- Dạ nếu vậy lần sau tôi sẽ cúng nhiều hơn để thầy mua thuốc về mà giúp dân độ thế ạ!
Thầy tư gật đầu:
- Tốt lắm, tôi xin nhận tấm lòng từ tâm của mẹ con bà. Khách ra về, bà tư lo lắng:
- Ông ơi? Sao lấy tiền nhiều như thế? Liệu người ta có hết bệnh không? Ông tư bật cười:
- Cô ta chỉ mắc bệnh xoàng thôi mà.
Bà tư lại hỏi:
- Vậy còn cái chuyện lên uỷ ban thì sao? Ông tư khoát tay:
- Lên thì lên chứ sợ gì đâu. Tôi làm ăn đàng hoàng mà tội gì phải sợ.
Nói rồi ông tư bước ra đầm tôm và không quên cầm theo mấy cây nhang để đến cái miếu mà khấn vái...
Ông cả Dương trợn trừng mắt quát vào mặt bà già:
- Con điên kia, ta đã bảo không cho mày ngủ trước hiên nhà tao kia mà?
Bà điên vẫn ngồi xù xụ ra đó như không nghe được những lời ông ta nói. Bà
chợt cười, chợt khóc lóc. Bà Dương cho đây là điềm xấu, nên đánh đập đuổi xua
đi:
- Con mẹ này có đi cho không, đi không, đi không?
Mỗi tiếng đi không của bà là mấy cú chổi quất vào người bà điên. Khiến bà chạy đi và kêu to:
- Cướp... cướp. Nó cướp tiền của tôi... bà con ơi! Ông cả Dương lắc đầu:
- Tại sao bà già điên cứ đến cửa hiệu mình mà ngủ nhỉ? Bà Dương bực bội nói:
- Trù ẻo gì đâu! Sáng ra là gặp quỷ không! Hèn gì mấy hôm nay buôn bán ế ẩm muốn chết.
Ông Dương than phiền:
- Chuyện làm ăn mỗi lúc một khó khăn. Tính ra thời gian cũng gần mười năm rồi còn gì nữa.
Bà Dương cũng gật gù:
- Đúng là đã mười năm có biết bao thay đổi.
Tâm, người công nhân bốc vác mà ông Dương vừa gọi chạy đến: - Thưa ông, tàu đã về.
Ông Dương hăm hở:
- Vậy sao? Có nhiều không?
Tâm đáp:
- Dạ cũng nhiều lắm ông ạ?
Ông Dương nói với Tâm:
- Cậu ra điều động anh em khuân vác lên bãi ngay và cho công nhân nữ phơi nhanh lên.
Tâm vâng dạ, rồi bước ra ngoài. Bà Dương vẫn nhìn theo. - Bà làm gì mà nhìn thằng ấy từ khi nó mới bước vào? Bà Dương thở dài lắc đầu:
- Tôi thấy nó giống một người ông ạ! Ông Dương ngạc nhiên hỏi:
- Nó giống ai?
- Anh Tám Hân!
Ông Dương giật mình:
- Tám Hân ư? Bà nói gì vậy?
Bà Dương thở dài:
- Có lẽ tôi nhìn lầm.
Ông Dương bật cười:
- Người có thể giống người mà.
- Thằng đó quê ở đâu vậy ông?
Ông Dương gật gù:
- Nó quê tại Mỹ Tho, nên vừa đi học vừa đi làm. Bà Dương chép miệng:
- Chà cũng tội nghiệp ghê.
Ông Dương phàn nàn:
- Bởi vậy mới nói. Còn con mình thì tối ngày lêu lỏng ăn chơi phá phách. Bà Dương chép miệng:
- Lúc đầu chưa có công ăn việc làm thì nó đi chơi. Đâu ngờ nó lại tiêm nhiễm thói sống ở đây nhanh đến vậy.
Ông Dương thở dài:
- Thằng này hết thuốc chữa rồi. Có ngày gia đình sẽ mang hoạ vì nó mà thôi. - Làm sao mà kéo nó về bây giờ đây ông?
Ông Dương phàn nàn:
- Cũng tại bà và mẹ nên nó mới hư hỏng đến như vậy! Chìu chuộng quá mức. Tiêu tiền như nước, có ngày lại phá sản đi ăn mày luôn.
Bà Dương lừ mắt:
- Ông lại nói bậy nữa rồi!
Ngoài bãi tàu đám công nhân lại bàn tán xôn xao về hiện tượng ghê sợ tối hôm qua. Tổ trưởng tổ bốc vác cho ông Dương nói to:
- Anh em hãy bình tĩnh lại, đừng hốt hoảng lên như vậy! Tâm nói với Nam tổ trưởng:
- Đây là hiện tượng ma da đó anh.
Nam trừng mắt nhìn Tâm:
- Mày làm gì mà biết?
Tâm phân vân:
- Tôi nghe bà tôi kể lại. Nơi nào ma da bò lên nơi đó nhớt nhợt thôi. Nam hơi ngờ ngợ:
- Vậy cũng đúng. Hồi nãy tôi có bước lại nơi ấy thấy nhớt nhợt. Đám công nhân hoảng sợ:
- Vậy là đúng rồi!
- Ma da à? Nghe dễ sợ quá!
- Nhưng tại sao nó lại xuất hiện nơi này?
