Nàng sắp đặt riêng biệt và kín đáo cho Tấn với Cường - tên hai người tình phụ thuộc của Trúc Thanh - tiếng là người thuê nhà để ở nhưng kỳ thực hai người được đến ở khỏi phải trả tiền hàng tháng, mỗi người ở một nơi xa cách tại hai đơn vị gia cư khá sang trọng nằm rải rác trong những căn địa ốc đắt tiền do ông Phục mua đầu tư để đợi ngày lên giá đem ra tháo khoán thu lời. Phương cách làm ăn đầu tư vào đất đai địa sản, tiền đẻ ra tiền này, có lúc đã đem lại cho ông Phục những nguồn lợi tức đáng thèm chỉ trong thời gian dăm bảy tháng ngắn ngủi. Hai người đàn ông độc thân trung niên tên Tuấn và Cường cũng chẳng hề hay biết họ chỉ là một thứ tình nhân tạm bợ, đang là những tên nô lệ dục tình, lúc nào cũng phải cúc cung tận tụy và trung thành với người đàn bà ham hố, lại vô cùng tinh ma quỉ quyệt.
Thảng hoặc đôi khi, sau những phen ngụp lặn trong biển tình để phục vụ cho Trúc Thanh mãn nguyện, đã có lần người tình tên Tấn gợi ý với Trúc Thanh :
- Anh không biết chúng ta kéo dài cảnh yêu đương thầm lén này đến khi nào? Anh thật lòng yêu và rất bằng lòng cưới em làm vợ. Trúc Thanh, em nghĩ thế nào?
Trúc Thanh âu yếm bâng quơ trả lời :
- Sao anh cứ bận tâm mãi về chuyện này? Hoàn cảnh hiện thời của em, như anh đã biết, từ bỏ anh Phục để lấy anh, chúng ta sẽ được chính thức sống bên nhau, nhưng đời sống kinh tế sau đó sẽ như thế nào chắc anh cũng biết! Em không muốn phải nai lưng ra làm việc, còn anh thì mức lương chỉ xài cho riêng anh còn chưa đủ, biết lấy gì bao bọc cho em. Rồi chúng ta sẽ phải xoay trở ra sao? Theo em nghĩ, mọi việc hãy để từ từ cho em toan tính. Thế nào cũng sẽ có ngày chúng ta sống công khai hóa! Vả lại, anh không nhận thấy chúng ta có với nhau những ngày tháng hạnh phúc chan hòa trong điều kiện hoàn hảo như hiện nay là điều may mắn sao?
Tấn ngắt lời :
- Anh hiểu như vậy! Nhưng anh sợ mất em, anh vẫn ngại, sẽ có một ngày, ông Phục biết rõ chúng ta thậm thụt vụng trộm. Chừng đó, rồi anh sẽ phải xử sự ra sao? Anh không thể sống không có em trong đời.
Trúc Thanh bật cười lanh lảnh :
- Anh sao mãi lo chuyện bò trắng răng! Chuyện riêng tư giữa chúng mình chỉ có anh và em biết, anh không nói em không nói, ông Phục làm sao biết được để mà phản ứng nọ kia.
Nàng ranh mãnh bẹo má người tình :
- Bộ anh quên rằng, trong tâm tưởng của chồng em, ông Phục không khi nào dám nghĩ rằng người vợ thân yêu cao quí đức độ của ông ta lại đem thân xác ra hiến dâng cho người đàn ông khác, dù cho người đàn ông đó có là anh đi nữa... Anh nghĩ xem, có phải đúng như vậy hay không?
Trúc Thanh đánh trúng tim đen của người đàn ông si tình, lại cũng đầy lòng ích kỷ, muốn chiếm hữu Trúc Thanh một cách riêng rẽ lâu dài. Nàng vô cùng tinh ý, đoán biết được cả những ý đồ thầm kín nhất của anh ta. Trúc Thanh giả lả cho qua câu chuyện :
- Thôi anh! Nghĩ ngợi vẩn vơ để làm gì. Nghe lời em nhé! Chúng ta hãy cứ tận hưởng những giờ phút hạnh phúc bên nhau. Anh quên sao? “Mưa lúc nào mát mặt lúc bấy giờ”, hơi sức đâu để cho những giờ phút của chúng ta bên nhau trở nên nhạt nhẽo vô vị...
