Hạnh Dung cấu vào hông bạn mình một cái đau điếng rồi chủ động bước đi ngay để tránh sự trêu chọc của các bạn. Hoàng Phi đi theo sau và phải bước thật nhanh mới theo kịp cô nàng. Anh phải lên tiếng:
- Bộ Dung quen chốn này lắm sao mà đi qua cầu, đường đất giỏi quá!
Lúc đi xa chỗ các bạn rồi Hạnh Dung mới thấy tự tin hơn, cô hỏi thăm:
- Giáng Hương ra sao rồi mà chẳng thấy nó thư từ gì hết. Lần này nó có về không anh?
Hoàng Phi hơi chùng giọng:
- Nó... có chút việc, nên không về được. Nó nhờ tôi gửi lời cáo lỗi về sự giữ quá lâu quyển lưu bút này. Chắc Dung không giận?
Hạnh Dung xua tay:
- Em đã nói rồi, chỉ có mong đợi thôi và bây giờ đã nhận lại được rồi, còn giận gì nữa? Vậy khi nào thì anh Phi liên lạc được với Giáng Hương. Em muốn gửi cho nó mấy món quà...
- À, việc đó...
Thấy anh chàng có vẻ ngập ngừng, Dung nói liền:
- Cũng không sao, nếu anh thấy không tiện thì thôi.
Hoàng Phi vội nói:
- Không, không, chỉ là vì... tôi chưa định ngày trở qua bên đó. Để khi nào đi, tôi sẽ báo cho Dung.
Dung thích thú:
- Vậy ra anh Phi cũng ở bên Pháp như Giáng Hương!
- Phải...
- Anh tốt nghiệp rồi, chắc là làm việc bên ấy? Và chắc... đã lập gia đình ở bên đó?
Phi lắc đầu lia lịa:
- Làm gì có! Bộ Dung thấy tôi già lắm sao? Tôi còn đang...
Chẳng hiểu sao tự dưng Dung thấy vui vui, cô nói một câu chẳng ăn nhập gì với nội dung đang bàn:
- Con gái Pháp nghe nói đẹp lắm!
- Thua xa Dung!
Không ngờ anh chàng lại biết nịnh một câu thẳng như thế, Dung quay nhìn anh ta và bất chợt bốn ánh mắt chạm nhau. Dung cúi mặt xuống và nghe tim mình đập nhanh hơn gấp bội.
Khi ra tới Cầu Ván thì Hoàng Phi đột ngột nói:
- Bây giờ tôi mới dám nói lời xin lỗi... Tôi đã mạo muội viết mấy dòng trong cuốn lưu bút của Dung. Chắc Dung không trách chứ?
Hạnh Dung hơi bất ngờ, nhưng cô không tỏ sự khó chịu:
- Chắc là... Giáng Hương đã cho phép anh? Mà cũng đâu có sao, lưu bút là nơi ghi nhận tất cả tình cảm của bạn bè dành cho mình, mà anh thì còn hơn là bạn nữa...
Hoàng Phi nhìn sững cô:
- Dung nói thế nghĩa gì?
Hạnh Dung phải nói rõ ngay:
- Bởi vì anh là anh của Hương, bạn em, tức anh còn hơn là bạn rồi còn gì!
- À thì ra...
Cả hai cùng cười bẽn lẽn và tự dưng trong lòng họ cảm thấy thân thiện hơn, cho đến lúc Phi ra lấy xe. Anh nói với lại khi đã rồ máy xe:
- Châu đã nói địa chỉ của Dung rồi, có thể ngày mai tôi xin phép tới thăm và nói chuyện nhiều hơn. Cả quà của Giáng Hương nữa...
Hạnh Dung reo lên:
- Vậy thì mai em sẽ ở nhà chờ anh!
Nhưng rồi cô khựng lại:
- À mà không được, ngày mai em có việc phải đi với mẹ rồi. Hay là để thứ năm được không? Thứ năm em được nghỉ.
Phi hơi lưỡng lự, nhưng cũng gật đầu:
- Được rồi, mình sẽ gặp lại nhau.
Anh ta rồ xe chạy đi khá xa rồi mà Dung vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo. Chính cô cũng chẳng hiểu tại sao như vậy...
- Bị hớp hồn rồi sao cô nương?