Một người bốc vác cá ở vựa này đã nói:
- Nơi này xưa nay đâu có hiện tượng lạ như vậy? Người kia lại nói:
- Có hơi người nên nó mò đến đây để bắt người ăn thịt. Đám công nhân hoảng hốt kêu lên:
- Ối trời! Ghê quá!
Hoàng Cao nói giọng vẫn còn run:
- Nó túm được chân tôi đau muốn chết. Tâm lo lắng hỏi:
- Chân anh có làm sao không?
Hoàng Cao nhìn xuống chân mình khẽ nói: - Đau và rát lắm. Ma da chắc có răng.
Tâm sờ nhẹ lên da chân của Hoàng Cao. Anh giật nhanh về kêu lên: - Da chân anh cũng nhớt quá!
Ông Dương cùng vợ bước ra, ông quát:
- Sao không chịu vác hàng lên mà tụm ba tụm năm ở đây? Nam bước lại gần phân giải:
- Dạ, tối này Hoàng Cao bị đau chân. Ông quắc mắt nhìn Hoàng Cao:
- Tại sao lại đau chân?
Hoàng Cao ấp úng:
- Dạ, đêm hồi hôm tôi không thấy đạp phải vật gì đó đen xì nhớt nhợt nó quấn lấy chân tôi đau buốt.
Ông Dương giật mình. Nhưng cố giữ bình tĩnh: - Coi chừng đạp phải xương cá biển chứ gì? Hoàng Cao lắc đầu:
- Không đâu, nó quấn chân tôi mà.
Ông Dương khoát tay:
- Hoàng Cao đau chân thì tạm nghỉ. Còn mấy người còn lại tiếp tục làm việc
đi.
Anh em bốc vác ai nấy đều hoang mang lo sợ. Còn đang phân vân thì bị ông chủ quát:
- Làm việc đi. Còn đứng ở đó chần chờ gì nữa? Tâm đi đầu:
- Nào chúng ta làm việc thôi anh em, có lẽ trời sáng con ma da không dám xuất hiện đâu.
Nam hưởng ứng ngay lời của Tâm:
- Thằng Tâm nói phải lắm. Chúng ta làm việc đi. Bà Dương nói nhỏ vào tai chồng:
- Lại ma da! Tại sao lại như vậy chứ?
Ông Dương cũng đang rối rắm trong lòng, ông gắt:
- Làm sao tôi biết được đây? Tại sao nó cứ đeo đuổi chúng ta mãi như vậy?
Nói rồi ông bước đến Hoàng Cao thăm dò. Ông sờ tay lên chân của Hoàng
Cao, ông thấy nó lành lạnh, nhớt nhợt ông kêu thầm trong bụng.
- Vậy là đúng rồi...
Về nhà nghe nói có con ma da xuất hiện. Sơn Hải cùng em gái là Hồng Loan chạy ra. Thấy Sơn Hải ông quát:
- Mày chịu vác cái mặt vế đây ư?
Sơn Hải không thèm để ý đến lời chửi mắng của cha, anh hỏi: - Ma da xuất hiện hở cha?
Ông gật đầu chỉ xuống chân Hoàng Cao:
- Nói vậy con cũng đã từng tắm sông ấy rồi sao? Sơn Hải gật đầu:
- Không phải một mình con mà có thằng Tiến Lợi nữa! Bà Dương chợt hỏi:
- Vậy thằng Lợi có bị ma da rút chân không? Sơn Hải lắc đầu:
- Không có đâu, chỉ một mình con thôi, cũng may mắn là chú Năm cứu con
kịp.
Hoàng Cao nhăn nhó hỏi:
- Cậu ơi! Đau mấy ngày mới hết vậy? Sơn Hải cố nhớ lại:
- Cũng vài ngày thôi!
Hoàng Cao lo sợ:
- Vài ngày thì lấy tiền đâu để nuôi gia đình?
Tâm nghe nói thế khựng lại khuyên bạn:
- Anh an tâm dưỡng bệnh, tôi sẽ làm gấp đôi phần của anh luôn. Hoàng Cao lắc đầu:
- Vậy làm sao nổi?
Tâm cười vỗ vai bạn:
- Mấy ngày thôi, chứ đâu phải mấy tháng đâu chứ.
Sơn Hải bây giờ mời để ý đến Tâm. Cậu ta hơi giật mình. Trời đất! Sao mà
hắn giống chú Hân ngày xưa đến thế? Mà hai đứa con của chú thì mất tích lâu
rồi. Sơn Hải lắc đầu có lẽ người giống người mà thôi. Nó quê ở Mỹ Tho kia mà.
Chiều xuống đám công nhân tụ tập lại bến tàu của ông cả Dương. Tâm cũng
lững thững đi đến. Gặp anh cả, anh em đều đứng lên, Hoàng Cao ngạc nhiên:
- Hôm nay anh nghỉ mà.
Mỉm cười, nhìn bạn, Tâm lắc đầu:
- Nghỉ ở nhà càng buồn hơn, chi bằng đến đây làm. Nam khoát tay nói to:
- Tao chưa thấy thằng nào mà hết mình như thằng Tâm. Nắm tay Tâm, Hoàng Cao lắc mạnh:
- Anh nên về nghỉ đi, để đây tụi tôi lo được rồi. Nam bước đến can gián:
- Thôi đừng có cãi nhau nữa có được không? Tâm quyết định ở lại phụ tụi mình thì cứ để cậu ấy ở lại, không bàn cãi nữa.
