Chị Chín, người làm công, gọi giật ngược khiến An giật mình:
- Cậu An! Cậu An!
- Gì vậy chị Chín?
Chị ta không kiềm chế nổi niềm vui, reo lên:
- Cậu lên chức rồi!
An vốn biết chị làm công này ít khi biểu lộ cảm xúc mạnh như vậy, nên ngạc nhiên:
- Bữa nay chị bị sao vậy, chị Chín?
Chị ta quên cả giữ ý tứ, chụp tay An lay mạnh:
- Cậu chưa hay gì sao? Cậu đã...
Vừa lúc đó, Mỹ Dung vừa từ trên xe bước xuống và lừ mắt nhìn chị ta, khiến chị cụt hứng, nhưng vẫn cố nói nhanh, tuy có thấp giọng mộtchút:
- Mợ Hai... có bầu!
Bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho An vỡ òa:
- Cái gì? Chị nói...
Anh nhào tới ôm ngang người vợ và bế hẳn lên, vừa reo to:
- Trời thương con rồi, cám ơn ông trời!
Anh bế vợ chạy thẳng vô phòng riêng, Mỹ Dung phát choáng mặt, cô gắt lên hơi to:
- Thả em xuống, em ói bây giờ!
Chợt nhớ cái thai trong bụng vợ, An dừng lại ngay và suýt soa:
- Anh xin lỗi, anh quên...
Nhìn thấy nét mặt không vui của vợ, An lo lắng:
- Em mới đi khám thai về phải không? Sao tin vui mà em không báo cho anh? Hay là...
Mỹ Dung cười hơi gượng:
- Tại em mệt...
An tỏ ra cảm thông:
- Cái thai con so nó hành em chứ gì? Đứa con hư nè, dám hành mẹ Mỹ Dung của mày hả.
Anh phát yêu một cái vào bụng vợ, nói nịnh:
- Con làm mệt mẹ thì mẹ hãy trả thù thằng cha này đi!
Nhìn ánh mắt hạnh phúc ngập tràn của An tự dưng Mỹ Dung thương vô cùng, cô ôm chầm lấy chồng nghẹn ngào:
- Anh...
An hôn vợ thật đắm đuối và thì thào:
- Cám ơn em. Cám ơn em nhiều...
Niềm vui của An lên cao bao nhiêu thì nỗi niềm trong lòng của Mỹ Dung lại nặng trĩu bấy nhiêu... Cô cố giấu nó bằng cách bảo mệt, nằm miết trong phòng, mặc cho An chạy cuống cuồng, hết làm việc này đến việc khác, cố làm cho vợ vui. Với anh thì đứa con trong bụng vợ là tất cả!
Gần bảy tháng sau...
Ngay từ xế trưa hôm đó, khi Mỹ Dung kêu đau bụng nhẹ thì An đã giục chị Chín:
- Đồ đạc đi sinh của vợ tôi đã sẵn sàng chưa? Đem ra xe ngay.
Mỹ Dung được đưa tới bảo sanh viện thật sớm. Sau khi khám qua, bác sĩ xác nhận:
- Đúng là sản phụ sắp sinh. Nhưng có lẽ người nhà phải chờ hơi lâu. Hay là ông cứ về nhà, khoảng tối tối trở vô cũng được.
Anh cương quyết:
- Tôi cứ ngồi ngoài kia chờ, có gì bác sĩ cứ gọi, tôi sẽ tới ngay!
Và An đã ngồi ngoài hành lang từ giữa trưa hôm đó. Chị làm công đề nghị:
- Hay là cậu Hai cứ về nghỉ, để tôi ở đây trông chừng, nếu có gì tôi báo điện về cho cậu vô cũng được.
An xua tay:
- Tôi ở lại đây mà!
Chính bà bác sĩ cũng phải thán phục:
- Chưa có ông chồng nào mà thương vợ như ông này!
Mười giờ đêm hôm đó Mỹ Dung sinh con. Đứa bé vừa lọt lòng mẹ đã khóc thét lên, khiến cho Mỹ Dung đang đau cũng cố ngẩng lên và hỏi ngay:
- Con tôi... Sao rồi bác sĩ?
Bà bác sĩ đỡ đẻ mỉm cười:
- Một đứa bé kháu khỉnh, chứ có sao đâu!
Đáng lẽ theo thông thường, bà mẹ nào cũng hỏi mình sinh con trai hay con gái, nhưng ở đây Mỹ Dung chỉ hỏi:
- Nó... có gì khác thường không?
Vị bác sĩ ngạc nhiên:
- Khác thường là sao?
- Thì... nó có...
Hiểu ý bác sĩ nói vui:
- Một cô công chúa toàn vẹn, tuyệt vời luôn. Giống mẹ như đúc!
Mỹ Dung thở phào rồi nhắm mắt lại như tìm giấc ngủ... Thật ra cô đã lịm đi...
An túc trực ngay bên giường của vợ. Anh thấy Mỹ Dung ngủ say thì cứ để cho vợ ngủ, anh còn dặn cô y tá trực:
- Mọi việc nếu chưa cần thiết lắm thì cứ để vợ tôi ngủ. Tôi sẽ làm thay cô ấy cái gì có thể được.
Cô ý tá nói đùa:
- Có được ông chồng như anh thì chắc con gái xứ này phải thắp đuốc đi tìm quá.
An nghe mà sướng trong lòng. Anh cứ nhìn con gái rồi liếc mắt nhìn sang vợ đang ngủ say, khe khẽ nở nụ cười hạnh phúc...