Nói rồi, như thói thường, Trúc Thanh chủ động khêu gợi, đưa tâm hồn nhẹ dạ của Tấn thêm một lần đắm chìm vào cuộc ái ân bất tận.
Những lần khác, có khi vừa tạm biệt Tấn, Trúc Thanh âm thầm lái xe đến tiếp tục ngụp lặn vụng trộm với Cường, trong câu chuyện trao đổi giữa Trúc Thanh và Cường, có khi, cũng không đi ra ngoài các vụ thảo luận thường tình đó. Cường cũng nghĩ đến một ngày, anh không còn giữ mãi được Trúc Thanh, anh đề cập đến chuyện hợp thức, ăn đời ở kiếp với nhau thì Trúc Thanh dở ngay tuồng cũ ra áp dụng với Cường và nhẹ nhàng khéo léo đưa Cường rơi vào mê hồn trận.
Ngày tháng bình thản trôi đi. Trúc Thanh tiếp tục thủ diễn vai trò do nàng tự ý sắp đặt ra để hưởng lạc đồng thời che mắt những người chung quanh, dấu kín tất cả những khát vọng điên cuồng và ý đồ khinh rẻ người chồng lý tài cục mịch không thấu hiểu những cung cách ăn chơi giao hoan kiểu cách, cho dù đó chính là người đầu ấp tay gối, là ông Phụïc bên trong cái vỏ của một người đàn bà điềm đạm hiền hòa, khả phong tiết hạnh, gượng gạo sống trong tình yêu chân thật của người chồng chân chỉ hạt bột, chí thú làm ăn, cùng một lúc nàng giao hoan mật thiết thân xác với cả Tấn lẫn Cường...
Ấy vậy mà trong lòng của Trúc Thanh vẫn nuôi rẫy đầy mộng tưở, những mộng tưởng chỉ nhắm tới những chung cuộc mây mưa, miệt mài nô lệ cho thân xác không có bến bờ, không lúc nào vơi đi bao niềm khao khát...
Có lẽ chính bởi những lý do này, vô tình Trúc Thanh bị rơi vào một trạng huống giao hoan huyền bí. Bởi vì do lòng mộng tưởng xấu xa vô độ, những ước vọng thấp hèn của nàng đã trở thành môi trường thuận tiện thu hút mãnh lực tác động của cõi âm.
Tự nhiên ban đầu, bỗng có những đêm nàng chìm sâu trong cơn mộng mị, nàng thấy mình ân ái với người nào đó không bóng vô hình. Nhưng những cảm giác toàn thân thì tê dại khác thường và cực kỳ thống khoái, đem đến cho nàng những cuộc giao hoan vô tiền khoáng hậu, đã làm cho Trúc Thanh mãn nguyện hoàn toàn sau những giấc mơ nhục dục thầm kín từng sôi sục bấy lâu. Nàng sống trong hoang tưởng như một kẻ thoát hồn, không còn tâm trí để biết đâu là hư đâu là thực. Trúc Thanh trở nên lãnh đạm cả với chồng đã là một điều khiến cho ông Phục vô cùng kinh ngạc, ông âm thầm thắc mắc và cũng không biết được nguyên lý tại sao, bấy lâu trong quan hệ vợ chồng, luôn luôn ông nhận được từ Trúc Thanh tất cả niềm đam mê hưng phấn. Chẳng bù cho những lúc sau này, mỗi lần vợ chồng gẫn gũi, nàng đánh mất hẳn những cử chỉ cuồng nhiệt khi xưa, thụ động và rời rã, không tỏ chút dấu hiệu tận hưởng thân thương tha thiết gì.
