Suốt một đêm tìm ông Thành Đạt khắp nơi không thấy, Sinh trở về nhà với thân hình rời rã. Anh nghe mệt và buồn ngủ đến độ không thể cưỡng lại được, dù giờ phải làm việc trên đồi trà. Nấu một gói mì ăn qua loa, anh đi tắm cho tinh thần sảng khoái. Nhưng làn nước lạnh buổi sớm chỉ làm Sinh tỉnh táo được một ít khi anh mặc bộ đồ lao động vào người, những cái ngáp thật dài thi nhau hành hạ anh. Cố gắng lắm anh mới đến được chỗ con suối gần ngôi biệt thự cũ, song cơn buồn ngủ đã thắng thế, buộc Sinh phải tìm nơi nào đó để ngã lưng. Mặt trời lên làm tan loãng màn sương, trong khoảng không gian ấm áp đó Sinh ngủ thật ngon lành... và giấc ngủ ngày hiếm có đã cho anh một giấc mơ thú vị.
- Anh Sinh... anh thật lòng yêu em chứ?
- Thế chẳng lẽ em nghĩ anh nói dối để lừa gạt em sao?
- Nhưng ở đây không có sự bình yên đâu. Em sợ lắm!
- Yên tâm đi cô bé. Anh sẽ bảo vệ em bằng chính sức mạnh của mình.
- Em vẫn chưa thể an lòng vì cái ác trên đời còn tồn tại.
- Dẫu sao thì điều thiện cũng chế ngự được những dã tâm của con người em ạ. Vấn đề là chúng ta có sức chịu đựng hay không thôi.
- Anh Sinh... anh đã làm em mềm lòng rồi.
- Anh chờ em nói một câu dễ thương hơn.
- Không được.
- Tại sao vậy?
- Bởi em là phụ nữ.
- Phụ nữ cũng có thể biểu lộ tình cảm của mình chứ.
- Nhưng em... thì không dám...
Ôi... ôi... mình đang ở mặt đất hay trên mây? Trần gian hay thiên đường hạnh phúc? Giữa lúc ấy thì...
- Anh Sinh... sao lại nằm ở đây như thế này?
Choàng tỉnh nhìn dáo dác mới biết mình nằm mơ, Sinh tiếc hùi hụi mắng kẻ đã phá đám mà không thèm nhìn mặt:
- Khỉ thật. Tôi nằm ở đâu thì có phiền hà chi đến người nào?
Tiếng con gái thánh thót:
- Đành là thế. Nhưng ai cho phép anh réo gọi tên tôi.
Sinh quay phắt lại cãi:
- Hồi nào?
Và sau đó anh thật sự ngỡ ngàng:
- Ủa, cô Tuyền... cô đến đây bao giờ vậy?
Tuyền vờ dỗi ngoảnh mặt đi:
- Đến lâu rồi... bởi tôi biết có kẻ ngủ ngày và nằm mơ ở đây.
- Tôi thật không hiểu có làm gì cho Tuyền giận hay chăng? - Sinh ngượng nghịu dò hỏi.
Tuyền mím môi trong bụng rất buồn cười:
- Có thì sao?
- Xin lỗi vậy.
- Suông thế ai mà chịu.
Sinh vỗ tay vào trán mấy cái cho tỉnh táo rồi nhìn đăm đăm Tuyền:
- Muốn đòi hỏi tôi điều gì?
Tuyền mau miệng:
- Kể lại giấc mơ vừa rồi của anh cho tôi nghe.
Ánh mắt Sinh khẽ nhìn đi hướng khác:
- Chỉ sợ tôi nói Tuyền lại cho là đùa.
- Có thú vị lắm không mà trông anh lúc ấy ngộ nghĩnh quá. Cứ như là...
- Là gì...
Tuyền lắc đầu:
- Tôi không thể diễn tả được. Mà sao anh lại ngủ vào lúc này? Hôm nay anh không phải đi làm ư?
Càng mệt hơn bởi giấc ngủ quá ngắn không đã mắt, Sinh cố ngăn những cái ngáp nhưng nó cứ xuất hiện liên tục. Anh giải thích ngắn gọn:
- Tôi đã phải đi tìm chú Nhị suốt cả đêm hôm qua.
