Con nguy hiểm mất thôi.
Gian Ưng mở bừng mắt. Giọng nói đầy lo lắng ấy vang lên khiến cho nó thấy cơn chếnh choáng trong đầu tan biến. Nó nhìn quanh, không có ai ngoài nó và cô bạn hồi nãy đang nằm trên thảm vải lụa trắng. Cậu giật mình vội vàng co người lại, tay với lấy quần áo che ngang người. Gian Ưng và cô gái kia, cả hai đều không ai mặc quần áo cả.
Sau giây giật mình, Gian Ưng nhìn lại cô gái kia, cậu thấy thật lạ lùng. Cô gái có nước da trắng bóc, vùng bụng phẳng thon thả đang trồi lên trồi xuống theo từng nhịp thở. Đùi trắng nõn như thân chuối non. Điều cậu thấy khác lạ ghê gớm, đó là giữa hai đùì của cô gái không hề giống của cậu. Cả hai ti cũng thế. Của cậu phẳng lì còn của cô gái thì nhu nhú, to hơn cả quả ổi.
Gian Ưng thấy như có ma lực nào đó đang hút ánh mắt của mình dính chặt vào cơ thể của cô gái đang nằm thiêm thiếp ngay trước mặt cậu. Cánh tay của cậu run rẩy từ từ tiến tới và dừng lại trước khi chạm vào da thịt của cô gái. Cậu không dám động vào. Thấy đó như là điều gì thiêng liêng và lạ lùng đến khó hiểu.
- Nhanh lên!
Hai cánh cửa mở toang ra sau tiếng nói của tín đồ trưởng. Các tín đồ bước những sải chân dài vào trong điện. Gian Ưng còn chưa kịp lấy quần áo che kín lên thân hình của mình thì các tín đồ đã ập đến, xốc nách cho cậu đứng lên. Bên kia, những người có bộ quần áo giống màu quần áo của các tín đồ, họ cũng vực cô gái đang ngủ say sưa dậy. Cô gái lúc này ú ớ mở bửng mắt và hét lên đầy kinh ngạc. Cô co rúm người lại trước ánh mắt của bao nhiêu người đang dồn vào mình.
- Thưa tín đồ trưởng...
Cô gái nhìn người đàn bà lớn tuổi nhất trong đám tín đồ nữ, đầu đội khăn màu đỏ giống với màu áo nhưng vẫn để lộ búi tóc được buộc lại bằng những sợi dây mây bện với nhau.
- Hãy cho cô ấy mượn quần áo!
Gian Ưng lên tiếng, giọng run run. Nhưng chẳng ai chú ý đến lời nói của cậu. Họ để cậu và cô gái đứng vào giữa mảnh vải lụa, nơi vẫn còn lại dấu vết của sự giao cấu giữa một nam và nữ - chính xác là của một con đực và con cái.
Bởi vì cả hai làm việc đó mà không ý thức được mình đang làm gì. Chúng bị kích thích và thúc đẩy bởi tác dụng của thứ rượu đặc biệt được tinh chế hai năm một lần.
- Hai mươi trai gái trong làng vào đây!
Lão trưởng làng phất tay ra hiệu, lập tức có mấy ngưởi làm đứng lên chọn ra hai mươi người cả trai lẫn gái khoảng mười tám tuổi, vóc dáng khoẻ mạnh đi vào trong điện. Các tín đồ cũng được chọn ra vài người. Số người còn lại đứng gọn hết cả sang hai bên.
Cánh cửa chính được đóng kín lại và đứng chặn ở cánh cửa là bốn tín đồ nam với khuôn mặt thiếu cảm xúc của con người. Tất cả đều được tín đồ trưởng cho uống một loại rượu khác. Loại rượu khiến con người ta thay đổi hẳn, không còn là mình nữa.
Bao nhiêu sức mạnh trong người dồn lại và kết hợp với sự thúc đẩy của rượu, tất cả những người được uống cả con gái lẫn con trai đều biến đổi. Da căng ra, các cơ nổi lên, mặt biến sắc sang màu đỏ, mắt vằn vện dữ dằn. Họ nhìn hai người đang đứng co rúm người ở giữa điện với con mất hung hãn như của một con sói già độc ác đứng trước con mồi đã bị sa bẫy.