Giọng nói của Ngọc Nga ngay phía sau khiến cho Dung giật mình, cô quay lại đưa tay dứ dứ như sắp đánh vào bạn, Nga lại càng có dịp trêu chọc:
- Si anh chàng rồi thì chịu đi, nếu không ta tấn công phỗng tay trên thì đừng có trách!
- Con khỉ!
Dung đuổi theo doạ đánh, Ngọc Nga thì cố tình trêu chọc, vừa chạy trước vừa nói với lại:
- Anh chàng đẹp trai cở đó thì coi chừng đó!
Suốt đêm qua, Dung cứ đọc đi đọc lại hoài bốn trang lưu bút của Hoàng Phi viết trong sổ. Trước dòng chữ của Phi có bút tích của Giáng Hương, nhưng lạ
một điều là Giáng Hương chỉ viết vắn tắt và viết chưa tròn câu thì đã ngưng ngang:
"Mình biết việc đưa cho anh mình viết trong lưu bút của Dung là không đúng, bởi Dung và anh Phi chưa hề quen biết nhau. Tuy nhiên do anh ấy quá ái mộ Dung, cứ nằng nặc đòi phải viết để làm quen, nên cuối cùng mình đành phải chiều lòng anh ấy. Mình xin lỗi Dung, còn có điều này nữa, mình muốn nói riêng với Dung."
Những dòng chữ của Giáng Hương ngưng ngang ở đó, rồi tiếp theo là những trang viết của Hoàng Phi. Mà cũng thêm một điều nữa rất lạ, mạch văn của Phi viết đang ngon trớn thì bỗng khựng lại, như bỏ dở nửa chừng.
Hạnh Dung đọc đi đọc lại và tính khi gặp lại anh, cô sẽ hỏi cho ra lẽ. Phải chăng Phi hết ý, mất hứng hay không muốn nói hết lòng mình?
° ° °
Cũng may, sáng hôm nay là ngày thứ năm, Dung được nghỉ học, nên cô ngủ nướng thêm một chút. Khi thức dậy thấy đã chín giờ, cô giật mình, nhảy ngay xuống giường và dọn dẹp rất nhanh phòng ngủ của mình, và sau đó ra phòng khách dọn tươm tất trước sự ngạc nhiên của mẹ.
Bà Hồng lên tiếng hỏi ngay:
- Bữa nay chắc trời sắp có bão hay sao mà cô nương nhà này dọn dẹp kỹ vậy hả?
Biết mẹ trêu chọc mình, Dung nũng nịu:
- Mẹ này... bộ con gái mẹ làm biếng lắm hay sao?
- Không làm biếng, nhưng không được siêng cho lắm. À, hay là bữa nay đón khách?
Hạnh Dung tranh thủ ngay sự ủng hộ của mẹ:
- Đúng là con có khách. Có mấy người bạn...
Bà Hồng cười vừa xoa đầu con gái:
- Có vậy nên con tôi mới siêng đây! Mà cũng được, con ở nhà đón bạn, rồi muốn vui chơi gì đó cứ lấy đồ trong tủ lạnh ra mà làm. Mẹ có việc phải qua nhà bà Phán Giáo chiều mới về.
Hạnh Dung mừng rơn:
- Cám ơn mẹ!
- Sao lại cám ơn?
Dung lúng túng, sợ mẹ biết mình sẽ đón bạn trai:
- Dạ... dạ không. Con cám ơn vì mẹ cho con lấy đồ trong tủ lạnh.
- Con khỉ này, bộ mẹ cấm mày vui chơi với bạn hay sao?
Mười lăm phút sau bà xách giỏ đi, còn dặn lại:
- Con nhớ ở nhà chơi, đừng rủ rê bạn đi ra ngoài. Giờ này trộm đạo nhiều, bỏ nhà trống không nên.
- Dạ, mẹ cứ yên tâm đi... điều binh khiển tướng!
Bà Hồng tròn mắt nhìn con gái:
- Sao mày biết mẹ đi đánh bài?
Dung nheo mắt:
- Môi lần mẹ qua bà Phán Giáo thì chỉ có cầm tướng xanh tướng đỏ thôi, chứ có làm gì khác đâu, ai không biết!
- Mày giống hệt thằng cha của mày hồi trước! Lúc nào cũng nghĩ tao đi đánh bài.
- Thì ba nói đâu có sai! Vả lại đánh tứ sắc là để vui, giết thì giờ chú phải cờ bạc ăn thua đủ đâu mà ngại?