Nam nói thế. Hoàng Cao mới chịu im, tiếp tục làm công việc còn lại. Thấy Hoàng Cao nhăn nhó mặt mày, chân đi lại cà nhắc, Tâm lo lắng hỏi:
- Còn đau chân à?
Hoàng Cao ngồi phịch xuống đất và vén ống quần lên: - Ôi sao ma sưng dữ thế? Chưa hết hẳn à?
Hoàng Cao nhăn nhó mặt mày:
- Ôi đau quá.
Tâm kêu Hoàng Cao đến bên ánh đèn sáng, anh kêu lên: - Sưng tấy, đỏ cả vùng chân vậy mà còn ráng làm à?
Thấy lạ, anh em tụm lại. Nam lo lắng hỏi:
- Sao nữa vậy? Vết thương cũ tái phát à?
Lắc đầu, Hoàng Cao giấu:
- Đã hết rồi mà!
Lắc đầu Tâm bảo:
- Quả chủ quan rồi. Coi chừng anh bị cưa chân luôn đó! Hoảng hốt, Hoàng Cao kêu lên:
- Ôi đến thế nữa sao?
Tâm cằn nhằn:
- Vậy mà bảo rằng hết rồi. Lên xe tôi đưa đi bệnh viện. Nam vỗ vai Tâm:
- Mày có nghiêm trọng vậy không?
Gật đầu Tâm đáp:
- Thật đó, đừng có lì!
Nam sốt sắng:
- Này Hoàng Cao, mày nên nghe lời thằng Tâm đi. Rối rắm trong lòng, Hoàng Cao gật nhẹ đầu:
- Vâng!
Tâm lại giục:
- Thôi lên xe đi!
Nhăn nhó Hoàng Cao ái ngại:
- Lại làm phiền anh nữa sao?
Khoát tay, Tâm nói như ra lệnh:
- Cái chân nguy hiểm không lo ở đó lo phiền với phức. Nam vỗ vai Hoàng Cao khích lệ:
- Thằng Tâm nó nói đúng đấy, cậu nên vào bệnh viện xem. Gật đầu, Hoàng Cao cố gắng đứng lên:
- Vâng! Tôi sẽ vào bệnh viện.
Tâm đứng lên lấy xe. Nhưng Hoàng Cao khựng lại: - Nhưng... tôi... tôi...
Nam gắt:
- Gì nữa mày? Đừng có dở chứng nghe? Gãi gãi đầu, Hoàng Cao lộ vẻ khó nói: - Tôi... tôi...
Tâm đặt tay lên vai bạn, động viên:
- An tâm đi, tôi có tiền.
Nam ngờ vực:
- Hai đứa bây nói gì thế?
Hoàng Cao vừa mở miệng thì Tâm đã cản lại: - Đừng làm bận lòng anh em.
Hoàng Cao nhặn nhó:
- Nhưng mà... tôi...
Nam phá lên cười:
- Trời ơi! Không tiền thì nói mẹ không tiến đi, còn bày đặt. Hoàng Cao gật:
- Vâng! Em không có tiền.
Tâm ngăn:
- Anh em đừng bận tâm. Tôi có.
Hoàng Cao dần dừ:
- Nhưng anh...
Khoát tay Nam cao giọng:
- Thôi, không có on đơ gì cả mày cứ đi, anh em sẽ có cách. Tâm chở Hoàng Cao đi rồi, Nam thở dài nói với anh em: - Thằng Tâm coi vậy mà tốt ghê.
- Em nghe nói ảnh sắp ra trường làm bác sĩ. Gật gù, Nam nói:
- Nếu nó là bác sĩ, thì ắt hẳn sẽ là một bác sĩ giỏi và giàu lòng nhân ái. Gật đầu, người ngồi cạnh bên lên tiếng:
- Tôi cũng tin là như vậy!
Hơi chau mày Nam lại nói:
- Nhưng vấn đề cái chân thằng Hoàng Cao coi vậy mà nghiêm trọng quá! Chép miệng, người ngồi cạnh Nam lại lên tiếng:
- Tôi cũng khó hiểu quá. Từ xưa tới nay tôi chưa từng nghe thấy có ma da. Lạy trời cho thằng Hoàng Cao tai qua nạn khỏi.
Hồng Loan đỏ mặt khi nghe Tâm nói:
- Mình đâu ngờ Hồng Loan là con ông chủ vựa khô cá biển lớn nhất vùng
này.
Hồng Loan nhìn Tâm:
- Anh phải sống vất vả như vậy sao?
Tâm cười hiền:
- Cuộc sống thiếu cha thiếu mẹ thì vậy đó Loan à! Hồng Loan gật đầu:
- Anh có một nghị lực phi thường, vừa học vừa làm vậy mà vẫn học giỏi như thường.
Tâm cười:
- Tâm huyết làm một bác sĩ giỏi để cứu dân, đó là hoài bão của tôi mà. Hồng Loan cười phì:
- Anh cố gắng như thế thì ắt hẳn sẽ thành công! Tâm lắc đầu:
- Có thiện chí không chưa đủ đâu. Cần phải có tiền mới mong đeo đẳng được việc học tập được lâu dài.