Tín đồ trưởng và lão trưởng làng, cùng tín đồ trưởng của tháp nữ đi phát cho từng người một dụng cụ: gậy, dao, búa, liềm cắt cỏ... đầy đủ những dụng cụ như của nhà nông cần có để làm ruộng. Xong, tín đồ trưởng nam và tín đồ trưởng nữ quì xuống trước bàn tế lễ, hai tay bắt chéo lên hai vai và lầm rầm đọc câu chú gì đó. Trong khi đó tất cả mọi người đứng im xung quanh hai cô cậu đang co ro đứng sát vào nhau khi trên người không có một mảnh vải.
- Xin thần Phồn Thực hãy nhận lấy lễ vật của chúng con!
Giơ hai tay lên cao và hét gọi, cả hai tín đồ trường làm những động tác lắc lư và cầu nguyện với dáng vẻ lom khom và những động tác khoe cơ thể mình, giống hệt một điệu nhảy khiêu dâm.
- Xin người hãy nhận lễ vật của chúng con!
Tín đồ trưởng nhìn lão trưởng làng và ra hiệu. Lập tức lão trưởng làng Phồn phất tay, tất cả những người đang cầm dụng cụ trong tay có mặt tại điện thờ đồng loạt giơ lên và xông vào Gian Ưng và cô gái... đánh, dập, băm, chặt hai thân thể đang tuổi lớn. Máu bắn tung toé khắp nơi nhuốm đỏ cả thảm vải lụa màu trắng, bám vào khắp thân thể và mặt mũi tóc tai của những kẻ tham gia vào cuộc hạ sát hai đứa trẻ vừa bước chân sang tuổi trưởng thành.
Khi hai cơ thể sống không mảnh vải ấy biến mất dưới những lưỡi liềm, dao, búa... chỉ còn lại là đống thịt nát bươm đỏ nhầy như máu đông trên nền vải lụa, tín đồ trưởng nam và tín đồ trưởng nữ tiến đến kiểm tra và phẩy tay ra hiệu thì đám trai gái được lựa chọn để thi hành lễ tế đẫm máu đó liền túm gọn bốn góc thảm lụa lại và cùng hò nhau khiêng ra ngoài. Dân là7 không phải là một trong hai đứa trẻ đã không còn nguyên vẹn hình hài đó.
Giờ họ có cố tưởng tượng, cố nhớ ra hình dáng của hai đứa trẻ chỉ vài tiếng trước đó còn rõ hình hài và sự sống thì họ cũng không thể nhớ nổi. Trong đêm đen đặc, họ cảm nhận được những luồng gió thổi mạnh hơn nhưng không thấy sau lưng mình có những điều tối như đêm đen mà họ đang đi sẽ ập đến với họ.
Gió nổi lên mỗi lúc một mạnh hơn. Những ngọn đuốc bắt đầu ngả nghiêng mà có lúc tưởng chừng tắt phụt. Đám người hành lễ đã làm xong những nghi thức của mình. Chỉ còn tấm vải lụa giờ đã biến thành màu đỏ ướt sũng máu trên tay, tín đồ trưởng đem mảnh vải ấy chôn ở một góc đồi rồi định quay về cùng với mọi người, ở tháp đôi đã bày sẵn bữa tiệc với đủ rượu, hoa quả, thịt cá ê hề.
- Á!
Có tiếng kêu bất chợt vang lên. Đó là tiếng kêu của chính tín đồ trưởng nữ. Một cơn gió ập đến kéo tuột cái khăn bịt đầu của tín đồ trưởng nữ bay quyện vào cái ụ đất nhỏ, nơi mà tín đồ trưởng nam vừa đắp xong. Đó là nơi chôn tấm thảm lụa.