Điều này, Trúc Thanh cũng lộ ra với cả hai người tình phụ. Nàng mất hẳn thái độ ân cần thăm viếng và giao tình với Tấn và Cường không giống lúc xưa, khiến cả hai đang miệt mài đều đặn vui hưởng thú ái ân, tuy cũng có khi ngao ngán đến rã rời, bỗng nhiên bị bỏ rơi, sống đơn lạnh chơi vơi nhớ nhung ngày đêm trong từng giây từng phút mà không biết tỏ lộ cùng ai, cũng không thể cùng ai để tìm hiểu tường tận ngọn nguồn...
Phần Trúc Thanh, quá rõ ràng, nàng say mê miệt mài sống trong vòng ái ân bất kể ngày đêm với kẻ vô hình với khả năng sinh lý có một không hai, vô cùng cuồng bạo. Lúc đầu, nàng mãn nguyện hài lòng. Nhưng lâu dần, dương lực tinh túy của nàng hao cạn đến mức độ nguy ngập. Con ma đói tình chừng như càng lúc càng tỏ ra khao khát lộng hành. Bất cứ lúc nào hắn cũng nghiến ngấu mê hoặc tâm thần, khiến cho Trúc Thanh không thể nào cưỡng chống lại được, đành phải hưởng ứng vầy cuộc ân ái. Có khi ngay giữa thanh thiên bạch nhật, có khi diễn ra ngay trên giường, bên cạnh và trước mắt ông Phục, chồng nàng.
Đã nhiều lần Trúc Thanh rên la lăn lộn, quằn quại trong dáng điệu và tư thế cực kỳ thống khoái của một kẻ đang trong tư thế giao hoan, nàng lăn lóc loạn đả ở trên giường đã là một hình ảnh cuồng loạn kỳ lạ, Trúc Thanh còn bị hất tung xuống dưới mặt thảm một cách cuồng bạo không thể ngờ. Và rồi, cứ sau một lần liên hồi kỳ tận như thế thì nàng ngã vật người ra, thở dốc trong trạng thái kiệt lực tận cùng, toàn thân ê ẩm đau đớn, đi còn không nổi, khiến cho ông Phục không thể bình tâm chứng kiến mãi cảnh vợ mình không dưng mơ mơ hồ hồ ái ân với người khuất mày dấu mặt. Nhưng ông cũng chẳng biết thổ lộ cùng ai, kịp đến khi Trúc Loan, cô em gái ruột của Trúc Thanh ghé nhà thăm vợ chồng anh chị, ông Phục mới đem chuyện này ra nói :
- Anh thật không thể hiểu tại sao trúc Thanh lại ra nông nỗi này! Nếu chúng ta không tìm ra biện pháp để cứu nàng kịp lúc, anh e có ngày chị của em sẽ bị kiệt lực mà chết...
Trúc Loan thừa biết tánh hoang dâm vô độ của chị mình, song nàng cũng chẳng ngờ được vì sao bỗng nhiên Trúc Thanh lại rơi vào thảm trạng đáng sợ như vậy. Nàng ghé tai nói nhỏ với người anh rể :
- Em tin chắc chị Trúc Thanh bị mắc bệnh tà, cứ nhìn sắc diện càng ngày càng sa sút, xanh mét như tàu lá, tia mắt lại lơ láo lạc thần, cũng đủ biết tinh thần và thể xác của chị ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Chúng ta không thể chần chừ, phải cứu ngay cho chị ấy.
Ông Phục bối rối hỏi dồn :
- Nhưng cứu bằng cách nào? Tất cả các bác sĩ tây y tăm tiếng thân sơ anh biết đều đã đưa Trúc Thanh đến họ cả rồi. Anh đâu ngại ngùng sự tốn kém, cho dù đến đâu đi nữa, anh cũng sẵn sàng chạy thầy chạy thuốc cho Trúc Thanh. Nhưng không có ông bác sĩ nào tìm ra căn bệnh của nàng, mỗi lần đưa Trúc Thanh đến các phòng mạch trở về, quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn những toa thuốc an thần hoặc đại bổ. Uống mãi mà nào có biến chuyển gì đâu.
