Đám cưới Thủy Tiên vừa xong. Mọi người mới hay chuyện bà Thủy bị ma nhát trong ngày vui ấy. Ông Tính càng lo lắng và kinh hoàng hơn. Ông đâm ra sợ sệt đủ thứ. Chưa xong chuyện này, chuyện khác xảy ra. Tin Thủy Tiên xuýt bị bắt cóc trong ngày vui càng làm ông rầu rĩ hơn. Vợ chồng Thủy Tiên mất vui vì nhiều liên tiếp. Ông gọi Khải Trọng đến bàn công việc:
- Ngày mai cha sẽ làm giấy tờ trao khách sạn này lại cho hai con. Nhưng còn nhiều việc xảy ra, nên cha sẽ giúp con ổn định, bao giờ chấm dứt chuyện ma thì cha mới yên lòng.
Khải Trọng rật đầu, trán anh hơi nhăn lại: - Ðể cha phiền lòng chúng con thật có tội. Ông Tính xua tay cười:
- Không! Con ráng bắt hết bọn ma quái thì cha sẽ vui ngay mà.
- Con sẽ cố gắng.
- Cha có biết bọn nào định bắt cóc Thủy Tiên không? - Không.
- Con nghe nói là do bọn ba răng vàng và Năm mớm tổ chức.
- Nhưng cha đâu quen hay làm gì đụng độ mấy thằng đó.
- Cha thử nghĩ xem nó là đàn em của ai?
- Cha không rành lắm. Con hãy điều tra xem bọn nào, chủ mưu là ai, cha không sợ Chúng dâu.
- Việc này đã có Hồng Anh, Hải Thi nói rọ.
- Cha thấy hình như nhắm vào vào vợ chồng con thì phải.
- Không riêng gì con mà mọi chuyện xảy ra điều xoay quanh cái khách sạn? nơi bí ẩn này.
- Sao con gọi là khách sạn bí ẩn?
- Ðây không phải là con gọi mà là lợi của một bài báo đã gọi như thế, và ngay cả việc chọn xây một nơi tách biệt như thế này. Nó cũng ...bí ẩn… rồi phải không cha. Nhưng con nghĩ bên trong nó là cả một kho bí mật mà cha con ta phải khám phá.
Ông Tính gật gù:
- Con nói chí phải, vậy mà trước giờ cha có thấy gì đâu. Cha chỉ nghĩ đơn
giản bà con thích xây ở chỗ này nên việc nó tọa lạc ở đây cũng bình thường
thôi.
Khải Trọng đứng lên đi tới bên cửa sổ, anh nhìn ra ngoài. Khung cảnh trời nước mênh mông hiện ra trước mắt, anh quay lại bên cho vợ:
- Cha có biết vì sao chú Cón tranh giành với cha ngôi khách sạn này không?
- Vì nó muốn được nhiều tiền, kinh doanh khách sạn nó sẽ giàu to, nhưng cái
gì vào tay nó cũng tiêu ra tro, nên cha chỉ giữ lại thôi chứ không có ý tranh
giành.
Khải Trọng nheo nheo đôi mắt:
- Biệt thự và khách sạn cũng như nhau về giá trị. Chú Cón vẫn quyết không buôn rơi cái khách sạn này chứng tỏ chú ấy biết khách sạn này có những điều bí ẩn sẽ khai thác được mà cha chưa thấy.
Ông Tính ngồi im lặng. Chẳng lẽ lời Khải Trọng là đúng. Từ bấy lâu chú
Cón tranh giành quyết liệt là vì lý do gì? Chỉ có lợi thôi ư? Ðúng rồi! Chắc là
chú Cón biết được bí ẩn của khách sạn. Ông ngồi thừ người ra. Nếu thật sự như
thì ta phải làm sao? Phải bằng mọi cách khám phá cái bí mật tiềm ẩn đâu đây.
Ma! Ma! Hình ảnh ma quái cứ lớn vởn trong đầu ông. Không thể, không thể có
ma ở giữa thời đại văn minh này. Ông không tin. Vậy mà vừa rồi bà Thủy lại
thấy mẹ chồng mình đứng ngay trước mặt. Chao ôi! Chẳng lẽ đầu óc họ bị làm
sao? Nhưng quá nhiều người bị bà cụ nhát. Ông cứ ngồi im mà nghe đầu óc
mình rối rắm, không hay rằng Khải Trọng đã đứng lên đi ra ngoài từ bao giờ.
Một tuần sau. Buổi chiều trời u ám. Bên ngoài mưa lất phất bay. Có một phụ nữ xách vali, mặc chiếc áo pa - đờ - xuy bên ngoài bước vào xin thuê phòng. Ðó là Hoàng Hạnh một họa sĩ. Sau khi đăng ký phòng xong. Hoàng Hạnh được Lan đưa lên phòng số 9.
Hoàng Anh mỉm cười chào Lan. Cô gật đầu thầm cảm ơn. Ðặt chiếc vali xuống chân. Lan mở cửa phòng, không gian mát lạnh thật dễ chịu. Hoàng Hạnh bước ngay vào phòng.
Lan căn dặn:
- Nếu có gì cần chị cứ gọi tôi nha.