Tín đồ trưởng đưa mắt nhìn lão trưởng làng. Cả hai biết đây là điềm không may. Chưa bao giờ cả hai thấy có bất cứ dấu hiệu nào khác ngoài những việc làm suôn sẻ cùng với sự hả hê vui mừng của dân làng Phồn. Nhưng hôm nay lại khác, gió mạnh một cách khác thường, trăng chui sâu trong những đám mây đen khiến đêm không có ánh sáng của trăng soi đường. Mọi người ai cũng phải phụ thuộc vào những ngọn đuốc ở trên tay mình mới thấy đường đi. Hơn nữa, thái độ của mọi người không hào hứng như những năm trước có hội tế lễ thần linh.
- Chúng ta về thôi!
- Ối!
Có nhiều tiếng kêu lên cùng một lúc. Tất cả những ngọn đuốc đều tắt ngấm và màn đêm đen như nuốt chửng lấy cả đám người dân làng Phồn đang nhốn nháo, kêu gào khi không thấy được những gì đang diễn ra xung quanh mình.
- Tất cả mọi người yên lặng!
Lão trưởng làng lên tiếng, đúng là kiểu thị uy của một kẻ đứng đầu trong làng. Một ngôi làng rộng bằng năm những ngôi làng bình thường khác và cũng là một ngôi làng nằm tách biệt trong một thung lũng phì nhiêu màu mỡ. Họ tách biệt bởi vì nhiều đời nay, những thợ săn cừ khôi nhất có thể nhịn đói năm ngày liền để leo lên tới tận đỉnh núi cao kia cũng không thấy ai khác ngoài họ. Không thấy ngôi làng nào xung quanh đây. Tất cả chỉ có màu xanh của núi rừng bao la.
Mọi người im lặng, nhiều cánh tay run rẩy bám vào nhau. Dù không nhìn thấy nhưng trưởng làng và tín đồ đều biết điều đó. Dân làng Phồn là lũ người không có cái nhìn xa quá một ngọn cỏ chứ nói gì tới những đỉnh núi cao bao xung quanh khu đất mình đang sinh sống. Chúng biết tuân thủ răm rắp những điều mà lão trưởng làng và tín đồ trưởng nam, nữ nói.
Những kẻ từ trẻ đến già, kẻ trẻ thì một hai lần đã được tham gia buổi tế lễ như thế này. Kẻ già thì cả đời đã nhìn thấy nhiều lần như thế rồi. Ngay cả đến lão trưởng làng và cả hai tín đồ trưởng đã nhiều năm chủ trì những buổi tế lễ cũng không ngờ mình lại gặp những điều như việc đang diễn ra.
Trăng ló một chút ra khỏi đám mây đen nên vạn vật phía mặt đất đã có chút ánh sáng. Có điều ánh sáng đó lại khiến cho không gian thấm đượm sự ma quái.
- Các người đã không biết dừng tội ác của mình lại!
Có giọng nói vang lên khiến tất cả đều giật mình. Họ đồng loạt quay lại nhìn về phía lão trưởng làng. Lão thì đang quay phắt người lại để nhìn cho rõ kẻ đứng phía sau lưng mình. Một người đàn ông trẻ với dáng cao lớn vạm vỡ, áo vải thô, chân quấn xà cạp được buộc lại bằng những sợi dây mây thô ráp. Tóc dài buộc gọn sau lưng, một dây mây mảnh buộc ngang trán như dải ruy băng mỏng manh, hàng mày đen nhìn mạnh mẽ. Cây cung được người đàn ông cầm ở tay phải, những mũi tên được cắm ở ống cắm đeo sau lưng còn nhô lên phần đuôi của mũi tên.
- Gian!
Ai đó thốt lên rồi sợ hãi bịt ngay miệng lại bằng cả hai tay. Dân làng đứng nép vào nhau hơn. Ai cũng biết Gian, mười lăm năm trước là chàng trai trẻ có gia đình nhỏ ấm áp của mình. Gian là người khoẻ mạnh và gan dạ nhất làng. Chàng quyết đi ra khỏi thung lũng, leo lên đỉnh của những ngọn núi cao bao xung quanh làng, vượt ra ngoài thật xa để tìm hiểu những điều mới lạ ở phía ngoài đấy. Nhưng lúc đó, Li Yêng vợ chàng có mang nên chàng chỉ đi vào rừng săn bắt muông thú để có những món ngon cho người vợ yêu của mình ăn.