Hồng Loan gật đầu:
- Anh nói cũng phải. Nhưng mà sao cha mẹ anh lại mất sớm vậy? Nhắc đến nỗi đau trong lòng. Tâm cảm thấy buồn:
- Do bệnh mà qua đời Loan ạ!
Hồng Loan tỏ vẻ ân hận vì mình đã vô tình khơi lại nỗi buồn của bạn nên
nói:
- Loan xin lỗi anh!
Tâm lắc đầu, nở nụ cười:
- Không sao đâu! Loan đừng lo lắng như vậy! Loan lại nói:
- Mình chuẩn bị thi hết học phần về phẫu thuật. Tâm lắc đầu:
- Phải cố gắng bình tỉnh và vững tin nơi mình Loan ạ. Hồng Loan rất cảm kích người bạn của mình nên nói: - Em thật cám ơn anh đã cho em thêm nghị lực.
Tâm cười:
- Đó là do sự quyết tâm của Loan mà thôi. Hồng Loan lại chuyển đề tài:
- Anh kể chuyện ma da cho em nghe đi! Tâm lắc đầu:
- Mình đâu có biết ma da ra làm sao đâu? Hồng Loan tròn mắt:
- Thật không?
Tâm gật đầu:
- Thật mà! Từ thuở nhỏ đến giờ mình có biết con ma da ra làm sao đâu? Nhưng có nghe nói mà thôi.
Hồng Loan tò mò:
- Anh kể lại cho em nghe đi.
Tâm cười phì:
- Thì con ma da chỉ xuất hiện vào ban đêm. Nằm một đống to lù lù, mình nó nhớt nhợt.
Hồng Loan xen vào:
- Em nghe nói nó hút máu người đến chết luôn. Tâm hỏi lại:
- Nó hút máu người ư?
Hồng Loan gật đầu:
- Vâng! Ngày xưa ở gần nhà em đó, có chú Tám Hân bị nó bắt được và hút máu đến chết luôn.
Tâm hơi hoảng sợ trong lòng, nhưng anh cố làm vẻ không có gì: - Có chuyện ấy nữa sao?
Hồng Loan vẫn vô tư gật đầu:
- Thiệt chứ! Em đâu có nói xạo. Chú mới mất chưa đầy mấy tháng, thì nhiều chuyện xảy ra lắm.
Tâm ngạc nhiên:
- Xảy ra chuyện gì?
- Dạ tự nhiên mấy cái miếu cạnh đó mọc ra rất bí ẩn, rồi tiếp đó hai người con của chú ấy mất tích cũng rất bí mật.
Tâm sững sờ:
- Có những chuyện vậy sao? Anh nghe mà rùng cả mình! - Bộ anh không tin em sao?
Tâm ngó mông lung:
- Ồ tin em chứ. Nhưng mà này Hồng Loan... Hồng Loan nhìn Tâm:
- Gì vậy anh?
- Vì sao em lại chọn ngành y?
Hồng Loan mỉm cười:
- Em muốn mình là một bác sĩ giỏi để cứu dân. Tâm lại hỏi:
- Ra trường em ở lại thành phố hay xin về quê? Hồng Loan sáng mắt:
- Em sẽ xin về quê hương của mình anh ạ. Để phục bà con của mình. Thanh Tâm cũng nói lên mơ ước của mình:
- Anh sẽ đăng ký học thêm bên khoa tâm thần một thời gian nữa. Hồng Loan ngạc nhiên:
- Khoa tâm thần?
Thanh Tâm gật đầu:
- Đúng vậy! Anh mướn nghiên cứu về tâm thần của con người. Hồng Loan gật đầu:
- Anh có suy nghĩ vậy cũng tốt. Nhưng mà khoa tâm thầm cũng có những khó khăn. Họ là những con người không còn lí trí quậy phá đủ thứ.
Tâm bảo:
- Nhưng họ là những người đáng thương nhất. Có thể vì hoàn cảnh nào đó bi thương, họ mới sinh ra bệnh.
Hồng Loan cười phì:
- Chưa chi mà anh nói chuyện em nghe như là người rành tâm lý về khoa học tâm thần lắm vậy.
Tâm xua tay:
- Em đừng cười anh chứ!
Hồng Loan cũng cười theo...
Hai người bước đi theo dãy hành lang trường mà họ đang theo học.
Thanh Tâm bước nhanh đến nơi bến tàu đang đậu, để làm những việc thường ngày. Nam gọi giật lại:
- Thanh Tâm!
Tâm quay lại:
- Kìa anh Nam, có việc gì không?
Nam lắc đầu:
- Tàu chưa về đâu!
Tâm bước đến cạnh Nam:
- Anh Hoàng Cao sao rồi anh?
Nam thở dài:
- Nó vẫn vậy! Nhưng có điều cái chân nó còn đau lắm! Thanh Tâm thở dài:
- Chuyện thật là lạ. Em chẳng hiểu tại sao lại có hiện tượng này. Nam cằn nhằn:
- Cũng phải thôi, ông chủ Dương giàu có mà keo kiệt quá! Giàu có mà không dám cúng kiến gì cả, cứ bo bo cái của hoài.
Thanh Tâm thở dài:
- Người giàu thường hay vậy lắm anh ạ! Keo kiệt vậy thôi. Có người còn có tâm địa xấu xa nữa kìa.