Chờ Lan đi khuất, Hoàng Hạnh khép sơ cửa phòng. Cô soạn lại hành lý cho
tươm tất, dọn dẹp sơ qua cho ngăn nắp rồi mang mấy bộ đồ vào chiếc tủ bên
giường. Xong đâu đấy, Hoàng Hạnh lấy bức tranh mới vừa vẽ chiều nay xem lại. Cô ngồi tựa lưng vào thành giường. Chợt nghe cánh cửa như bị đẩy nhẹ. Hoàng Hạnh hỏi:
- Ủa! Cô Lan chưa đi xuống dưới à?
Không có tiếng trả lời, cô ngẩng nhìn lên đúng là cánh cửa lúc nãy khép lại
giờ mở ra toang hoác. Hoàng Hạnh chay ra hành lang nhìn phòng kế bên. Im
lặng. Cửa đóng kín. Hành lang hun hút không có ai cả. Hoàng Hạnh nghĩ là gió
đẩy cánh cửa mở ra. Cô bước trở vào dẹp bức tranh vào vali. Nhớ ra mình chưa
rửa mặt, cô bước vào phòng. Mởi vòi nước, tiếng nước chảy réo rắt mắt rượi.
Hoàng Hạnh có thói quen tận hưởng những gì mát mẻ. Cô nhắm mắt vỗ nước
vào mặt vài ba phút thật khoản khoái dễ chịu. Trước valabon Hoàng Hạnh tắt
vòi nước, cô ngắm mặt mình trong gương. Gương mặt tròn trịa, trắng hồng. Dù
đi trong mưa đôi môi hơi xanh mét, nhưng vào đây thật dễ chịu. Má cô ửng lên
trong gương. ...Kẹt... Một tiếng gì rất nhỏ. Hình như có ai lại mở cửa. Ơû một
mình Hoàng Hạnh rất sợ. Nên theo phản xạ tự nhiên cô lao nhanh ra khỏi phòng
rửa mặt. Cánh cửa lại mở. Hoàng Hạnh nhìn xung quanh khắp phòng dưới gầm
giường, hộc tủ trống trơn. Cô ớn lạnh rùng mình, cảm giác rờn rợn tăng lên. Cô
chạy ra ngoài vẫn vắng tanh. Hay là ăn trộm? Rủi có kẻ rình mình thì sao?
...Hàng xóm sao im lặng thế? Cô gõ cửa phòng kế bên. Một đôi vợ chồng ló đầu
ra hỏi:
- Chuyện gì thế?
Nhìn ánh mặt của họ không mấy thiện cảm. Biết mình làm phiền họ. Hoàng Hạnh vội xin lỗi.
- Bớ người ta cứu tôi...
Cô chỉ thét lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống nên gạch năm im thin thít. Nghe tiếng thét, hai vợ chồng phòng bên chạy vội qua. Thấy Hoàng Hạnh nằm dưới sản gạch họ vội nâng chị lên rồi gọi nhân viên trực. Lan, Nam cùng chạy lên. Đối với chính trị có nhìn Hồng Hạnh ái ngại. Người chẳng nhớ:
- Hình như cô ấy bệnh, lúc nãy có qua tìm chúng tôi rồi không nói gì cả?. Lan hỏi họ:
- Anh có nghe cô ấy kêu không?
- Có! Nhưng không rõ. Chỉ nghe tiếng hét rất lớn. Thế là chúng tôi chạy qua ngay.
- Anh không thấy có ai ở đây sao?
- Không, hình như cô ấy chỉ có một mình. - Cám ơn hai anh chị.
Lan đưa họ ra khỏi phòng nói thêm:
- Ðược rồi chúng tôi sẽ lo cho chị ấy.
Lan gọi Thu Linh đến cùng nhau lo cho Hoàng Hạnh. Một chốc lát sau cô tỉnh lại, mở mắt ra Hoàng Hạnh vội chụp tay Thu Linh, cơn hoảng loạn vẫn còn, cô lắp bắp:
- Ối! Ðáng sợ quá! Ma! Quỷ các cô ơi.
- Chị bình tỉnh lại đi! Lan nhẹ nhàng đứng lên xoa dầu hai bên thái dương cho Hoàng Hạnh.
- Nào chị kể lại sự việc cho chúng em nghe đi?
Hoàng Hạnh nhìn lướt qua căn phòng cô dừng lại ở cánh cửa:
- Ma vào phòng tôi các cô có tin không, hai lần mở cửa, tôi đóng nó mở, nhưng chẳng thấy ai, tôi ngỡ cô Lan lên nên tôi chạy đi tìm.
Thu Linh đưa cho Hoàng Hạnh ly nước mát, cô cầm lấy nhấp một ngụm rồi định kể tiếp...
Lan khỏa lấp đi.
- Chị đã bớt chưa. Chắc tại chị đi đường mệt nên thấy như thế! Ở đây rất an toàn có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu?
Hoàng Hạnh lắc đầu, cô ngồi dậy thu xếp đồ đạt vội vàng:
- Tôi chưa biết mình đi đâu, nhưng ở đây tôi sợ quá rồi, tôi không dám ở lại một mình.