Hôm đó Gian quì xuống hôn lòng bàn tay của người mẹ già, nâng niu và hôn vào vùng bụng căng tròn của Li Yêng rồi đứng dậy cầm cung đi khỏi làng. Chàng đi mà không trở về để Li Yêng ở nhà hạ sinh được đứa con trai được thần linh lựa chọn. Đứa con trai ấy giờ đây... đã là vật tế thần theo đúng phong tục truyền đời của dân làng Phồn.
Nhưng có lẽ Gian chết mà không được nhìn thấy con trai, chết oan ức nên hôm nay chàng mới trở về. Có điều tại sao chàng không trở về trước khi tín đồ trưởng và lão trưởng làng cho tiến hành buổi lễ. Nếu về sớm thì chàng đã cứu được con trai của mình.
- Không ai có quyền lấy đi đứa trẻ được thần linh lựa chọn.
Giọng nói của tín đồ trường vang lên nghe dõng dạc và có một sự đe doạ ngấm ngầm. Dân làng thấy yên lòng trước lời tuyên bố ấy. Thì đúng rồi, bao đời nay họ sinh ra và lớn lên ở đây, rồi tới khi chết đi lại cũng nằm ở vùng đất của làng Phồn, họ được làm những cái lễ ngay từ khi sinh ra, tới lúc lớn lên và điểm kết thúc cuộc đời là cái chết thì họ cũng được làm lễ theo đúng nghi thức của làng Phồn. Vì thế điều hiển nhiên là khi họ chứng kiến buổi tế lễ thần Phồn Thực, họ thấy đó là điều bình thường.
Không phải người dân nào của làng Phồn cũng có được đặc quyền là sinh ra những đứa trẻ được thần linh lựa chọn. Những người thông minh, béo tốt, xinh đẹp và trắng bóc như những quả trứng gà luộc chín mới là những người được lọt vào danh sách được chăm sóc đặc biệt và tới khi có mang thì sẽ được tín đồ trưởng làm lễ cầu xin thần linh chỉ dẫn. Lúc đó sẽ lại biết thêm được đứa trẻ nào được những người phụ nữ ấy sinh ra là đứa trẻ mang sứ mệnh đem lại ấm no đầy đủ cho làng Phồn.
Cứ hai năm một lần, buổi lễ ấy lại được tiến hành với tất cả các nghi thức của mình. Và không chỉ có hai dứa trẻ như Gian Ưng và cô gái bé nhỏ đó mà trong hai tháp đôi, có ít nhất mười đứa trẻ cả trai lẫn gái được nuôi dưỡng và giữ kín trong các gian phòng được xây chắc chắn bằng đá trong tháp. Những người nuôi dưỡng các đứa trẻ có một thứ thuốc khiến chúng trở nên ngoan ngoãn, phục tùng và không hề phản kháng lại bất kỳ yêu cầu nào của các tín đồ. Chúng không khác gì những con vật nuôi bị điều khiển trí não.
Giống như một tục lệ từ lâu đời của làng Phồn, những nghi lễ cần duy trì để cầu cho thần linh ban phước lành cho làng Phồn đời đời thì những người dân nơi đây, họ luôn biết phục tùng mọi điều mà trưởng làng và tín đồ trưởng cùng những chức sắc khác trong làng nêu ra. Họ không bao giờ dám phản kháng mặc dù trái tim những người làm cha làm mẹ phải trao đứa con vừa mới lọt lòng ra cho các tín đồ nuôi dưỡng và không bao giờ được nhìn nhận lại nó nữa. Tim gan họ đau đớn nhưng họ không dám kêu than. Họ được nhồi nhét vào đầu cái lý do là tất cả vì người dân làng Phồn. Vì sự cường thịnh của làng Phồn. Cũng như họ, có rất nhiều người dân làng Phồn khác đã hiến đứa con của mình cho thần linh.
