- Cứu... cứu...
Mạnh Cường đập mạnh lên vai hắn.
- Giám đốc.... Giám đốc.
Hắn bừng tỉnh mở mắt ngơ ngác.
- Đây là đâu?
Mạnh Cường bật cười:
- Thì phòng riêng của ông!
Hắn nhíu mày:
- Nhưng sao tao lại về đây được.
Cường cười:
- Ông có đi đâu mà về.
Như vẫn còn hoang mang vì sợ, hắn bảo:
- Mầy là ai?
- Trời đất! Sao ông hỏi kì vậy? Tôi là Mạnh Cường đây mà.
Hắn lắc đầu, dụi dụi mắt.
- Phòng của tao đây mà. Mầy sai lại vào đây?
Mạnh Cường vò gãi đầu:
- Ông cứ la hét lên mãi. Báo hại đêm nay tôi có ngủ gì được đâu.
- Tao hét à!
- Vâng to lắm.
Hắn trách:
- Sao mầy không kêu tao!
Mạnh Cường trách ngược lại:
- Kêu làm sao? Mới vừa đụng vào ông, ông đá tôi một cái vòng cù nèo.
Hắn ngó Cường:
- Thật vậy sao mậy?
- Đúng!
- Không phải là thật à!
Cường gãi đầu:
- Cũng không có gì?
Mạnh Cường gợi lên:
- Ông nằm thấy ma, phải không?
Ông hốt hoảng nhìn quanh:
- Đừng có nói bậy!
Cường chậm rãi nói:
- Tôi thấy mặt ông không được tốt lắm. Xanh xao và hốc hác đi nhiều.
Hắn lảm nhảm:
- Mới một đêm thôi mà, gì mà nhanh thế.
Mạnh Cường nói thêm:
- Người ta nói đêm ngủ thấy ma quỉ là xui xẻo lắm.
Hắn lo sợ hỏi:
- Như vậy thì phải làm sao?
Mạnh Cường bảo:
- Phải lập bàn thờ và cúng bái.
Hắn cằn nhằn:
- Bày trò nhảm nhí. Tốn tiền!
Cường lắc đầu:
- Vậy thôi, tôi ra bãi đây.
Chợt Hoàng, Thông cùng mấy công nhân nữa chạy ùa vào. Cường chặn họ lại hỏi:
- Chuyện gì mà chạy vào tận nơi đây?
Thông giọng run run:
- Dạ ngoài kia lại phát hiện chuyện lạ.
Cường gắt:
- Lạ là làm sao?
Hoàng lắp bắp kể:
- Một bộ xương heo.
Sĩ Tiến đứng bật lên. Tóm áo Hoàng:
- Mầy vừa nói gì?
Thông tiến lại gần:
- Thưa ông tại chỗ đèn cháy đêm hồi hôm, xuất hiện một bộ xương heo!
Mạnh Cường tái xanh mặt mày:
- Bộ xương heo đó ở đâu?
Cả Thông và Hoàng đều lắc đầu:
- Chúng tôi không biết.
Hoàng nói thêm:
- Thịt và da, cả ruột heo cũng không còn. Chỉ còn bộ xương trắng mà thôi.
Hắn nhớ lại hình ảnh xương người trong mơ, môi tái nhợt đi, hắn không còn sức quát nạt nữa mà ngã xuống giường, hai tay ôm đầu:
- Ôi, đầu ta đau quá!
Mạnh Cường bước lại gần:
- Giám đốc, anh có sao không chúng tôi đưa anh đi bệnh viện nghen.
Hắn lắc đầu quát:
- Các người ra ngoài hết đi.
Đám công nhân lùi ra xa trở về nơi làm việc của mình...
*
* *
Một đám nữ công nhân từ dãy nhà ngang bên kia xí nghiệp ùn ùn kéo đến như một đoàn quân ra trận.
Mạnh Cường đứng ra ngăn lại:
- Đứng lại!
Người phụ nữ đi đầu bước ra:
- Chúng tôi cần gặp giám đốc!