Trúc Loan quả quyết ngắt lời người anh rể :
- Ngay ngày mai, em sẽ trở lại để cùng anh đưa chị Trúc Thanh đến một nơi có các vị đạo sĩ pháp thuật chuyên môn cao cường, các vị này thường chuyên trị các chứng bệnh nghiệt ngã do cõi âm tác hại.
Ông Phục riu ríu đồng tình :
- Em tính sao anh cũng ưng thuận. Về điểm này, anh hoàn toàn mù tịt, chẳng biết trời trăng ất giáp gì cả, miễn làm sao cứu được chị Trúc Thanh trở lại bình thường như xưa thì dẫu tốn kém bao nhiêu anh cũng chẳng tiếc!
Ngày hôm sau Trúc Loan trở lại phụ lực với anh rể đưa chị đến gặp vị đạo sĩ mà nàng đã nhắc đến hôm qua. Lúc tới nơi, điệu bộ và cung cách của Trúc Loan thoắt nhiên biến đổi lạ thường. Tự nhiên thái độ cùng ngôn ngữ của nàng cho mọi người thấy nàng đã biến thành một người đàn ông xa lạ, nhưng hiện tượng này đối với nhãn quan của vị đạo sĩ cao sâu, ông nhận biết ngay Trúc Loan đã bị một vong linh nào đó vừa mượn xác của nàng nhập vào. Vị đạo sĩ không cần mất thời gian tìm hiểu, ông nghiêm nghị nói với vong hồn vừa chiếm cứ xác thân của người con gái :
- Anh là ai? Vì nguyên cớ tại sao lại trú vong trong xác thân của người con gái này? Nếu anh có điều gì oan khiên cần giải quyết, hãy tự tiện giải bày.
Hồn ma ú ớ hồi lâu trong cổ họng, nhưng hắn có gắng sức, cũng không thể nói ra thành lời, do kinh nghiệm sẵn có, vị đạo sĩ biết rằng âm lực của con ma không đủ mạnh để có thể diễn tả qua ngôn ngữ bình thường nếu không cấp cho hắn linh phù để trợ lực. Ông đốt một thẻ nhang, chậm rãi làm phép khai khẩu một hồi thì hồn ma trong xác thân của Trúc Loan bật ra được thành tiếng nói, lúc đầu còn ấp úng trong cổ họng, hồi sau, đã có thể đối đáp trơn tru mạch lạc sau khi vị đạo sĩ giúp hắn khai khẩu bằng cách nhắc hắn niệm 3 lần “Nam Mô A Di Đà Phật” và “Nam Mô Quan Thế Aâm Bồ Tát”. Vong linh bắt đầu khai báo :
- Tôi tên Hùynh Hữu Đạt, là người yêu đầu tiên của người đàn bà tên Trúc Thanh này. Tôi đã chết cách đây lâu lắm rồi, lúc người đàn bà này còn là một cô gái mới vừa 18 tuổi. Tôi rất yêu thương cô ấy và ngược lại, cô ấy cũng yêu tôi. Chúng tôi đã có những chung đụng ân ái mặn nồng. Nhưng vì bản chất cô ta hoang dâm vô độ, ngày đêm lôi kéo tôi ngụp lặn tận hưởng dục tình, khiến cho tôi bị hao mòn sức khỏe đến lâm bệnh nặng mà chết một cách chẳng tiếc thương. Tôi chết đi trong khi lòng luyến ái cô ta vẫn còn mãnh liệt dạt dào. Vì như vậy, nên tôi không đi đầu thai được và vẫn luôn quấn quít bên cạnh cô ta cả đêm lẫn ngày trong suốt những năm tháng đã qua với tấm tình yêu thương da diết.