Nam ngấn người:
- Hoá ra cậu cũng bị nhà giàu xem thường phải rồi sao? - Không đâu, chỉ thấy họ đối xử với người khác thôi. Nam chợt hỏi:
- Cậu vừa học lại vừa làm như vậy cũng khá vất vả phải không? Thanh Tâm tâm sự:
- Kể ra thì cũng khó khăn đó nhưng em đã quyết chí thì vẫn làm được anh ạ! Nam vỗ vai bạn:
- Cậu thật có chí, mình rất khâm phục.
Anh em công nhân đã đến đông đủ. Nhưng tàu cá vẫn chưa về. Anh em tụm lại bàn tán:
- Hồi hôm này có ai thấy gì không?
- Thấy gì là thấy gì?
- Thì con ma da đó!
- Trời! Lâu lâu nó mới xuất hiện một lần mà! Nam nói với anh em:
- Nhưng dù sao ta cẩn thận vẫn hơn.
Thanh Tâm cũng nói:
- Chúng ta đừng nên để chuyện đáng tiếc xảy ra nữa.
Sơn Hải say khướt chệnh choạng bước ra nơi bến tàu. Hắn xua tay: - Tụi bây làm gì còn tụ tập nơi đây?
Nam ôn tồn nói:
- Tụi này còn đang chờ tàu cá về để bốc vác lên. Sơn Hải huơ tay:
- Thằng nào có giỏi thì đi nhậu với tao!
Đám công nhân im lặng, hắn lại văng tục:
- Mẹ kiếp! Thằng nào cũng sợ thần men hết hay sao? Nam vẫn từ tốn:
- Tụi này còn chờ làm việc nữa, không thể nhậu với cậu được. Sơn Hải phun nước bọt:
- Mẹ kiếp! Tụi bây sợ mất tiền công chứ gì? Thanh Tâm đứng lên:
- Đúng! Làm mướn là mong mỏi lấy tiền. Vì chúng tôi đây đang cần tới nó. Sơn Hải quờ quạng:
- Thằng nào mới vừa nói đó?
Thanh Tâm bước ra:
- Tôi đây!
Hắn sững sờ:
- Hả? Mày là ai vậy?
Tâm cười:
- Tôi vào làm đây gần hai tháng rồi.
Sơn Hải ngó Tâm trừng trừng:
- Cậu là Thanh Tâm chứ gì?
Thanh Tâm gật đầu:
- Đúng rồi!
Sơn Hải lại xua tay:
- Mẹ kiếp. Sao mà người giống người đến như vậy? Thanh Tâm hỏi:
- Tôi giống ai vậy? Có phải người thân của cậu không? Hắn gật gù:
- Cũng gần như vậy!
Tâm bật cười:
- Lầm rồi, người giống người thôi cậu ơi. Cậu đã nói một lần rồi. Sơn Hải nhắc lại:
- Vậy mày có dám đi nhậu với tao không? Thanh Tâm từ chối khéo:
- Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng uống giọt rượu nào cả! - Vậy thì uống bia.
Thanh Tâm cười:
- Cũng không biết luôn.
Sơn Hải phàn nàn:
- Vậy là mày thuộc về Nguyễn Thị rồi.
Không giận mà Tâm còn cười và nói:
- Rất nhiều người nói vậy. Tôi đành chịu thôi! Sơn Hải khoát tay:
- Là thanh niên như vậy đâu có đáng mặt anh hùng. Thanh Tâm vẫn vui vẻ:
- Anh thông cảm! Vì tôi còn phải lo học nữa. Sơn Hải huênh hoang:
- Học, học con mẹ gì chứ? Học mãi cũng chẳng làm gì được việc đâu.
Đám công nhân ngao ngán trước lời nói phát ra từ cậu chủ nhỏ. Hắn quay lưng bỏ đi trước sự thở dài của đám công nhân.
Bà cả Dương hét to:
- Trời ơi! Nợ báo oan gia thật mà!
Sơn Hải chạy ra:
- Gì vậy mẹ?
Bà Dương chỉ tay vào một đống to lù lù: - Lại bà điên này nữa.
Sơn Hải bước lần tới:
- Tại sao bà ta lại ở đây lúc sáng sớm? Bà cả Dương lắc đầu:
- Sáng nào mở cửa ra đều thấy bà ta ngồi ở đây rồi! Sơn Hải nhíu mày:
- Hay là bà ta muốn xin ăn.
Bà Dương lắc đầu:
- Bà ta không phải xin tiền.
- Hay là nhà này trước kia của bà ta?
Bà Dương gật đầu:
- Có lẽ là như vậy! Nhưng mà tại sao bà ấy lại làm thế? Sơn Hải chép miệng:
- Người mất trí nhớ rồi mà mẹ. Thôi đuổi bà ta đi nghe mẹ. Bà Dương gật đầu đưa cho Sơn Hải cây chổi:
- Đây con ra đuổi bà ta đi đi. Còn buôn bán gì nữa.
Sơn Hải cầm cây chổi lăm lăm bước ra. Bà điên vụt đứng lên: - Mày chết nhăn răng bây giờ.
Sơn Hải trừng mắt:
- Bà nói điên gì thế?
Bà điên phát lên cười:
- Ha... ha... tao nói mày sắp chết đến nơi rồi.
Bà Dương điên tiết lấy cây chổi đánh túi bụi vào người bà ta: - Nói bậy này... nói bậy...