Mạnh Cường lắc đầu:
- Nếu có việc cần gặp giám đốc thì các cô đâu có cần kéo một đám đi như vậy. Như một cuộc biểu tình.
Vẫn người con gái đi đầu, cô đốp chát:
- Đúng! Chúng tôi kéo đi biểu tình đó. Giám đốc cần phải cân đối lại giờ làm việc cho chúng tôi.
Nhìn kỹ cô bé cũng dễ thương quá đó chứ. Môi mắt to đen hàm răng trắng đều, mái tóc nhung huyền xoã bờ vài. Nhưng có điều cô ăn nói coi bộ cũng không hiền cho lắm. Mạnh Cường gãi gãi đầu:
- Giám đốc hôm nay mệt, không thể tiếp các cô được đâu.
Có tiếng thúc giục phía sau:
- Chị Yến Nhi chị đừng nghe anh ta nói. Hắn cùng một giuộc với giám đốc mà.
Mạnh Cường thốt lên:
- Yến Nhi ư?
Cô gái mang tên Yến Nhi tròn mắt:
- Anh lảm nhảm điều gì đó. Bộ tên của tôi xấu lắm sao?
Mạnh Cường cười nhìn cô gái:
- Không, tên của cô đẹp lắm mà người lại càng đẹp hơn.
Yến Nhi đỏ mặt:
- Dạ không dám, cám ơn anh.
Cường lại mỉm cười ngó cô bé:
- Sao lại cám ơn tôi?
Yến Nhi thấp giọng:
- Vì anh vừa khen tôi đó.
Mạnh Cường thấy nao nao trong lòng nên nói:
- Yến Nhi vào làm ở đây lâu chưa?
- Đúng một tuần!
Mạnh Cường chợt nói:
- Hèn gì tôi không biết cô là phải.
Người phụ nữ đứng bên cạnh thúc vào hông Yến Nhi:
- Biết để làm gì Yến Nhi?
Cô bé quay lại đỏ mặt:
- Em đâu có biết.
Loan trưởng nhóm đứng ra hay lời:
- Anh Cường, chúng tôi cần gặp giám đốc.
Cường cười xuề xoà với Loan:
- Chị cũng có mặt ở đây nữa à? Nhưng mà... chị đã hiểu ý của giám đốc quá rồi.
Loan đối đáp:
- Nhưng ông ấy đưa ra cái luật làm việc như vậy là thiệt thòi cho chị em chúng tôi quá.
Thoáng thấy Hồng Hạnh cũng có trong nhóm này, Mạnh Cường gọi luôn đích danh của cô:
- Nào, cô Hồng Hạnh thủ quỹ của nhóm thử phát biểu xem nào?
Hồng Hạnh lắc đầu:
- Anh giải quyết được gì mà nói.
Mạnh Cường vẫn cười:
- Thì hãy nói xem nào? Nếu mà tôi không giải quyết được thì tôi sẽ kiến nghị lên giám đốc giùm cho.
Cả nhóm xôn xao:
- Có nên tin ông ta không?
Yến Nhi ra hiệu cho cả nhóm im lặng. Rồi nói:
- Chúng tôi cần mắc thêm đèn phát sáng.
Cường trố mắt:
- Để làm gì?
Loan đáp thay:
- Mấy lúc gần đây đêm nào chúng tôi cũng nghe thấy tiếng rên tiếng khóc của ai đó nghe như oán như than vậy.
Mạnh Cường hơi nhíu mày tư lự:
- Nhưng... mà không. Tại các cô tưởng tượng đó thôi.
Hồng Hạnh lắc đầu:
- Tôi là người chúa ghét những chuyện nhảm nhí ấy. Nhưng mà tiếng rên ấy là có thật. Chị em công nhân đang rất là hoang mang.
Cường chợt hỏi:
- Như vậy rồi các cô đến gặp giám đốc để đòi hỏi, kiến nghị gì?
Hồng Hạnh bước ra:
- Chúng tôi cần giảm giờ làm ban đêm.
Mạnh Cường đắn đo:
- Giảm giờ làm rồi ai sẽ làm. Làm sao cho kịp hàng.