Thu Linh vội năn nỉ:
- Chị định đi đâu? Em nghĩ chuyện này không có gì cả. Xin lỗi chị làm nghề gì? Chị tin là ở trên đời này có ma không?
Hoàng Hạnh hơi ngớ người ra:
- Ma tôi không tin, vì từ nhỏ tới giờ tôi chưa gặp, nhưng tôi rất sợ ai nói đến
chuyện ma. Tôi rất nhát, thôi các cô làm ơn cho tôi đi. bởi vì chuyện xảy ra lúc
nãy tôi biết là tôi đang hoàn toàn sáng suốt, tôi đâu có ngủ mà bảo là tôi mơ.
Hoàng Hạnh vẫn tiếp tục thu xếp đồ đạc. Lan nhìn Hoàng Hạnh cô ai ngại:
- Bên ngoài trời tối lắm chị à? Vả lại khách sạn này nằm lưng chừng đồi, đi xuống chân đồi đường vắng lắm. Rất nguy hiểm.
Hoàng Hạnh dừng tay:
- Cái gì nguy hiểm? Cô nói là...
Thu Linh ngập ngừng nhìn Lan:
- Sợ bọn cướp của cướp người. Giờ này tối rồi xe cộ thưa thớt. Chị nên suy nghĩ kỹ.
- Nhưng! Tôi sợ quá. Các cô nghĩ cách giùm tôi đi. Ở gần đây chắc còn khách sạn khác mà. Lan lắc đầu:
- Xa cả cây số mới có nhà trọ, nhà nghỉ.
Hoàng Hạnh vẫn muốn đi, cô cứ nhìn vào khoảng tối ở cửa là rùng mình lo
sợ.
- Chắc tôi phải đi thôi.
- Chị dám đi một mình?
Hoàng Hạnh nghe Lan hỏi vội ngồi bệt xuống. Cô tưởng tượng trên con đường vắng, một tên cướp xông vào hay con ma chận lối là cô rùng mình, sợ đến nỗi tim như ngừng đập, thở không nổi.
Lan bảo Thu Linh:
- Em gọi cô Hoàng Hạnh xem sao?
- Dạ!
Bỗng Thu Linh quay lại:
- Nếu chị sợ phòng ấy có ma. Vậy ta có thể đổi phòng khác cho chị, chị chịu không? Ðược chứ Lan.
Lan gật đầu:
- Như vậy cũng được.
Hoàng Hạnh lại ngần ngừ:
- Thôi rủi chỗ nào trong khách sạn này ma cũng xuất hiện thì sao?
- Không có đâu. Chúng tôi ở đây làm việc lâu rồi mà có sao đâu? Chị đừng có ngại.
- Thôi chị ráng ở lại một chút em gọi bà chủ đến. Lan đề nghị.
- Ðược rồi em gọi bà chủ đến đây, bà chủ của em như thế nào vậy? Khách mỉm cười:
- Rất trẻ. Cô tên là Thủy Tiên.
Thủy Tiên đến cô mặc bộ quần áo màu hồng phấn trông rất trẻ trung. Tay cầm cây viết chạy nhanh đến phòng Hoàng Hạnh.
- Cô đây là bà chủ. - Hoàng Hạnh ngạc nhiên nhìn Thủy Tiên. - Dạ! Chị có chuyện cần gặp em à?
- Ðúng vậy! Chị không ngờ bà chỉ của khách sạn to lớn này lại là một cô gái quá trẻ.
Thủy Tiên cười bẽn lẽn:
- Dạ! Chị quá khen.
- Em có biết không Thủy Tiên. Ơû đây có ma!
- Ma à? Không có đâu chị ạ. Thủy Tiên vội nói nhanh.
- Có đấy em ạ. Lúc nãy chị vừa bị nhát đến nỗi ngất xỉu, nên chị định trả phòng, nhưng cô Lan chờ em giải quyết.
Thủy Tiên lặng lẽ. Có nghĩ là Hoàng Hạnh không nói dối bao giờ, nên tìm cách khuyên lơn.
- Chị ơi! Lúc này gần Tết, trời bên ngoài tối và lạnh lắm. Khách sạn thì rất xa. Ðường đi khó. Chỉ sẽ ở đâu?
- Tôi không rõ nhưng muốn ở lại thì sợ.
- Chị yên chí chẳng có chuyện gì xảy ra nữa đâu. Lan lên tiếng:
- Em đã khuyên chị ấy như thế mà chị chẳng tin.
Hoàng Hạnh đưa mắt nhìn cánh cửa. Cứ nhìn là cô lo sợ:
- Tôi ở cũng được nhưng với điều kiện là cô phải cho người đến đây ngủ với tôi nha cô Thủy Tiên.
Thủy Tiên cười nhẹ nhàng:
- Chị đồng ý là em vui rồi. Cô Lan đêm nay lên ngủ với chị Hạnh nha! - Dạ! Lan cười. Chị không biết chứ em cũng rất sợ ma.
- Có phải vậy không? Lan em đừng có nói giỡn. Lan cắn nhẹ móng tay. - Ngủ thì ngủ những giữ mà cho chị thì em không bảo đảm.