Bà điên kêu lên:
- Ui da! Sao mày lại đánh tao. Mày đánh tao đau quá. Bà điên vừa nói vừa chạy ra đường...
Thấy ông Dương bước ra, bà Dương than phiền.
- Ngày nào con mụ ấy cũng lù lù một đống ngồi ở trước cửa! Ông Dương càu nhàu:
- Bà ấy muốn gì thế?
Bà Dương chợt hỏi:
- Này ông...
- Gì vậy?
- Lúc mua nhà ông có hỏi gì không?
Ông Dương xua tay:
- Gia đình người ta đi nước ngoài hết mà! Bà Dương thở dài:
- Tôi sợ bà ấy là bà con họ hàng gì đó của chủ nhà này. Ông Dương gật gù:
- Có lẽ là như vậy! Nhưng thôi hãy lo mở cửa hàng bán đi! Đêm hồi hôm tàu chở cá về khuya quá!
Bà Dương cằn nhằn:
- Mấy đứa bán hàng hôm nay sao đến muộn thế? Ông Dương bảo:
- Tụi nó thức khuya quá mà! Đến muộn thì cũng phải thôi. Bà đừng có làm khó tụi nó.
Bà Dương liếc ngang:
- Chà hôm nay ông tốt bụng với mấy cô ấy quá! Ông Dương nạt ngang:
- Bà cứ nói điên nữa rồi!
- Hừm! Tôi nói đâu có ngoa!
Ông cả Dương bực bội:
- Đến giờ này mà bà còn nghĩ tôi như vậy sao? Một lần là tôi đã ân hận suốt đời rồi. Nghĩ ra tôi còn thấy ray rứt lương tâm.
Bà cả Dương lừ mắt:
- Già rồi, mới chùn chân chứ gì?
Ông nạt:
- Thôi, dẹp bà đi, tối ngày lo suy nghĩ bậy bạ không.
Thấy ông có vẻ nổi giận, bà Dương dịu giọng:
- Tụi nó đến rồi kìa! Tôi vào nhà đây, nhưng mà ông này... - Ôi gì nữa đây?
- Ông làm sao mà đuổi bà già điên đừng để sáng nào cũng cứ đến cửa hàng mình ngồi hoài đó nghe.
Ông Dương chép miệng:
- Biết làm sao bây giờ?
Thanh Tâm run lên sự thật quá phũ phàng. Ông Tư nói tiếp: - Sự thật là như vậy đó.
Tâm ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Nhưng sao bây giờ cha không còn cà lăm nữa?
Ông Tư cười khề khà:
- Đó chỉ là cái bí mật của cha mà thôi! Thanh Tâm thở dài:
- Cha và anh con chết quá đau thương. Nhưng sao chẳng ai làm gì ông ta hết
vậy?
Ông Tư lắc đầu:
- Đâu có bằng chứng gì đâu mà kết tội người ta được. - Ngày đó cha biết mà.
Ông Tư vẫn lắc đầu:
- Cha điếc lại cả lăm nữa, cho nên đâu ai tin lời cha nói. Nhưng còn một người nữa biết.
Thanh Tâm hỏi dồn:
- Là ai, là ai vậy cha?
Ông Tư chậm rãi nói:
- Đó là ông tư Lộng cùng quê với chúng ta. Thanh Tâm lập lại:
- ông tư Lộng ư?
- Vậy cũng chưa đủ đâu con. Còn có một người nữa. Thanh Tâm trố mắt:
- Còn người nữa? Ai vậy cha?
- Đó là bà cả Dương!
- Bà cả Dương?
Ông Tư chép miệng như nuối tiếc:
- Tiếc rằng ta chỉ cứu được một mình con thôi. Còn thằng Thành anh con trôi đâu mất.
Thanh Tâm ôm đầu:
- Cha và anh hai chết một cách oan ức vậy ư? Ông Tư lại nói:
- Tâm à! Bây giờ con đã hiểu biết hơn người, tuỳ con quyết định. Thanh Tãm lo lắng hỏi:
- Vậy còn mẹ của con?
Ông Tư lắc đầu:
- Bây giờ cha vẫn chưa tìm ra tung tích của mẹ con. - Mẹ con bị thất lạc ư?
Ông Tư thở dài:
- Sau khi hai đứa bây bị mất tích. Nỗi đau chồng mất chưa nguôi tiếp tục mất hai đứa con, Út Duyên hoá điên chạy lung tung như người mất hồn, điên dại luôn đến bây giờ.
Thanh Tãm uất ức, cậu khóc ròng trước hoàn cảnh đau thương cửa gia đình mình. Ông Tư tiếp:
- Vì vậy ta muốn xin cho con vào nhà ông cả Dương làm mướn, cốt là để con trả thù kẻ đã gây tan nát gia đình của con.
Thanh Tâm gật gù:
- Con hiểu rồi, cha là ân nhân cứu mạng của con! Coi như cha tái sinh con lần thứ hai rồi. Cơn sẽ nghe lời cha.
Ông Tư lại nói:
- Khi cứu được con rồi trong đêm hôm ấy, cha bồng con bỏ quê đi biệt xứ, sợ ông Dương phát hiện được lại giết con lần nữa.
Thanh Tâm buồn rầu:
- Thế lực ông ta bây giờ quá lớn con thế cô làm sao mà vạch mặt được ông ấy để trả thù cho cha và anh.