Yến Nhi đáp:
-Vậy thì mướn thêm người hoặc là tăng thêm lương cho chúng tôi.
Mạnh Cường phì cười:
- Chung qui là các cô muốn tăng lương chớ gì?
Hồng Hạnh nói tiếp:
- Tăng lương đó là trách nhiệm của giám đốc. Còn việc cảm thấy bị bóc lột sức lao động của chị em chúng tôi thì buộc lòng phải lên tiếng.
Mạnh Cường xua tay:
- Thôi mấy cô, mấy chị về đi việc này tôi sẽ trình lên giám đốc xem ý kiến ông ấy như thế nào rồi tôi sẽ trả lời sau.
Dũng đen từ sau cửa hậu bước ra. Hồng Hạnh nhận ra Dũng kêu lên:
- Ối Dũng! Mấy hôm nay anh đâu mất tiêu vậy?
Dũng đen cười đưa hàm răng vàng với khói thuốc bảo:
- À! Mấy hôm nay tôi bận việc.
Loan lắc đầu tỏ vẻ không tin:
- Anh xạo ghê! Tôi mới gặp vợ anh ngoài chợ sáng nay.
Dũng đen nhăn nhó, gãi đầu:
- Vậy thì Loan biết rồi còn hỏi làm gì?
Loan che miệng cười:
- Tôi đâu ngờ là anh lại như thế!
Dũng lặp lờ:
- Gặp rồi mới biết đá, biết vàng Loan ạ.
Cô gái giẫy nẫy:
- Ối ối, đừng nói vậy không hên chứ. Tôi chẳng muốn như anh đâu!
Dũng cười xa nói gần:
- Từ từ rồi sẽ biết thôi mà.
Yến Nhi đâm hoảng:
- Này nhé! Thường ngày chúng tôi đâu có làm gì thất đức đâu mà sợ trả oán.
Dũng đen phì cười:
- Chứ ai có đâu?
Hồng Hạnh bĩu môi:
- Anh mà không làm điều ác ư! Khối việc ra ấy.
Dũng đen trợn mắt:
- Tôi làm việc gì?
Hồng Hạnh khoát tay:
- Chuyện gì thì tự anh biết.
Dũng đen nổi cáu:
- Này, các cô nên nói cho rõ.
Loan bước ra:
- Anh có ăn chặn tiền của các anh chị em công nhân không?
Hắn phản ứng một cách yếu xìu:
- Các cô đừng có đặt điều cho tôi.
Hồng Hạnh cười tủm tỉm.
- Ừ phải mà, tại anh mới ăn bánh “đất sét” đó thôi. Tôi sợ lại có ngày con ma nó lấy luôn chỗ đội nón của anh của anh thì khốn.
Dũng hoảng hốt:
- Cô... cô nói gì lạ vậy?
Hồng Hạnh vẫn giễu cợt:
- Nếu không có thì anh đâu có sợ phải không?
Thấy bạn dưới thế Mạnh Cường cứu bồ:
- Các cô có tin rằng mình chẳng gặp ma sao? Vừa lúc nãy bảo có nghe tiếng kêu rên mà.
Loan trề môi:
- Tuy chúng tôi có sợ thật. Nhưng chưa đến nỗi như anh phải bỏ “vàng” ra ngoài.
Dũng đen nghe thấy nóng cả mặt, anh nghiến răng hăm doạ:
- Rồi các cô sẽ thấy, đừng có già mồm.
Mạnh Cường xua tay:
- Thôi các cô nên về làm việc đi. Kẻo lại gặp chuyện rắc rối to.
Hồng Hạnh vẫn nói cứng:
- Có gì mà phải lo. Cùng lắm là được nghỉ phép lâu năm chứ gì mà phải sợ.
Mạnh Cường ngước nhìn Yến Nhi nhưng nói với tất cả mọi người:
- Các cô nên làm việc cho tốt thì hơn! Giải tán đi!
Đám công nhân nữ lục đục kéo nhau ra về. Nhưng trong lòng thì vẫn còn ấm ức. Loan bảo với mọi người.
- Giám đốc có lẽ không có ở đây thật.