Đáng lẽ, tôi chỉ có thể theo đuổi mà không được bề trên cho phép quấy nhiễu cô ta hoặc hãm hại. Nhưng càng lúc cô ta càng lún sâu vào những khát vọng thể xác thấp hèn với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, không còn biết phải quấy hoặc đạo lý luân thường. Thậm chí, đến việc cô ta chọn lấy ông này (vong linh chỉ vào ông Phục) cũng chỉ là cách dùng ông ta cũng như của cải do ông ta kiếm được để làm bình phong và phương tiện để cô ta thuận tiện bày binh bố trận tận hưởng thú xác thịt đêm ngày. Thật là quá quắt...
Vị đạo sĩ thong thả ngắt lời :
- Có phải vì như vậy mà ngươi cố tình trở về quấy phá, quyết hành hạ cô ta cho đến khi cô ta phải chết?
- Điều đó không sai! Ông cũng biết, những âm vong như chúng tôi đâu có phải muốn làm hại ai thì làm. Chúng tôi luôn luôn bị chi phối theo qui luật vô cùng nghiêm ngặt của âm giới. Nhưng ông thử nghĩ xem, tội lỗi hoang dâm kiêu kỳ vô độ của cô ta cao đến ngất trời. Bề trên không thể nào mãi bao dung tha thứ, chỉ có hại thêm cho cô ta, nên tôi mới được phép tác hại hoành hành. Cô ta thật đáng lãnh nhận những hình phạt thảm thương.
- Đành rằng như vậy, nhưng hiện giờ cô ta đã lấy chồng, ít hay nhiều cô ta cũng có những bổn phận. Những lỗi lầm khi xưa có thể cô ta đang dần dần ăn năn hối cải.
Vị đạo sĩ vừa nói đến đây, hồn ma trong thân xác Trúc Loan lồng lên như vừa bị chạm nọc bất bình. Đôi mắt Trúc Loan đỏ ngầu, long lên sòng sọc, hồn ma hung hãn nói với vị pháp sư :
- Ông cho rằng cô ta đang cải tà qui chánh, biết ăn năn hối cải? Ông đâu có biết, cô ta lấy ông chồng này chẳng qua chỉ làm một bức bình phong để che dấu những thủ đoạn đê tiện dâm loàn. Thực tế, hiện nay cô ta còng đang lang chạ với thêm hai người nữa, một người tên Tấn, kẻ kia tên Cường. Hai người này đang được cô ta bao che đùm bọc, cho ở không tại các địa chỉ này. Hồn ma thì thầm bên tai vị pháp sư to nhỏ, hắn cho biết rõ ràng rành mạch chỗ cư ngụ cùng những chi tiết thầm kín của những người trong cuộc, đoạn hồn ma bực dọc phân trần :
- Đó! Ông biết đó! Cô ta sẽ còn tiếp tục chìm sâu trong nhục dục cho đến bao giờ? Có thể nói, đối với người đàn bà hoang dại này, không biết thế nào mới là tạm đủ. Cô ta giống như một giếng sâu không có đáy, một đóa hoa mọc ở giữa cánh đồng, ai muốn ngắt cũng được. Ngay cả ông, nếu muốn, ông cũng có thể chiếm đoạt cô ta một cách dễ dàng...
Vị pháp sư nhân hòa tỏ ra cảm thông, ông không lấy gì làm bất ý trước sự bực dọc và lối ví von có tánh xúc phạm vừa qua. Oâng nói với hồn ma tên Đạt như đang chuyện vãn với một kẻ gần gũi thân tình :
- Cô ta chịu đựng như vầy tưởng cũng đã quá đủ. Ngươi nên lấy lòng thương xót mà bỏ quá cho cô ta, để cho cô ta có cơ hội quay lại con đường trung trinh chân chính của một người vợ, một người đàn bà bình thường.
Hồn ma không cần che dấu vẻ ái ngại :
- Ông nói thì tôi xin nghe. Ông ra lệnh thì tôi phải rời xa cô ấy, nhưng lấy gì để bảo đảm rằng cô ta sẽ biết thực sự ăn năn?