Hoàng Hạnh cười vui vẻ:
- Không cần em giữ ma. Chỉ cần người thứ hai ở chung là chị hết sợ liền.
Thủy Tiên cùng Thu Linh đi rồi. Lan bỏ phòng trực ôm đồ đến phòng Hoàng
Hạnh ngủ. Hoàng Hạnh theo cô không dám ngồi trong phòng một mình. Lan
bảo:
- Mỗi đêm em trực đến khuya, chị chờ nổi không? - Nổi, nhưng em đi đâu chị theo đó.
Lan nghiêng nghiêng cái đầu:
- Có cần như thế không? Em cũng sợ có lẽ thua chị. Cả hai cười thật vui vẻ:
- Tự nhiên mình có bạn ngang hông. Lạ quá. Hạnh ngạc nhiên:
- Thế em ngủ với người lạ không được à? Lan trả lời nhất gừng cô mắc màn lên:
- Cũng được, trước lạ sau quen.
- Thế em có người yêu chưa?
Lan lắc đầu, cô im lặng chợt nhớ đến Nam không hiểu anh chàng làm chung mình suốt mấy năm nay có để ý đến cô không. Cả hai leo lên giường năm im. Làm ở khách sạn này nhiều năm nhưng Lan chưa bao giờ đặt chân lên chiếc giường nệm êm ái như thế này. Cô lạ lẫm và lạ lẫm cả cô gái nằm bên cạnh mới quen. Lan trằn trọc không ngủ được. Hoàng Hạnh cũng thế. Cô sợ nên không thể chợp mắt. Cả hai cứ nằm im lặng như thế. Trời sáng rõ, Lan tiển chân Hoàng Hạnh một đổi rồi quay lại. Dưới chân đồi, những làn sương mỏng tan còn đọng ngang lưng chừng đồi. Hàng liễu thì thầm đón gió. Aùnh nắng vàng lại tràn về. Trời đã vào xuân.
Đã hai tháng trôi qua. Khải Trọng và Thủy Tiên bên nhau, nhưng anh chưa tìm ra đâu là đầu mối câu chuyện. Thủy Tiên lại muốn yên ổn. Cô không cho Khải Trọng tham gia vào việc cha cô đề ra. Khách sạn càng ngày càng ế ẩm. Tin tức của bọn bắt cóc cũng không tìm ra. Thủy Tiên không dám ra ngoài một mình. Cô rất sợ có chuyện không đáng lại xảy ra. Kể cả Hải Thi cô chẳng cho bạn mình đi chơi dù một chút. Thủy Tiên lại bực mình vì tờ báo đăng tải chuyện ma xung quanh khách sạn của cô. Tại sao phóng viên đó lại biết chuyện ở đây? Hình như xung quanh cô có một tấm màn bí mật. Cô mong có người vén nó lên, nhưng sao khó khăn quá vậy.
Thủy Tiên đi một vòng thăm tình hình khách sạn. Màu xuân đã về sao người lại vắng vẻ. Thường thì những ngày sau tết người đi du lịch càng nhiều, nhưng nhìn ở phòng ăn chỉ độ có mười người. Cả khách sạn rộng lớn cả trăm phòng mà chỉ mấy người khách. Thử hỏi Thủy Tiên sao không cảm thấy buồn. Tìm đến phòng karaoke nghe tiếng hát văng vẳng. Thủy Tiên hơi mừng, nhưng bước vào cửa cô mới hay Ly Ly ngồi hát một mình. Ly Ly giật mình:
- Ôi! Chị Thủy Tiên vào đây hát cho vui.
Thủy Tiên chau đôi mày cong:
- Buồn thí mồ ở đó mà hát với hò.
- Ðám cưới rồi vui chứ sao lại buồn. Bộ anh Trọng không tốt với Thủy Tiên
à?
Thủy Tiên lắc đầu:
- Ðâu có, anh ấy rất tốt, mình chỉ điên cái đầu vì cái khách sạn này thôi. Ly
Ly này! Ði một vòng với mình nhà.
Dẹp chiếc micro lên trên ngăn tủ, tắt máy, Ly Ly khép cửa phòng rồi chạy theo Thủy Tiên:
- Bạn tính thử doanh thu của phòng karaoke mấy tháng nay thử xem. Có như tháng trước không?
Ly Ly bịp trán suy nghĩ:
- Ừ nhỉ! Cả tháng nay người vào hát chưa được mười lượt. Sao kỳ vậy Thủy Tiên?
Thủy Tiên bực mình:
- Tại ma đó... Tại bà mình đó... Từ hôm Hoàng Hạnh đến bị nhát đêm nay... chắc cô ta ...xì… cho nhà báo nên khách sạn mình bị như thế. Theo mình chúng ta kiểm lại hết cả khách sạn xem ra sao, rồi có kế hoạch chứ kéo dài như thế này sẽ bị lỗ vốn nặng đó.
- Ừ!