Hồng Hạnh chua ngoa:
- Ông ấy đang vui với em nào đó chứ gì?
Yến Nhi thở dài:
- Biết bao cô gái non dạ yếu lòng bị hắn ta hại rồi.
Hồng Hạnh chép miệng:
- Hắn ta ngoài bốn mươi nhưng không vợ không con, làm toàn là đều thất đức.
Loan cười bảo đùa:
- Có ngày hắn sẽ trả giá đắt thôi.
Hạnh hỏi Loan:
- Theo chị thế nào là trả giá đắt?
Loan nói một hơi:
- Hắn là kẻ háo sắc, các cô gái mê tiền chạy theo, rồi ghen tuông, rồi ẩu đả, có ngày coi chừng hắn bị cắt mất của quí luôn cũng nên.
Đám nữ công nhân nghe Loan nói vậy đỏ mặt, bụm miệng cười.
Yến Nhi kêu lên:
- Ối trời! Ai dám gan như vậy. Mới vừa nghe nói đã đỏ mặt tía tai hết rồi.
Hồng Hạnh xen vào.
- Người ngoài cuộc mà, chứ xông trận thử xem, em nào cũng máu đỏ cả mà.
Cả đám cười vang lên, ác cả tiếng sóng biển rì rầm... đêm của biển, khí trời lành lạnh. Biển đêm nay hiền hoà dịu êm. Chỉ có những con sóng nhỏ vỗ vào bờ. Yến Nhi ngồi thu mình nhỏ thó vì sợ lạnh.
Mạnh Cường hỏi nhỏ:
- Em lạnh lắm à?
Yến Nhi thở hắt ra:
- Hơi lạnh thôi!
Mạnh Cường cởi chiếc áo khoác, đặt nhẹ lên đôi vai nhỏ bé của cô, giọng ấm áp:
- Khi ra bãi Nhi nhớ mặc nhiều áo vào.
Cô bé đáp lí nhí:
- Vâng! Lúc chiều em quên mất.
Mạnh Cường bất ngờ hỏi:
- Dường như em có tâm sự gì đó buồn lắm phải không?
Yến Nhi thoáng giật mình:
- Sao anh hỏi em vậy?
Mạnh Cường rúng vai:
- Đôi mắt u buồn, và em hay thở dài.
Yến Nhi chớp chớp vành mi:
- Anh tinh tường lắm!
- Em có thể nói cho anh nghe không?
Yến Nhi lắc đầu:
- Chuyện không đáng để anh quan tâm đâu.
Mạnh Cường ngập ngừng:
- Nếu thấy không tiện thì thôi.
Yến Nhi đổi giọng:
- Nầy, anh Cường!
Cường nhìn vào đôi mắt của Yến Nhi:
- Em muốn hỏi anh đều gì phải không?
Yến Nhi mỉm cười:
- Anh tài ghê!
Cường giục:
- Nào, chuyện gì nói anh nghe đi?
- Anh vào làm ở đây lâu chưa.
- Khoảng chưa đầy một năm.
Yến Nhi lại thở dài:
- Vậy sao?
Mạnh Cường thấy cô gái này có gì đó rất khác lạ, nhưng không tiện hỏi. Yến Nhi lại thủ thỉ:
- Theo anh thì ông giám đốc này là người như thế?
Cường lắc đầu:
- Em muốn hỏi về phương diện nào mới được.
Yến Nhì đáp gọn:
- Cả mọi mặt.
Mạnh Cường nhăn nhó:
- Chuyện ấy em hỏi làm gì. Cứ làm việc và lãnh lương đều đều là được rồi.
Yến Nhi làm mặt giận:
- Nếu anh không muốn cho em biết thì thôi.
Mạnh Cường xoa dịu:
- Nhưng thật tình thì anh. Có biết nhiều về ông ta đâu. Anh chỉ biết làm những việc mà ông ta cần anh mà thôi.
Yến Nhi lại hỏi:
- Ngần ấy tuổi mà ông ấy chưa lập gia đình, điều ấy thật lạ đối với một giám đốc lắm của nhiều tiền như thế.