Vị đạo sĩ ôn tồn :
- Tôi có thể đoan chắc với anh, cô ta sẽ phải chấp thuận cải tà qui chánh. Bù lại, anh cũng phải hứa từ nay không còn ra tay bức hại cô ta thêm nữa. Anh cứ tin vào lời tôi hứa với anh kể từ giây phút này.
Hồn ma gật đầu ưng thuận tức thì. Thoắt chốc, Trúc Loan choàng mắt, trở lại tỉnh táo như thường. Lúc bấy giờ vị đạo sĩ mới trở ra trò chuyện với Trúc Thanh nãy giờ nằm im lìm ở một chỗ khác, người đàn bà đang bị hồn ma bách hại tỏ ra mệt nhọc và đau đớn khác thường. Vị đạo sĩ nói với cô ta :
- Cô có biết vì sao cô trở nên nông nỗi này?
Trúc Thanh giữ thái độ lặng yên trong khi vị đại sĩ tiếp lời :
- Nếu cô có những vấn đề nan giải nào xin cô cho chúng tôi biết. Chúng tôi chỉ có một ước muốn là giúp đỡ cô tìm trở lại trạng thái bình thường..
Đã đến nước này mà Trúc Thanh vẫn một mực cố tình che dấu, không chịu tiết lộ bất cứ điều gì với vị pháp sư khiến cho ông không muốn phải nghe những lời dấu diếm quanh co của nàng. Oâng nói rành mạch cho Trúc Thanh biết tình trạng lang chạ giữa nàng với hai người thanh niên tên Cường và Tấn cùng với địa chỉ cư ngụ rõ rệt chẳng sót một mảy may. Ông kết luận rõ ràng :
- Nếu cô cứ tiếp tục dấu diếm, thì chẳng ai có thể giúp đỡ cô được điều gì. Vả lại, chúng tôi đã thấu hiểu tường tận mọi chi tiết và đầu đuôi câu chuyện. Chúng tôi chỉ mong cô tận tâm cải thiện, thành tâm sám hối, tu chỉnh đời sống mực thước một vợ một chồng và đừng bao giờ còn giữ thái độ khinh khi miệt thị người chồng mà cô đã tự ý chấp nhận làm vợ của ông ấy. Cô có toàn quyền suy nghĩ vì cớ gì tà ma có thể chọn cô mà quấy phá hoành hành, trong khi bao nhiêu người khác không hề vướng phải. Cô có biết tại sao không? Tại vì cô không biết tôn trọng người chồng, thật ra ông ta là người có nhiều phước đức cho cô an hưởng mà cô không biết đó thôi. Chính vì cô có cuộc sống buông thả hoang đàng cho nên cõi âm người ta mới được phép chọn cô để hoành hành quấy phá.
Từ nay, mọi chuyện đã dĩ lỡ và tỏ lộ như ban ngày, cô cũng nên bình tâm suy xét, nếu cô biết tự chế ngự, sám hối và ăn năn thì chúng tôi bảo đảm cô sẽ không còn bị cõi âm chi phối như đã hành hạ cô đến độ đau đớn vô cùng như cô đã từng chịu đựng vừa qua. Nếu không, kể cả mạng sống của cô, chẳng bao lâu, không ai có thể quả quyết sẽ bảo vệ được hoàn toàn.
Trúc Thanh bấy giờ mới chịu thú nhận mọi việc cho đến khi nhắc đến cái chết cận kề, nàng mới hốt hoảng cúi đầu ăn năn sám hối, đồng thời nàng còn hứa hẹn giữ giới để tu sửa tâm thân.