Cả hai cùng đi. Phòng thu, soát vé, quản lý, khách sạn, hai nhân viên đang ngồi đọc báo. Một người ngủ gục. Thấy Thủy Tiên họ giật mình lay Hoàng dậy, anh ngơ ngác:
- Uûa! Cô Thủy Tiên hôm nay rảnh à? Thủy Tiên cười gượng:
- Không rảnh, đi xem các anh làm việc thế nào được không? Nam lè lưỡi rụt vai:
- Chà, bà chủ đi kiểm...
Ly Ly nói lớn:
- Kiểm điểm ông nào ngồi chơi, ngủ gật... Hoàng gãi gãi đầu, nét mặt nhăn nhó:
- Xin lỗi, đêm hồi hôm sợ quá tôi không ngủ được. Thủy Tiên nhìn anh:
- Lại chuyện gặp ma nữa à? Tôi không thích nghe.
- Dạ... Nhưng... Ðó là sự thật. Tôi xin cô cho tôi nghỉ làm. Vả lại khách sạn này vắng tanh, chỉ toàn là nhân viên không thấy khách. Ở lại tôi cũng chẳng biết làm gì. Ngồi không, ngủ gật hưởng tiền lương tôi áy náy lắm.
Thủy Tiên nghỉ ngợi về lời Hoàng nói. Cô đâu muốn la rầy ai sợ Hoàng tự ái. Cô vội vàng phân bua:
- Tại Ly Ly nói chơi, chứ tôi đi xem tình hình buôn bán tháng này thế nào, có ai trách anh đầu mà anh lo. Còn chuyện anh xin nghỉ để ba tôi hoặc anh Trọng giải quyết anh mới được nghỉ nha.
- Dạ.
Thủy Tiên vội bước đi. đúng như mọi người nói khách sạn vắng teo. Ði lại
chỉ có mấy nhân viên dọn dẹp vệ sinh. Thủy Tiên buồn ngơ ngẫn, cô bước đi
tìm ông Tính. Ly Ly chạy theo sau. Chợt Hải Thi ở phòng kế hoạch gọi Ly Ly:
- Ði đâu vậy cho tớ theo với?
- Thủy Tiên có hay chuyện gì chưa?
Thủy Tiên ngỡ ngàng:
- Chuyện gì?
- Anh Trọng đã tìm ra bản đề án thiết kế ngôi biệt thự rồi. Thủy Tiên vui mừng:
- Ở đâu mà anh ấy tìm thấy? Lâu chưa? Anh này kín miệng thật, không cho vợ biết.
Khải Trọng đi đến bên cạnh Thủy Tiên: - Biết chi vậy? Ðể em lo à?
Thủy Tiên bỗng quay lại nhìn thẳng vào Khải Trọng:
- Anh có biết doanh thu của khách sạn tháng này là bao nhiêu không? - Bao nhiêu?
- Một con số không thể tưởng tượng nổi, chỉ có vài chục khách trên tháng. Anh không biết sao?
Khải Trọng ngồi xuống chiếc bàn làm việc. Anh mời Ly Ly và Hải Thi cùng ngồi xuống cạnh Thủy Tiên:
- Anh biết lâu rồi. Và anh cũng đang lo đây. - Anh lo cái gì?
- Anh tìm cách dẹp cái nguồn tin về khách sạn ma, và biến nó thành trò chơi giải trí.
Hải Thi lạ lẫm:
- Anh nói gì, tụi này không hiểu.
- Rồi đây các em sẽ hiểu, nhưng anh có đề nghị này em chịu không? - Chịu! Anh nói đi. sẵn sàng nghe.
Thủy Tiên liếc nhìn Khải Trọng đùa đùa. Trọng cười to: - Em có chịu đi bắt ma cùng anh không?
- Bắt ma cùng anh? Lạ nhĩ? Ơû đâu mà bắt? Không khéo... - Cho em theo với! Ly Ly đề nghị.
Hải Thi lườm cô bé:
- Kỳ quá hà! Khi không đòi theo. Không được đâu?
Thủy Tiên nghe Hải Thi nói thế cô không biết họ tính toán cái gì nên hỏi:
- Cho Ly Ly đi cũng được. Nếu cần có Hải Thi càng vui. Em sợ mình anh với em, lỡ gặp ma thì mình làm sao?
Hải Thi cười ngặt nghẽo:
- Ối! Anh Trọng giải thích cho Thủy Tiên nghe đi. cô ấy không hiểu gì cả. Nghe Hải Thi cười, Ly Ly và Thủy Tiên nhìn nhau bực mình:
- Anh Trọng nói đi, Hải Thi chọc quê tụi em kìa.
Khải Trọng cũng cười, nhưng anh chợt nghiêm mặt lại:
- Vì anh muốn chỉ có mình em và em đi bắt mà thôi. Em rủ họ theo nên Hải Thi cười em là phải.
Thủy Tiên làm bộ giận:
- Tại sao?
- Ối! Cái mặt giận thấy ghét. Hải Thi nựng Thủy Tiên.
- Anh ấy muốn đến phòng mà Hoàng Hạnh gặp ma ngủ một đêm, nên rủ nhỏ đi theo. Hiểu chưa?
Thủy Tiên à lên cười bật cười nói nhỏ:
- Có vậy mà không nói sớm, nhưng anh Trọng ơi không được đâu. Cô Lan kể nghe sợ lắm. Em mà thấy là em xỉu ngay. Vả lại anh đừng có liều...