Mạnh Cường ném những viên sỏi xuống nước anh lại hỏi:
- Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau mà. Việc ông ấy chưa cưới vợ thì đâu phải là vấn đề để em quan tâm.
Yến Nhi ngập ngừng:
- Nhưng mà... em.
Mạnh Cường ngạc nhiên thấy cử chỉ lạ lùng của Yến Nhi nên hỏi:
- Sao em lại ngập ngừng như vậy? Có gì thì cứ nói anh nghe.
Yến Nhi bỗng kêu lên:
- Ôi kìa!...
Mạnh Cường nhìn về hướng tay của Yến Nhi. Cường trố mắt ngạc nhiên:
- Gì thế?
Yến Nhi sợ hãi:
- Ma.
Mạnh Cường trấn an:
- Không đâu!
Yến Nhi run rẩy.
- Dường như nó tiến về phía mình.
Mạnh Cường đứng lên, Yến Nhi nắm vội tay Cường:
- Em sợ quá!
Mạnh Cường cười khì:
- Em chưa thấy kỹ đã vội cho đó là ma?
Yến Nhi căng mắt ra nhìn:
- Trời ơi cái đầu nó lắc lư kìa, tóc dài thườn thượt... Thôi mình về đi anh Cường.
Chiều theo ý cô bé Cường bảo:
- Ừ, về thì về?
Yến Nhi đi sát vào bên Cường cô bé thủ thỉ:
- Em nghe giám đốc của mình cũng đã gặp ma.
Mạnh Cường lắc đầu.
- Ông ấy bị bệnh ấy thôi.
Yến Nhi lại nói:
- Em nghe người ta đồn rằng ngoài xuất nhập khẩu cá ra ông ta còn làm những chuyện khác nữa mà nhà nước không cho phép.
Mạnh Cường hơi nhíu mày suy nghĩ, cái cô này để ý giám đốc kỹ đến như vậy là có ý gì. Nên Cường vội hỏi:
- Em để ý kỹ đến giám đốc như vậy ư?
Yến Nhi lắc đầu:
- Thuận miệng hỏi vậy thôi, vả lại, ông bóc lột sức lao động phụ nữ tụi em dữ quá. Anh là trợ lý cho ông ấy mà chẳng thấy điều bất công ấy sao?
Mạnh Cường nói nhỏ:
- Anh chỉ làm trợ lý thôi, anh đâu có quyền xét đoán công việc của ông ấy.
Cô bé lại ngập ngừng:
- Em nghe nói...
- Sao em không nói hết câu?
Yến Nhi nói nhanh:
- Người ta bảo anh có phần trong việc tăng giờ làm thêm của đám công nhân tụi em.
Mạnh Cường nhăn nhó:
- Ai mà đồn kỳ vậy. Anh đâu dại gì làm những điều đó để ông ta hưởng lợi còn mình thì mang tiếng độc ác.
Yến Nhi chép miệng:
- Anh nói vậy cũng phải. Tuy nhiên, tụi em cũng chẳng để yên cho ông ấy đâu.
Mạnh Cường phì cười:
- Mấy chị em định làm gì?
- Tụi em sẽ đình công.
Mạnh Cường lắc đầu:
- Đừng có dại. Hắn ta không phải tay vừa. Coi chừng ông ấy đuổi việc đấy!
- Nhưng hổng lẽ tụi em để ông ấy bóc lột mà không lên tiếng.
Thấy cô bé có vẻ bực bội nên Mạnh Cường cầu hoà:
- Thôi được việc nầy để anh về bàn bạc lại với ông ta.
Gần đến ngã rẽ vào khu tập thể của công nhân nữ. Yến Nhi nói lí nhí:
- Anh về đi, em vào!
Mạnh Cường nheo nheo mắt:
- Chúc ngủ ngon.
Yến Nhi quay lại:
- Anh cũng thế nhé!
*
* *
Đang ngủ say Sĩ Tiến nghe tiếng gì đó văng vẳng bên tai hắn mở choàng mắt nghe ngóng tiếng rên ấy ngày càng gần hơn:
- Tôi lạnh quá! Trời ơi! Đói quá.
