó cho bà nội, mấy việc đó con làm không được đâu!
Thẩm cười thật hiền:
- Dạ không sao đâu nội, con làm quen rồi! Con chưa đói, tí nữa con vào ăn sau!
Bà Tư đứng nhìn thằng cháu bằng ánh mắt trìu mến và sung sướng vô biên...
Hôm nay bà Tư đi chợ mua về toàn các thứ bổ dưỡng để phục hồi sức lực cho cháu cưng. Ra tới đầu đường, bà đã khoe ngay cái tin thằng cháu đi lạc nay đã trở về, làm mọi người ai cũng mừng lây, còn những người thêu dệt chuyện Thẩm và cô nó thành ma da thì cúi đầu tránh ánh mắt rạng ngời thách thức của bà Tư đang chiếu rọi. Bà Tư mua về một con gà ác, một gói thuốc Bắc để hầm cho cháu. Bà tỉ mỉ làm cơm trong khi Thẩm luôn quấn quít cạnh bên giúp bà lặt rau, rửa chén. Cả hai vợ chồng ông bà Tư đều cảm thấy thật sự hạnh phúc với đứa cháu ngoan như vậy. Nhưng tới bữa cơm thì hai ông bà lại không được hài lòng, bởi thằng Thẩm không hề đụng đũa tới các món ăn bổ dưỡng mà bà đã cất công làm cho nó.
Nó chỉ ăn vài ba cọng rau sống và nước tương qua quít mà thôi. Bà Tư lẫy:
- Nội nấu các thứ này là vì con, mà sao con không chịu ăn? Con chê nội làm dở phải không con?
Thằng Thẩm bối rối:
- Dạ thưa... không phải con chê...
- Vậy tại sao con không ăn? - Bà Tư hỏi. Ông Tư nói thêm:
- Con ăn đi cho nội vui! Với lại con ốm yếu xanh xao như vậy, phải ăn uống cho nhiều vào mới lấy lại sức được chứ con!
Thầm cúi đầu nói nhỏ:
- Dạ... Con biết ông bà lo cho con, nhưng... vì ở chùa lâu nay con ăn chay quen rồi, giờ ăn mặn không được. Ông bà cứ để con tập từ từ... mai mốt con sẽ ăn...
Bà Tư rất thất vọng khi nghe Thẩm nói thế, nhưng rồi bà thấy nó nói cũng phải. Mấy tháng qua nó ăn toàn tương chao quen rồi, bất ngờ ăn lại thịt cá thì tanh chịu không nổi cũng đúng thôi. Bà đẩy thố gà tiềm thuốc Bắc sang phía ông Tư:
- Nó không ăn thì ông ăn giùm tui đi!
Ông Tư nghe lời vợ, nhưng cả hai vợ ông đều không còn thấy bữa cơm ngon miệng nữa. Sau khi trở về nhà thằng Thẩm hoàn toàn thay đổi, từ tính tình, sở thích đến tất cả những thứ khác đều không có gì giống với trước kia. Đám trẻ con trong làng nghe tin nó về kéo đến thật đông, vừa vì tò mò, vừa vì mừng bạn hữu quay lại chơi đùa với mình, nhưng thằng Thẩm thờ ơ với tất cả. Nó từ chối mọi lời rủ rê hấp dẫn, nó trả lời nhát gừng những câu hỏi của bạn bè. Suốt ngày nó chỉ quanh quẩn làm chuyện lặt vặt trong nhà, lúc rảnh rang nó thường ngồi thừ người buồn bã khiến ông bà Tư vô cùng thắc mắc. Chiều xuống, khi cơm nước xong xuôi, thằng Thẩm không chạy ra đầu xóm chơi đùa với lũ trẻ, mà nó ngồi một mình bên bờ ao sau nhà với vẻ tư lự lạ lùng.
Ông Tư gọi nhỏ:
- Bà có thấy thằng Thẩm lạ quá không? Tui nhiều lúc không nhận ra nó nữa bà ạ! Nó như một người khác...
Bà Tư lo lắng:
- Ừ tui cũng nhận thấy điều đó! Hổng biết nó có gặp chuyện không? Sao nó không kể với mình? Những gì nó kể rất đơn giản, nếu chỉ có vậy thì sao nó trông buồn bã ủ rũ đến thế, phải không ông?
Ông Tư trầm ngâm:
- Bà nói đúng rồi đó! Chắc phải có chuyện gì mà nó giấu mình. Nhưng chuyện gì mới được chứ? Dù là chuyện gì đi nữa thì với một thằng bé từng ấy tuổi đầu, cũng đâu làm nó buồn sâu sắc đến vậy? Bà coi gặng hỏi nó lần nữa xem sao?
- Ừ để tui dỗ dành nó!
Bà Tư nói xong đứng lên gọi với ra sau nhà:
- Thẩm ơi, tối rồi, vô nhà đi con!
Thẩm uể oải đứng lên đi vô nhà với vẻ miễn cưỡng. Nó đi thẳng vô buồng, trèo lên giường mắc màn cẩn thận. Bà Tư hỏi:
- Mới giờ này mà ngủ sao con?
- Dạ con thấy hơi mệt. Thẩm trả lời.
Giăng mùng xong, nó chui vô mùng ngủ, bỏ mặc hai ông bà già ngồi với nhau bên bình trà ấm nóng. Ngồi nán lại với chồng thêm chút nữa rồi bà Tư cũng đứng lên đi vô buồng với cháu. Thằng Thẩm đã ngủ say rồi. Nhưng nó có vẻ không muốn nằm sát vào bà như trước, nó cố thu mình thật sát vào tường, ngăn một cái gối ôm giữa bà và nó. Bà Tư chợt nghe buồn man mác.
Nó thay đổi cái gì cũng tốt hơn, chỉ có tình cảm nó đối với ông bà hình như không còn đậm đà tha thiết nữa.
Đêm hôm qua bà thức khuya, cả ngày nay lại lăng xăng làm đồ ăn cho nó, lại còn tiếp mấy người chòm xóm đến thăm chơi khi nghe tin thằng Thẩm trở về, nên bà Tư cũng ngủ sớm hơn mọi bữa.
Chỉ còn ông Tư là không sao ngủ được.
Ông uống hết mấy bình trà, tới thắp nhang cho con gái rồi vặn ngọn đèn trên bàn thờ thật lu xuống trước khi vô phòng ngủ.
Ông nằm trăn trở mãi mà mắt vẫn còn tỉnh táo không sao ngủ được. Ông luôn vểnh tai nghe ngóng mỗi khi có tiếng động nho nhỏ nào đó phát ra, lòng ông hồi hộp nửa như van xin nó đừng lặp lại, nửa như muốn nghe lại những âm thanh kỳ bí của đêm hôm qua. Hơn mười hai giờ đêm ông Tư mới bắt đầu thiu thỉu ngủ. Nhưng khi giấc ngủ chưa kịp đè sụp mắt ông thì ông Tư lại nghe văng vẳng lời ca sầu muộn:
Giọng ca thật não nùng, thống thiết làm ông Tư rùng mình sợ hãi.
Rõ ràng tiếng hát đó cất lên từ nhà ông, chỗ bàn thờ con gái ông. Vậy nó
là ai? Nó là con Hiên của ông sao? Không, không phải đâu! Hiên vốn dại khờ,
trẻ con, nó làm gì biết yêu đương làm gì biết thở than bằng lời ca ai oán như
vậy?