Nghe thấy vậy, Tuyền tròn mắt:
- Sao? Ông ấy bỏ đi à?
Sinh mệt mỏi kể lại chuyện tối qua sau khi về nhà. Nghe xong, Tuyền tắc lưỡi hòa chung tâm trạng với Sinh. Dự đoán của cô thông minh hơn:
- Rất có thể ông Thành Đạt đang ẩn nấp đâu đó để chờ cơ hội gặp riêng bà Thành Danh.
Sinh lộ nét lo âu:
- Chú ấy sẽ bị nguy hiểm nếu như bọn người ông Thành Danh thuê theo dõi phát hiện được.
Tuyền gật gù:
- Phải đó. Nhưng biết ông ta đang ở đâu mà bảo vệ được đây.
- Mình chia nhau đi tìm chăng?
Tuyền ngần ngại:
- Tôi không rảnh lúc này. Đã tới giờ tôi phải đi dạy...
Sinh vụt nói:
- Hay là Tuyền đến gặp bà Thành Danh rồi nói rõ giùm tôi. Tôi hy vọng bà ấy sẽ có cách bảo vệ cho chú ấy.
Điều này thì Tuyền phải nhận lời, bởi cô thừa hiểu mình gặp bà Thành Danh dễ hơn Sinh:
- Được! Tôi sẽ cho bà ấy biết chuyện ngay.
Nói rồi Tuyền toan dợm bước chân đi liền bị Sinh kéo lại:
- Gì nữa vậy?
- Tuyền không có câu nói nào dành riêng cho tôi sao?
Gương mặt Tuyền lúc này trông ngây ngô quá cở. Cô giương mắt nhìn Sinh rồi nhoẻn miệng cười:
- Anh lộn xộn quá. Tôi thấy anh nên về nhà ngủ một giấc tới chiều tối thì hơn.
- Điều đó tất nhiên tôi sẽ phải làm ngay. Nhưng cô phải bồi thường cho tôi giấc mộng ban nãy.
- Anh lạ thật... mộng thì làm sao đền?
- Chỉ cần cô bằng lòng nó sẽ tự khắc đến.
Ngạc nhiên lẫn thích thú, Tuyền không nghĩ ngợi lâu. Cô gật đầu:
- Bằng lòng thì bằng lòng... song anh không được đánh lừa tôi.
Tức thì Sinh vòng tay ôm lấy Tuyền đẩy cô vào thê thụ động cùng nụ hôn rất dài. Khi được buống ra, Tuyền khẽ trách:
- Đã nói trước mà còn...
Sinh nghiêng đầu ngắm Tuyền:
- Đúng "hợp đồng" đàng hoàng. Bởi giấc mơ cửa tôi y như vậy.
Tuyền thẹn thùng như cô dâu ngày cưới:
- Anh nói dối...
Sinh đưa một cánh tay lên thật cao:
- Tôi xin thề...
- Thôi đừng.
- Sợ gì nào?
Tuyền khúc khích:
- Sợ lời thề linh thiêng, anh bị quở phạt tội nghiệp.
Sinh nhướng nhẹ cặp chân mày:
- Có đáng chi một kẻ ít may mắn như tôi.
- Sao cơ?
- Tuyền đừng giả vờ thương hại tôi. Là một thằng đàn ông, tôi không chấp nhận sự miễn cưỡng.
Tuyền trở nên nghiêm chỉnh:
- Nhưng nếu là sự tự nguyện...
Câu nói gây cho Sinh nỗi bất ngờ. Khuôn mặt anh rạng rỡ hơn:
- Tôi muốn Tuyền nói rõ hơn.
Tuyền cắn ngón tay e lệ:
- Hãy thay đổi cách xưng hô trước đi đã.
Sinh nhanh nhạy đáp ứng liền:
- Em nói cho anh nghe đi Tuyền.
Song cô gái lại mắc cỡ lí nhí trong miệng:
- Xin hãy để ánh mắt em lên tiếng.