Từ đó trở đi, để thực hành các điều đã hứa để tự cứu mình, Trúc Thanh đoạn tuyệt hẳn với các mối vụng trộm xác thịt dây dưa, nàng cương quyết đoạn giao và quên hẳn hai người thanh niên tên Tấn và Cường, nàng ra công tập tành ăn uống có chừng mức để chay tịnh giữ giới, dần dần gội rửa tất cả các thói tánh miệt thị kiêu căng, nhất là sự ngầm ngầm coi rẻ người chồng. Chẳng bao lâu Trúc Thanh hồi phục lại thể chất mạnh khỏe hồng hào, nhìn lại cuộc đời với một cái nhìn hoàn toàn êm đềm trong sáng và ông Phục thật mừng rỡ vì đã tìm lại được đích thực hạnh phúc vợ chồng mà đã có lúc ông nghĩ rằng đã đến hồi có cơ tan vỡ...
Nói thêm về một giai thoại thật éo le tréo cẳng ngỗng xảy ra sau đó của một trong hai người thanh niên vốn đã vụng trộm cùng Trúc Thanh trao đổi ân tình. Người thanh niên tên Tấn, không biết do ai đưa lối dẫn đường, vào một ngày nọ, anh ta cũng tìm đến với chính vị pháp sư đã hơn một lần cứu giúp Trúc Thanh thoát khỏi cơn khổ ải mà Tấn không hề hay biết. Anh bày tỏ với vị pháp sư :
- Tôi đang bị mất người yêu. Tôi vốn yêu cô ấy chân tình, nhưng bỗng dưng cô ta bỏ tôi một mình rồi biến dạng. Tôi ngờ rằng có kẻ nào đó đã dùng bùa chú mê hoặc cô ta, đến nỗi cô ta bỏ rơi tôi không một lý do chính đáng hoặc một câu nói giã từ. Cầu mong ông giúp tôi tìm lại được nàng. Tôi sẽ không thể sống được nếu trong đời tôi không có bóng hình của Trúc Thanh bên cạnh.
Nghe thanh niên tên Tấn đến tỏ mối tơ lòng và xin giúp cho nàng đem tình yêu trở về bên anh vui sống. Vì đã biết rõ mọi sự tình, vị pháp sư không khỏi bật cười. Ông đành nói cho người thanh niên tên Tấn hiểu rõ tất cả đầu đuôi câu chuyện rồi ân cần khuyên nhủ anh ta :
- Tình yêu giữa anh với một người đàn bà đã yên bề gia thất như người đàn bà này là một việc không thể xảy ra. Trước đây trong tâm tưởng của anh còn quá si mê nên chưa nhìn ra được điều ngay lẽ phải, nay anh đã biết tất cả mọi việc xảy đến cho nàng. Nếu cả hai hay ba người đều ngoan cường, không chịu ăn năn sám hối, giữ giới giữ đạo làm người, chúng tôi e cả ba người sẽ còn có ngày gặp nạn. Chừng đó thì ai sẽ có uy quyền giúp đỡ các người thoát được những oan khiên nghiệp qủa. Anh hãy nhớ đến lời khuyên này để mong mưu tìm một cuộc sống yên hàn an lạc là đừng bao giờ manh tâm chiếm đoạt vợ người. Phá hoại gia cang nhà người thì chính cuộc đời của người phá hoại sẽ lâm vào con đường tự diệt...
Vị pháp sư nhân ái khuyên can phủ dụ Tấn cho đến khi anh ta thấu hiểu mọi bề. Tấn cúi đầu thi lễ, ra về với một tâm tư an hòa trong sáng khác xưa.
Từ đó, vợ chồng ông Phục yên ổn sống trong an lạc hạnh phúc tràn trề. Trúc Thanh, chừng như thấu hiểu tường tận ý nghĩa cuộc sống chừng mực thanh cao, nàng tập tành cách sống mực thước bình dị, gìn giữ giới luật và tình cảm thủy chung một vợ một chồng, nên đã tự hóa giải được toàn bộ nghiệp lực nặng nề năm nào. Câu chuyện hồn cũ tình xưa quay về tác đáng là một bài học siêu hình có thực để cho những ai còn nặng lòng si mê ái dục nên bình tâm suy xét.