Khải Trọng hắng giọng:
- Muốn bắt cướp phải vào tận ổ, muốn bắt ma cũng phải đến tận nơi, nghe bóng, nghe gió hoài anh bực quá. Ai cũng thấy trong khi anh chưa thấy bao giờ. Anh muốn đích thân tìm hiểu con ma này mới được. Anh không tin là trên đời này có ma. Em cùng đi với anh nha?
Thủy Tiên suy nghĩ rồi cô lắc đầu:
- Nhưng em không dám. Nếu có ma thật thì làm sao? Em... em sợ lắm. Anh chọn người khác đi.
Khải Trọng bực mình:
- Chẳng lẽ em kêu anh ngủ với Hoàng Anh hay Hoàng, Thảo. Thôi anh ngủ chẳng được đâu.
Thủy Tiên cố nói:
- Vậy anh ngủ một mình.
- Xí! Có vợ mà bắt anh ngủ một mình buồn lắm.
- Nhưng em rất sợ.
- Anh bảo đảm với em là không có ma.
- Nếu không có ma vậy bao nhiêu người gặp cái gì, những hình ảnh ấy ở đâu
ra?
- Hình ảnh nào? Anh chưa thấy, chưa từng thấy nên anh không thể tin.
- Anh liều quá. Em không dám theo anh đâu. Tóm lại anh muốn bắt ma, bắt quỷ thì cứ bắt một mình đi. Em không theo.
Hải Thi nghe hai người cãi vã đôi co cô sợ có chiến tranh nổ ra nên lên tiếng:
- Thôi thôi cho tôi xin. Ðừng vì chuyện ma cỏ mà hai người xích mích không
vui, Thủy Tiên có cái lý của cô ấy, anh cũng có cái lý của anh. Một người nhường đi nào? Ai xung phong?
Cả hai đều im lặng. Lát sau Khải Trọng lên tiếng:
- Thôi để anh ngủ một mình vậy. Lỡ có bị ma vật chết coi ai ở góa thì biết. Thủy Tiên sợ xanh mặt:
- Ối! Cái anh này nói bậy ghê. Ðể em hỏi lại ba cái đã. Hải Thi đồng ý:
- Ðúng rồi! Nên hỏi ý kiến của cha một chút chứ, nếu sau này có chuyện gì ông ấy sẽ trách cả hai đó.
Ly Ly ngồi bật dậy:
- Thôi cứ ở đây hết đi, tôi gọi bác cho. Chờ bác ấy đến xem có ý kiến gì, rồi ta quyết định luôn thể.
- Này nhớ gọi Hoàng Anh luôn thể nghe Ly ly.
Không nghe tiếng đáp, Ly Ly mới đó đã khuất dạng sau tàng cau kiểng. Khải Trọng lại hỏi tiếp:
- Em có thấy gì là lạ trong bản thiết kế khách sạn không Thủy Tiên? Thủy Tiên ngư ngẩn lắc đầu. Trọng nói một hơi.
- Em biết không, anh đã thấy có tin le lói từ trong bản thiết kế ấy. Ai thiết kế công trình này? Ai xây?
- Ai thiết kế, ai xây em thấy người ta thường đâu có để ý. Hay là anh nói có người ếm khách sạn của chúng ta.
- Em lại tin dị đoan nữa rồi. Nhưng xét về tính chất nó gần giống như vậy. Một cách ...trù ếm… rất thông minh.
Mọi người ngạc nhiên trước sự phát hiện của Khải Trọng, dù chưa hiểu rõ ý anh nói gì, Thủy Tiên cũng thầm khen là anh thông minh tài giỏi. Nhưng Khải Trọng lại đố:
- Em có biết phát hiện này của ai không? Thử đoán xem, Thủy Tiên cả Ly Ly nữa?
- Anh chứ còn ai? Ðúng không nào - Thủy Tiên trả lời vội vàng không cần suy nghĩ.
- Không phải là anh đâu. Cho em đoán lại đó.
Chờ Ly Ly và Hoàng Anh vào cùng ông Tính đến gần anh hỏi: - Mấy tháng nay cha thấy thế nào?
Ông Tính lắc đầu vẻ chán nản:
- Phải chi lúc đầu ba nghe lời của con Khải Trọng ạ.
- Nghĩa là... - Chàng cướp lời ông Tính … Cha quyết định bán lại khách sạn. Ông gật nhẹ đầu rồi nói:
- Nhưng cha đang tức tối một điều...
Thủy Tiên làm lạ hỏi ngay:
- Ðiều gì hở cha?
- Ma xuất hiện. Tại sao ai cũng thấy mà hai cha con ta ao ước lại chẳng thấy bao giờ.
- Ðể làm gì hở cha?
Ðể cha xem con ma ấy thế nào? Từ đâu ra? Muốn gì? Khải Trọng cười:
- Vậy ý cha con mình quá giống nhau. Con mới đề nghị vợ con đi tìm ma chứ đừng để ma tìm mình, nhưng cô ấy không đồng ý, nên con định hỏi ý cha thế nào? Chờ đợi hoài con mệt mỏi lắm.