Mẹ đi rồi Dung mới chạy đi thay bộ đồ mới mà từ tết đến giờ cô mới có dịp thử.
Bộ đồ bằng lụa hơi mỏng, nên Dung cứ đứng trước gương ngắm hoài, cứ sợ bị cho là khêu gợi! Thật ra cô khá hài lòng với bộ đồ tự tay đi mua hôm trước Tết, nhưng mặc lần đó chẳng có ai khen, ngoại trừ bị mẹ mắng cho:
- Con gái con lứa gì mà ăn mặc cứ... hơ hớ ra thế kia, bộ muốn trêu ngươi thiên hạ hả?
Do vậy Dung đã treo nó cho tới hôm nay. Nhìn ngắm kỹ lại, cô tự nhủ:
- Đẹp thấy mồ, đâu có gì khêu gợi đâu!
Bữa trước không có hẹn giờ với Phi, nên Dung đoán nếu anh ta có tới thì chắc sẽ tới buổi sáng, và giờ tới theo nguyên tắc lịch sự là vào khoảng chín đến mười giờ. Không ai tới chơi mà đi vào giờ trưa, gần bữa cơm. Vậy mà sao bây giờ đã gần mười một giờ rồi mà anh chàng vẫn chưa tới?
Chờ tới mười hai giờ mà vẫn chưa thấy, Dung gọi điện tới nhà Ngọc Nga và rủ:
- Tao với mày tới nhà của Giáng Hương, tao qua đón mày nghen!
Ngọc Nga cười to trong điện thoại:
- Nhớ rồi phải không con khỉ?
Lát sau Hạnh Dung chạy Velo Solex qua chở Ngọc Nga. Cô nàng vẫn chưa hết chọc:
- Bộ mày mê anh chàng thật hả?
Dung càu nhàu:
- Mê gì mà mê, chẳng qua anh ta hẹn qua nhà chơi và đem theo quà của con Giáng Hương gửi về mà tao chờ suốt buổi sáng không thấy. Nhân mẹ tao đi vắng nên tao muốn chủ động sang bên ấy lấy quà luôn. Có thể anh chàng tìm không ra địa chỉ, hay bỏ lạc địa chỉ rồi cũng nên.
Họ đã từng tới nhà Giáng Hương trước đây nhiều lần, chỉ gần một năm nay không sang vì Hương đi du học, nên họ đi rất nhanh đã tới. Ngọc Nga thắc mắc hỏi Dung:
- Sao trước giờ mình tới chơi mà không hề gặp anh chàng này hả mày? Mà có đúng anh ta là anh của con Hương không?
- Chắc chắn rồi!
- Sao mày dám quả quyết khi chỉ mới gặp anh ta có một lần?
Hạnh Dung thú nhận việc quyển lưu bút:
- Chính anh ta viết trong cuốn lưu bút của tao gửi cho con Giáng Hương. Anh em tụi nó viết chung cho tao.
Ngọc Nga kêu lên:
- Vậy mà mày dám giấu há! Đưa tao coi anh ta viết gì vậy!
- Thì từ từ đã, để hôm nào...
Đến nhà Giáng Hương chỉ còn mình bà ngoại ở, còn ba má Hương thì cũng đã định cư ở Pháp từ lâu, nên Hạnh Dung gọi tên của Hoàng Phi, chứ không gọi bà:
- Anh Phi ơi!
Cô gọi đến ba lần mà vẫn không nghe ai trả lời, mặc dù nhà có mở cửa. Phải gọi đến lần thứ tư thì mới có tiếng dép lê đi ra, rồi giọng bà ngoại của Hương hỏi vọng ra:
- Ai kêu có gì vậy?
Nhận ra ngoại, Hạnh Dung nói to:
- Con là bạn của Giáng Hương đây ngoại, con hỏi có anh Hoàng Phi ở nhà không ngoại?
- Cái gì? Hỏi gì?
- Dạ, con là Hạnh Dung, bạn học ngày trước của Giáng Hương, con muốn hỏi anh Hoàng Phi, anh của Hương?
Bà ngoại bước hẳn ra ngoài, bà nhận ra ngay Hạnh Dung và Nga, nên nói ngay:
- Hai đứa bây mà bà tưởng là ai. Con Giáng Hương đi bên Pháp từ lâu nay rồi, còn... Hoàng Phi thì cũng đâu có về.