Ông Tư gật gù:
- Con hãy an tâm. Cha sẽ có cách.
Ông Tư nói thì thầm vào tai Thanh Tâm. Anh gật đầu: - Vâng! Con hiểu chuyện ấy cũng không có gì là khó! Ông Tư cười mãn nguyện:
- Ta nuôi con thật không phí công chút nào cả. Thanh Tâm lại nói:
- Con muốn đi tìm mẹ của con.
Ông Tư ngăn:
- Chuyện đó không phải của con. Để đó cho cha. Việc con làm là cố gắng học và làm việc ở nhà ông cả Dương!
Thanh Tâm vẫn lo lắng:
- Cha ơi! Con sợ mẹ con không còn sống ở trên đời. Ông Tư lắc đầu:
- Đừng có nói bậy, con cứ đi làm cha sẽ về quê một chuyến để tìm mẹ con.
Thanh Tâm ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng! Con sẽ nghe lời của cha.
Đêm ấy Thanh Tâm không hề chợp mắt. Sự thật về cuộc đời của mình sao quá đau thương. Cha và anh chết không minh bạch, mẹ hoá điên khùng. Mình chỉ là một đứa con nuôi của ông Tư mà thôi. Trời ơi! Mình phải làm gì đây. Thanh Tâm nghiến răng, hai tay anh nắm chặt. Mình phải trả thù cho cha và anh và cả mẹ mình nữa. Vợ chồng ông cả Dương...
Thanh Tâm bước vào lớp học lòng nặng trĩu ưu tư! Hồng Loan lo lắng: - Anh bệnh hả?
Thanh Tâm lắc đầu:
- Không, tôi chỉ hơi mệt!
Hồng Loan lắc đầu tỏ vẻ không tin:
- Sao hôm nay anh buồn vậy? Anh đã bệnh rồi! Tiếng người bạn ngồi bên cạnh:
- Thanh Tâm à đừng làm cho người ta sốt ruột mà. Tâm cố cười với bạn:
- Đừng nghỉ quấy cho tôi chứ, tôi vẫn bình thường mà. Ngọc Bích cô bạn lí lắc nhất lớp xen vào:
- Tướng lĩnh ơi! Hôm nay ông làm sao vậy? Mang cái mặt như đưa đám vào lớp thế này?
Cả lớp cười ồ! Quân vỗ tay bảo cả lớp im lặng. Anh nói:
- Các bạn làm gì mà ồn lên như thế. Tường lĩnh mình đâu có đến nỗi phải uỷ mị mà các bạn lo lắng đến thế.
Hồng Nhung cũng xen lời:
- Tướng lĩnh đã có người đẹp chăm sóc rồi. Không tới lượt các người đâu.
Cả lớp lại cười Hồng Loan đỏ mặt, cô ngước lên nhìn Thanh Tâm nhưng anh vẫn trơ ra. Hồng Loan bực bội lắm nhưng không hé môi nói lời nào. Giám thị bước vào:
- Này, lớp ồn ào quá vậy? Bộ anh chị định làm rối tung lớp học à?
Mấy cô gái cúi đầu, đưa tay bịt miệng cười khúc khích. Hồng Loan chì chiết: - Vậy cho bỏ cái tật nhiều chuyện.
Thanh Tâm vẫn ngồi im đó. Anh chăm chú nghe giáo sư giảng bài, không hé
môi lấy một lời. Suốt buổi học. Thanh Tâm chỉ biết nghe và hí hoáy viết vào vở.
- Này, mày lại có tâm sự gì vậy?
Thanh Tâm lắc đầu:
- Mình chỉ có một chút thôi.
Quân vỗ vai bạn:
- Này, đừng hòng qua mắt được ta nhé! Thanh Tâm nhếch môi cười:
- Nhưng ta có làm sao đâu?
Quân kéo tay bạn:
- Này, ra quán với ta một chút .
Thanh Tầm không thể từ chối:
- Được! Đi thì đi!
Thanh Tâm đứng lên không hề nhìn Hồng Loan lấy một lần, anh bước theo chân của Quân ra ngoài. Hồng Nhung sáp lại chỗ Hồng Loan:
- Mày làm gì mà anh ta giận dữ thế?
Hồng Loan lắc đầu:
- Tao có biết gì đâu. Mới cách có một đêm mà anh ấy thay đổi đến như vậy! Hồng Nhung hơi tròn mắt:
- Nói vậy mà cũng không biết luôn à? Hồng Loan gật đầu:
- Phải!
Ngọc Bích chen vào:
- Này, có khi nào anh ta cặp bồ với cô khác nên lãnh đạm với mày chăng? Hồng Loan bối rối:
- Tao... tao cũng đâu có biết. Nhưng mà có lẽ không đâu. Tánh anh Tâm tụi mình biết mà. Đâu dễ gì thay đổi như vậy?
Hồng Nhung nhíu mày:
- Nhưng suy nghĩ cho cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Ngọc Bích lắc đầu:
- Vậy là chỉ có trời mới hiểu mà thôi... Quân nhìn bạn:
- Mày có gì hãy tâm sự cho tao nghe với. Thanh Tâm lắc đầu:
- Đâu có chuyện gì!
Quân lắc đầu:
- Mày giấu được ai chứ không giấu được tao đâu. Thanh Tâm vẫn cố tình lẩn tránh:
- Tại tao thiếu ngủ đêm qua thôi.