- Cả trái tim nữa chứ.
- Vâng... Anh nghe nè, nó đã bắt đầu rồi.
Sinh cúi xuống thật gần áp tai vào ngực Tuyền, anh sung sướng muốn reo lên khi nghe được những nhịp tim của cô gái mà mình yêu thương nhất. Vậy là từ nay tình cảm của anh không còn đơn phương nữa. Nó đã có nơi tiếp nhận như con người có chốn để về.
Chuyện vui làm cả hai quên mất cả thời gian, chừng sực nhớ Tuyền hốt hoảng:
- Chết... muộn giờ dạy học của em rồi.
Không nán lại thêm giây phút nào, Tuyền vừa đi vừa chạy về hướng ngôi biệt thự Thành Danh trước tia nhìn vời vợi của Sinh ở phía sau. Đến nơi, Tuyền chợt phát hiện ra một điều gì đó bất thường lẫn trong không khí tại đây. Người cô chạm mặt đầu tiên là chị giúp việc đang lấm la, lấm lét nơi phòng khách. Tuyền bước tới gần hỏi:
- Chị ơi... học trò của tôi sẵn sàng chưa?
Chị giúp việc nhìn Tuyền rồi khẽ suỵt:
- Nói nhỏ thôi. Giờ này cô mới tới là trễ mất cả hơn một tiếng đồng hồ rồi đó!
Biết lỗi, Tuyền cúi đầu:
- Tôi hiểu. Ông bà chủ có nhà không hả chị?
Chị giúp việc lại dáo dác rồi mới nói:
- Có lẽ ông ấy vừa đi khỏi. Còn bà chủ thì...
- Thì sao chị? Bà ấy mắng tôi đến muộn à?
Chị giúp việc xua tay rối rít lên:
- Ồ, không. Có chuyện vừa xảy ra ở đây hồi đêm.
Vừa nghe thấy thế, Tuyền đã nghĩ ngay đến sự an nguy của ông Thành Đạt. Cô âm thầm lo lắng trong bụng:
- Bắt bớ hay giết người hả chị?
Chị giúp việc trợn mắt:
- Cô nói gì kinh khủng vậy. Chỉ mới chứng kiến ông chủ đánh người thôi mà tôi đã sợ muốn đứt hơi nữa là...
Tuyền hối hả hỏi dồn:
- Ông Thành Danh đã đánh ai?
Chị giúp việc vừa nói, vừa chỉ tay lên lầu:
- Đánh bà chủ.
Tuyền hết sức kinh ngạc:
- Sao kỳ vậy? Chẳng lẽ ông ấy đã phát hiện?
Chiếc môi dưới của chị giúp việc trề dài ra, chị lôi Tuyền lại sát bên mới nói:
- Không điên một chút nào. Ngược lại tôi thấy ông ấy tỉnh táo là đằng khác.
- Nếu tỉnh sao ông ấy lại đánh vợ?
- Cô đi mà hỏi ông ấy chứ sao tôi biết được.
- Bây giờ bà Thành Danh ra sao rồi?
- Đang bị nhốt ở trên lầu.
Đúng là một chuyện quá bất ngờ mà Tuyền không thể nào hình dung được. Ông Thành Danh bắt đầu cư xử tồi tệ với vợ bằng vũ lực. Ôi, có cần báo tin này cho ông Thành Đạt biết không? Nhưng suốt đêm qua ông Thành Đạt đã đi đâu? Liệu có phải do họ lén lút gặp nhau nên mới xảy ra cớ sự? Tuyền thấy mình thật hoang mang, rối rắm trước những chuyện chẳng thuộc về mình. Không hỏi chuyện thêm nữa, Tuyền bước nhanh lên phòng học của hai cô bé Kiều, Diễm để làm tròn phận sự. Song khi cánh cửa bật mở thì trước mắt cô là hình ảnh rất đáng thương. Hai chị em cô bé đang ôm nhau gục khóc ở góc phòng. Dường như chúng cũng đã thấu hiểu hết những nỗi đau mà mẹ chúng đang chịu đựng.