Hạnh Dung nhìn sững bà:
- Con mới gặp anh Phi hôm chủ nhật rồi, anh ấy nói là về có mang theo quà của Gíang Hương gửi cho con.
Bỗng dưng sắc mặt bà cụ tái xanh, bà bước thụt lùi và lắp bắp hỏi:
- Con... con nói... gặp ai?
- Dạ, con gặp anh Hoàng Phi hôm chủ nhật rồi.
- Trời ơi!
Bà cụ kêu lên một tiếng thảng thốt rồi suýt nữa đã ngã xuống đất, khiến cho Hạnh Dung và Ngọc Nga hốt hoảng:
- Bà ngoại! Bà sao vậy?
Họ đở kịp nên bà không ngã, nhưng toàn thân bà bỗng lạnh ngắt, bà xua tay mấy cái rồi ra dấu cho hai đứa dìu vào nhà. Vào trong rồi còn hỏi Iại:
- Con nói gặp ai?
- Dạ, anh Hoàng Phi.
Bà đưa tay chỉ lên tủ thờ có hai ảnh chân dung:
- Có phải thằng đó không?
Hạnh Dung nhìn lên cùng lúc với Ngọc Nga, rồi cả hai cùng kêu lên:
- Chính anh ấy và cả... Gláng Hương nữa! Mà cái gì vậy ngoại? Đây là ảnh... ảnh của họ sao ngoại lại đặt trên tủ thờ?
Bà thều thào:
- Thì cả hai đứa nó giờ đã... ở trên đó rồi mà. Chúng nó...
Hạnh Dung lặp lại như người mất hồn:
- Sao lại như vậy? Sao lại... sao lại...
Ngọc Nga bình tĩnh hơn, hỏi lớn:
- Ngoại nói vậy có nghĩa cả hai đã chết rồi sao?
Bà cụ nhẹ gật đầu:
- Chết hết rồi...
- Ngoại!
Hạnh Dung thét lên một tiếng rồi đứng chết lặng. Cô tưởng chừng mình đang nghe lầm hoặc đang trong mơ... Cho đến khi Nga kéo cô về thực tế:
- Ngoại nói rõ hơn coi, Giáng Hương mất hồi nào?
Lúc này bà cũng có vẻ tỉnh táo hơn, bà từ từ kể:
- Nó chết cách đây sáu tháng, cùng với thằng anh của nó.
- Hạnh Dung như đang trong cơn mộng du:
- Không thể nào... không thể như thế được...
Ngọc Nga rùng mình:
- Vậy ra người gặp mình hôm qua là... hồn ma!
- Anh chàng đụng xe vào mày cũng là... ma!
Bà cụ nghe vậy thì lại hoảng vía:
- Thằng Phi gặp tụi con thật sao?
Dung chưa kịp đáp thì Ngọc Nga đã nhanh miệng:
- Chẳng những gặp thôi, anh ấy còn đụng xe vào con Dung đây, suýt chết! Rối anh ấy còn chạy xe lên Lái Thiêu nữa...
Bà cụ hỏi nhanh:
- Chạy Vespa?
Rồi bà chỉ ra nhà xe:
- Hèn chi chiếc Vespa lâu nay để trong nhà kho, bỗng hôm qua bà thấy ai đem ra nhà ngoài, mà còn lau chùi bóng loáng nữa! Chiếc xe này trước đây là của ba nó, từ khi ba nó chết thì cứ để trong kho, còn thằng Phi thì ngay từ năm lên sáu tuổi đã theo ông cậu nó qua Pháp ở rồi, đâu có về đây...
Hạnh Dung thất thần:
- Không thể nào đâu ngoại!
Ngọc Nga thì vừa rùn vai lại vừa nói bằng giọng run run:
- Tụi này gặp ma mà đâu có biết ngoại ơi...
Bà cụ vừa khóc vừa nói:
- Thằng Phi đâu phải Ìa ma. Nó là thằng hiền lành. Hơn hai chục năm rồi bà không gặp nó, nhưng chắc chắn nó không phải là ma.
Ngọc Nga muốn nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt thẫn thờ của Dung nên cô nín thinh cho đến lúc Hạnh Dung khiếu bà cụ ra về... Hỏi gì Dung cũng không nói.