- Một câu trả lời không chấp nhận được. Thanh Tâm thở dài:
- Mày đúng là thằng không dễ gì qua mặt được. - Vậy thì mày mau nói ra đi!
Tâm nhăn nhó:
- Chuyện nhỏ ở gia đình thôi. Mày an tâm đi! Quân lắc đầu nhìn bạn:
- Chuyện nhỏ ư? Chuyện nhỏ mà làm sao một chàng trai cứng rắn như mày lại buồn xo như vậy?
Thanh Tâm gật đầu:
- Đúng là như vậy! Nhưng quá bất ngờ nên tao hơi buồn vậy thôi! Quân tò mò:
- Chuyện nhỏ mà là như thế nào? Nói đi xem tao có giúp được mày không? Tâm lắc đầu:
- Không giúp gì được đâu.
- Trời ơi! Thằng quỷ, mày chưa nói làm sao mà biết tao không giúp được? Thanh Tâm đành nói:
- Người đang nuôi nấng tao không phải là cha ruột! Quân chưng hững:
- Vậy ông ấy là ai?
Thanh Tâm cúi đầu:
- Chỉ là cha nuôi mà thôi.
- Nhưng tại sao lại có chuyện động trời như vậy? Mày đừng có nghe người ta nói bậy bạ nghe chưa!
Thanh Tâm ngước đôi mắt buồn nhìn bạn: - Đây là do cha nuôi của tao nói ra mà thôi! - Chính ông ấy nói à?
Thanh Tâm gật đầu:
- Ừ!
Quân kêu lên:
- Trời đất ơi! Sự thật gì mà đau lòng đến như vậy? - Thế mày còn bảo tao vui được không?
Quân khoát tay:
- Nhưng dù sao mày cũng không đối xử với Hồng Loan như vậy. Thanh Tâm lắc đầu:
- Thân phận của tao bây giờ ra sao mày biết rồi chứ. Chỉ là một kẻ mồ côi mà thôi.
Quân cao giọng:
- Mồ côi thì đã sao chứ. Nó đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện của hai người. - Thân phận của tao bây giờ đâu thể sánh kịp với cô ta.
- Tao giúp mày được gì đây?
Thanh Tâm đứng lên:
- Có đấy! Mày trả tiền nước giúp tao. Đó là cách thiết thực nhất Quân cũng đứng vội lên cằn nhằn:
- Thằng quỷ bây giờ mày mới biết đùa trở lại hả?
Mọi người chạy dạt trở lại khi nhận ra một đống đen lù lù trước mặt. Nam kêu to:
- Ma da đó!
Đám công nhân ba chân bốn cẳng chạy nhanh lên bờ. Một cục gì đó to đen ùm xuống nước trước sự kinh hãi của mọi người. Hoàng Cao rùng mình:
- Ngày đầu đi làm lại, gặp ma da nữa rồi!
Nam nhìn mọi người:
- Ủa, thằng Tâm đâu?
Mọi người dáo dác:
- Anh ấy chưa đến mà?
Nam cằn nhằn:
- Thằng này nay làm sao vậy? Có khi nào nó đi trễ đâu chứ? Anh em công nhân vẫn còn lo sợ nên nói:
- Hay là anh ấy nghỉ việc ở đây rồi?
Nam ngạc nhiên:
- Sao nó lại nghỉ chứ?
Người ấy nói tiếp:
- Thì sợ con ma da đó chứ còn gì?
- Có lẽ là vậy! Tôi... tôi ngày mai chắc cũng xin nghỉ bốc vác ở đây thôi. - Ừ chắc tôi cũng thế.
Người khác lại nói:
- Coi chừng có ngày vợ con mình bị mồ côi đó.
Ai nấy khiếp sợ cảnh ma da hút máu đến chết vì nó xuất hiện quá bất ngờ. Thanh Tâm xuất hiện, anh liền lên tiếng:
- Ủa, chưa bốc hàng lên sao anh Nam? Nam trừng mắt:
- Nó mới vừa xuất hiện đó.
Tâm ngạc nhiên:
- Ai?
Một anh đứng bên Nam xua tay:
- Thì ma da chứ còn ai.
Tâm làu bàu:
- Lại là ma da nữa ư? Nó lại ngoạm trúng ai nữa vậy? - Tụi này phát hiện sớm nên không ai bị nó tóm
Thanh Tâm thở ra:
- May quá rồi! Vậy đêm nay mình có tiếp tục vác cá lên không? Nam bĩu môi:
- Không làm ông chủ chửi làm sao mà chịu nổi. - Không làm hết đó ư?
Thanh Tâm bật cười:
- Vậy thì làm.
Một người rụt lè nói:
- Nhưng rủi con ma da ấy xuất hiện nữa thì sao? Thanh Tâm lắc đầu:
- Chắc là không đâu. Nó phát hiện có người rồi mà. Nam đồng tình với Tâm:
- Vậy là chúng ta làm nhanh lên rồi nghỉ! Tâm nhìn thấy Hoàng Cao liền hỏi:
- Anh thật sự hết chưa?
Hoàng Cao tỏ vẻ biết ơn bạn mà nói:
- Cám ơn anh, tôi khoẻ lắm rồi!
Tâm khuyên:
- Chân anh còn đau, nên làm vệc ít thôi nhé! Hoàng Cao cảm động:
- Cám ơn anh!