Ông Tính chẳng lộ nét vui:
- Sao con không chọn người khác. Nhu Hồng Anh hay mặt thằng bạn nào khác cũng được.
- Cha ơi! Con thấy con ma này nó thông minh lắm, nên nếu có tin cha đang đi tìm hay điều tra về nó. Con bảo đảm nó không bao giờ xuất hiện. Nó chỉ xuất hiện thật bất ngờ hãi hùng cho mọi người yếu bóng vía.
Ông Tính gật gù trước cách đánh giá của Khải Trọng, ông khen: - Ðược con nói tiếp thử xem.
- Cho nên con và Thủy Tiên phải đóng vai là khách đến trọ qua đêm mới có thể…
- Ðâu cần như thế đâu anh, theo em anh quá tưởng tượng con ma này rồi. Nó đâu có thông minh dữ vậy.
Hoàng Anh cũng xen ngang:
- Khải Trọng nói đúng đó bác và Thủy Tiên.
Muốn bắt nó không thể chờ như mấy tháng nay thật là vô công rỗi việc.
Chán chết. Khách khứa thì sợ hãi do nguồn tin lan truyền nên bỏ đi cả. Không
khéo chờ ít lâu nữa nó sẽ trở thành ...lâu đài ma… biến thành ...lâu đài hoang…
luôn à!
- Ừ! Các cháu nhận xét thật đúng. Thôi nên nghe lời Khải Trọng đi con. Thử tìm cách cứu vãn tình hình này chứ để vậy cha thấy không xong.
Thủy Tiên cắn nhẹ môi:
- Nhưng... con chỉ sợ...
- Có anh ấy bên cạnh mà sợ nỗi gì. Hoàng Anh cười:
- Ý kiến của Hải Thi khá hay và độc đáo nữa. Cô rất nhanh nhạy. Khải Trọng khen.
- Không có chỉ, giúp anh, giúp bạn là nhiệm vụ em mà Thủy Tiên vô cùng ngạc nhiên trước lời đối đáp của hai người.
- Anh vừa nói là...
- Chính Hải Thi, bạn em là người tìm ra cách giúp chúng ta đó em hiểu chưa?
- Hiểu, thật cảm ơn bạn.
- Không có chi!
Thủy Tiên bắt tay Hải Thi thật chặt. Thì ra cô bạn này bấy lâu cũng quan tâm đến chuyện của mình. Cô ấy đang ngầm giúp Thủy Tiên mà cô nào hay biết. Lúc Thủy Tiên gặp nạn là Hải Thi ra tay. Một cô gái hiền lành trầm tư không ngờ quá giỏi giang. Thủy Tiên vô cùng thán phục...
Ông Tính ngồi buồn rầu rỉ, bà Thủy im lặng theo dõi cử chỉ của chồng.
Ông nhặt tờ báo lên xem lại một dòng chữ chạy tít dài… mọi người chờ xem
chuyện bắt ma ở khách sạn bí ẩn rất gay cấn hồi hộp. Chuyện ma ở đây hư, thực
ra sao? Chờ hồi cuối. H.T. Phóng sự của một phóng viên viết nhiều lần. Mỗi lần
báo kể một chuyện ma ở khách sạn. Phóng sự sắp kết thúc. Vậy là phóng viên
đó có mặt ở đây? Hắn ta biết mọi chuyện ông rất bực mình. Hết đối phó với ma
bây giờ đối phó với người. Ý đồ người viết này hại ông hay giúp ông? Chỉ biết
mấy tháng nay khách sạn có ma nên người không dám tới. Ông cảm thấy buồn
bả vô cùng. Chỉ có hai anh em từ ngày mẹ ông mất, mỗi người một ngã. Vì cái khách sạn chết tiệt này mà mẹ ông mới ngã bệnh. Vì nó mà con ông sợ chết khiếp, vợ ông buồn rầu và bản thân ông có vui vẻ gì đâu. Kinh doanh ngày càng ế ẩm. Dư luận xôn xao không tốt về gia đình. Tuổi già mà ông cảm thấy không yên chút nào.
Bà Thủy phá tan bầu không khí u ám:
- Ông à! Tôi nghe Tiểu Hà bị chú Cón đánh phải đưa vào nhà thương... Thấy ông yên lặng bà tiếp:
- Chú ấy xơ xác lắm ông ơi! Gia đình không còn một đồng dinh túi. Ông Tính quắc mắt nhìn bà, nhưng rồi ông dịu lại ngay:
- Sao bà biết?
- Tôi.. tôi.. bà Thủy ấp úng không dám nói.
- Chuyện gì? Lâu nay bà vẫn liên hệ với họ ư? - Không có!
Giọng bà Thủy trở nên buồn áo não:
- Ông biết không? Chú ấy tệ lắm đánh Tiểu Hà đến nỗi ngất xỉu. Nhưng cô ta lì lắm không chịu gọi ai cả. Thằng Phong nó đi học về thấy mẹ nó nắm chết nó khóc. Mọi người đưa vào bệnh viện cấp cứu. Không ai chăm sóc. A Phong bị chú Tư đuổi ra khỏi nhà vì cái nhà ổ chuột ấy cũng bán rồi.