Riêng có Gian là phản đối. Gian không muốn đứa con do vợ mình mang nặng đẻ đau lại phải sống xa cách cha mẹ và sau đó, sau mười lăm năm bị giết trong tháp Nam như một con chuột nhỏ tội nghiệp khi nó được đem ra làm lễ. Cái buổi lễ tế thần với nghi thức hết sức khủng khiếp đó là cho hai đứa trẻ vừa đủ tuổi lớn lên uống thứ rượu có tác dụng làm cho chúng bị kích thích và sẽ muốn giao cấu với nhau. Sau khi chờ cho chúng làm chuyện mà lẽ ra chỉ những người yêu nhau mới làm chuyện đó, các tín đồ và trưởng làng sẽ ra lệnh băm chặt họ ra thành hàng trăm mảnh và sau đó, trong cái đêm trăng tròn họ sẽ cùng nhau đi khắp nơi trong làng và rải đều thịt đã nát của hai đứa trẻ ra mặt đất để cầu mùa màng bội thu và sự phồn thịnh, no đủ cho làng Phồn. Có lẽ vì thế mà ngôi làng nơi mọi người đang sống được mang cái tên là làng Phồn. Gian là người biết chuyện đó do cha của Gian một tín đồ đã bất mãn với việc tế lễ man rợ như vậy kể lại. Khi chứng kiến cảnh đó, ông đã hoá điên và các tín đồ không muốn một người điên sống trong tháp của mình, ông được trả về cho dân làng Phỏn, được tự do. Sau đó, mẹ của Gian, chính là Giu, một cô gái mồ côi đã thương cảnh lang thang côi cút bệnh hoạn của cha Gian mà đưa ông về nhà và nguyện lấy ông làm chồng. Tình yêu của Giu như một phương thuốc, nó khiến cho cha của Gian hồi phục trở lại nhưng ông câm lặng và sống bên cạnh vợ con. Ông chỉ nói một mình Gian biết về chuyện tế lễ diễn ra kinh hoàng như thế nào. Và ông bắt Gian thề sẽ không để cho con trai của mình phải chịu cảnh như vậy.
Cha của Gian đã biết trước là cháu nội của mình sẽ là đứa bé được thần linh lựa chọn theo như lời của các tín đồ và trưởng làng. Bởi Gian là một chàng trai khoẻ mạnh, còn con dâu ông - Li Yêng là một cô gái xinh đẹp mang tên của loài hoa thiêng. Một đứa trẻ khoẻ mạnh, thông minh sẽ được sinh ra nếu kết hợp hai con người này lại với nhau.
Khi cha của Gian chết đi, ông không nhìn thấy tương lai nhưng mọi việc đã đúng như ông dự đoán. Gian đã không chấp nhận nên bị tín đồ trưởng và lão trưởng làng cho người bám theo chàng, giết chết chàng ở trong rừng và để xác chàng ở đó, mặc cho thú dữ kéo bầy đến xé xác chàng ra. Già Giu và con dâu Li Yêng không thể phản kháng lại trước sức mạnh của lão trưởng làng và mọi người dân. Họ cần có một đứa trẻ để mong có cuộc sống đầy đủ thừa mứa cho mình.
Có lẽ chính vì sức mạnh phản kháng của những người trong gia đình Gian mà đứa trẻ đó - Gian Ưng đã thức tỉnh phần nào trái tim mình. Có điều nó quá ngây thơ để hiểu hết những điều mà cha nó cảnh báo trong giấc mơ. Nó đã không chạy trốn được và kết quả, giờ đây nó là những mảnh thịt nát nhỏ nằm dưới bùn đất, lẫn với máu thịt của cô gái trẻ được gọi là Tiểu Phồn Nữ. Và giờ đây, Gian đứng trước mặt mọi người với ánh mắt đau đớn và căm phẫn:
- Các người là lũ độc ác!
Lời buộc tội của Gian vang lên khiến tất cả mọi người cùng rúng động. Có những người sợ hãi tới mức quì sụp xuống và khóc lóc nức nở. Còn những người khác đứng mà người run lên bần bật. Trong con người họ đang dấy lên sự tội lỗi mà lâu nay họ thấy nhưng không thừa nhận, biết là vô lý nhưng vẫn thực hiện với sự vui mừng vì mình, con cháu mình đã thoát nạn. Lão trưởng làng lùi sát vào với tín đồ trưởng nam, lão ta lắp bắp:
- Đúng... đúng là thằng Gian rồi. Phải làm sao đây?
- Giết nó!