Ông Tính tức tối:
- Rồi cái thằng quỷ sống đó đâu rồi? Hết làm khổ cha mẹ, anh em rồi tới vợ con. Ai cho bà biết chuyện này.
- Thằng Tiểu Phong. Nó cũng bị đòn nhừ tử. Chú ấy mất hết tính người rồi. - A Phong đâu? Nó đâu? Ông hỏi gấp gáp.
Bà Thủy như chờ cơ hội gọi lớn:
- Phong à ra đây, bác bảo con?
Có tiếng dạ thật nhỏ. Cậu bé gầy gò mười sáu mười bảy tuổi mà như đứa bé mười ba. Phong lớn không nổi vì cha mẹ mình. Ông Tính nhìn cháu mà rơi nước mắt.
- Cháu lại đây. Học hành thế nào rồi con? Ngồi xuống kế bác rồi kể cho bác nghe nào. Từ lúc nội con mất đến nay, cha mẹ con làm gì?
A Phong xoa xoa hai bàn tay vào nhau:
- Nội mất, em con chết, mẹ buồn đi tìm vui trong men rượu. Cha con mê một
ả buôn lậu á p phiện. Lúc có tiền ả rũ ba con hồn vốn mua bán. Lúc ba con
nghiện bả đá đít... Thế rồi biệt thự nội cho ra đi trước khi con thấy mặt, gia tài
ngoại để lại cho mẹ con, hai người phá nát trong một năm. Con phải về sống với mẹ trong căn nhà nhỏ. Và mới hôm kia... Ông ấy ghiền thuốc... đã đánh mẹ con ngất xỉu, nhà bán, con nói ông ấy đuổi con đi. buồn quá hôm qua con định lũi ra xe cho chết quách cho rồi.
- Í sao con lại nghĩ bậy vậy? Ông Tính hoảng hốt.
- May mà lúc con đi thất thêu con gặp bác Hai. Nếu không chắt con theo nội
rồi.
A Phong mím chặt đôi môi để không bật khóc.
- Con cứ đến đây bác đâu có đối xử tệ với cha mẹ con đâu!
- Nhưng cha con đối với bác quá ư là tệ. Bác không biết sao? Bác không ghét giận con sao?
- Không tạo là giận thằng cha vô liêm sĩ của con thôi, chứ con có tội tình gì. Thật tội nghiệp, cha làm con khổ bà thấy chưa?
- Dạ! Bác ơi bác tốt quá. A Phong chớp nhanh đôi mắt, cậu bé như cảm thấy có lỗi cứ cúi đầu thật thấp.
- Ừ! Còn mẹ con ai lo? Ðang như thế nào? Cậu bé lắc đầu:
- Con không biết. Mấy bữa nay ai lo cho mẹ, vì con không có tiền. Vả lại ở
nhà con có mấy người đến siết nợ, họ hăm he nếu không trả sẽ bắt con để trừ nợ
đó bác.
- Bắt con trừ nợ? Nợ gì? Ông Tính ngạc nhiên. Họ là ai con biết không? Phong lắc đầu:
- Con không biết! Nhưng họ rất hung dữ. Chắc ba con không thoát khỏi tay của họ đâu. Vì ông ấy nợ họ. Nợ nần nhiều lắm!
Bà Thủy gạn hỏi thêm:
- Bây giờ ba con ở đâu? Con có biết không?
- Dạ! Ông ấy đồng ý cho họ bắt con để trừ nợ và cả ngôi nhà còn lại... con nghe thấy nên vội bỏ đi... Ba con chắc qua nhà cô Ba.
Ông Tính giận run:
- Hừ! Nó lại định vạ lây đến cô Ba. Cái thằng ác ôn vì nó mà táng gia bại sản. Nó hại người đến bao giờ nữa. Thôi con cứ ở đây rồi bác lo cho... Con dẫn bác xem mấy thằng định bắt cóc con để...
- Dạ! Cậu bé đạp lí nhí.
- Nhưng bác thật sự không ghét con chứ?
- Tại sao con hỏi như vậy? Chẳng lẽ bác xấu lắm hả? A Phong vội ôm chồm lấy bà Thủy:
- Con sợ bác biết sự thật bác sẽ không còn thương yêu con nữa. Nhưng để trong lòng thì con sợ sau này biết bác càng ghét.
bà Thủy cảm thấy cay cay mắt. Thật ra bà rất yêu thương A Phong lúc nhỏ. Bà vỗ đầu nó nhè nhẹ an ủi:
- Nào! Chuyện gì con cứ nói với bác không trách con đâu?
- Bác ơi! Bà nội chết là do ba con đầu độc đó. Bà ăn cái bánh mà mẹ con mang qua hôm ấy. Ba giành lại khách sạn của bác đó... ông Tính đứng sững một giây, tay ông nắm chặt mép bàn, ông run run... Rồi từ từ ngã quỵ xuống nằm sấp trên ban bất tỉnh. Bà Thủy, A Phong hết hồn vội đỡ ông dậy. Hai mắt ông nhắm ghiền. A Phong đứng cúi đầu im lặng: ...Phải chi mình đừng nói…