Hắn lạnh toát cả mồ hôi, thoáng nghĩ qua đầu:
- Lại mấy oan hồn về đây phá nữa.
Nằm vật xuống giường, hắn ta bịt tai. Nhưng tiếng rên xiết kia vẫn cứ văng vẳng bên tai:
- Sĩ Tiến, hãy trả lại mạng cho tao.
Nghe gọi đích danh của mình hắn càng thêm hoảng loạn. Giữa đêm khuya tiếng chim quạ ăn đêm kêu lên nghe rùng rợn cả người... tiếng rên khóc kia lại càng rõ hơn. Ả con gái nằm cạnh hắn cũng giật mình:
- Anh Tiến có ma!
Hắn ấn đầu cô gái nằm xuống thì thầm:
- Nằm im đi!
Cô gái nằm úp mặt vào gói im thin thít. Nhưng tiếng rên rỉ vẫn nghe rất rõ:
- Hãy trả mạng lại cho tao? Tao lạnh lắm! Đói lắm!
Cô gái sợ đến tái cả mặt, xoay người nằm ngửa, cố nhìn qua cửa kính, cô hét lên và sợ hãi.
- Ối trời! Ma...
Rồi ngất đi. Sĩ Tiến cũng khiếp vía khi thấy bóng ma vờn qua vờn lại nơi cửa sổ bằng kiếng. Con ma chỉ còn lại bộ xương trắng phếu. Chiếc đầu lâu lắc lư.
Hắn cũng muốn ngất đi vì khiếp đảm nhưng vẫn cố gượng, kéo mền đắp phủ kín người lại.
*
* *
Đám công nhân người nào người nấy tái xanh cả mặt mày. Mạnh Cường và Dũng đen bước lại xem xét. Cả hai điều đưa mắt nhìn nhau. Dũng đen run lên và sợ.
Cảnh tượng thật hãi hùng toàn bộ những con cá trở thành xương xẩu và đất đá.
Mạnh Cường nói với Dũng:
- Cậu hãy ở đây, để tao đi tìm giám đốc.
Dũng cằn nhằn:
- Giờ này ông ta đang hú hí với một ả xinh tươi rồi.
Mạnh Cường lắc đầu.
- Dù sao cũng cho ông ta hay để có hướng giải quyết.
Dũng đen đi một lượt qua các dãy nhà để cá xuất khẩu. Anh làu bàu:
- Khiếp thật! Mấy con ma này có lẽ đã thành tinh. Đói quá lại ăn càn. Kì này cho giám đốc hết lên mặt cà chớn.
Hồng Hạnh giọng nói run run và sợ:
- Đêm hồi hôm tôi nghe có tiếng rên, la giữ lắm.
Dũng đen ngó cô:
- Cô nghe tiếng rên la ư?
- Vâng!
Yến Nhi cùng cả mọi người có mặt cũng điều gật đầu. Loan bảo:
- Dường như tiếng ấy rên, than đói than lạnh và nhất là đòi trả mạng.
Hồng Hạnh líu díu:
- Nhưng chúng ta đâu có ai nợ nần gì với ma đâu.
Dũng đen lắc đầu:
- Chúng ta thì không, nhưng vẫn có người có.
Cả đám công nhân nữ nhốn nháo:
- Ai vậy anh Dũng?
Dũng chỉ mỉm cười lắc đầu:
- Từ từ rồi sẽ biết mà thôi.
Đằng kia Thông và Hùng cũng chạy cuống cuồng lên. Thông hớt ha hớt hải tiến lại phía Dũng:
- Anh Dũng... có chuyện... rồi!
Dũng đen trố mắt nhìn hai người:
- Làm gì mà như ma đuổi vậy?
Hoàng lắp bắp:
- Ma... đuổi thật.
Cả đám công nhân nữ sợ quá ôm xoắn lấy nhau.
Dũng cũng thấy chao đảo. Nhưng cố hỏi:
- Xảy ra việc gì?
- Dạ toàn bộ số cá mới chuyển lên bờ khuya nầy bây giờ thành vỏ sò, vỏ nghêu và đất đá hết rồi.
Dũng khoát tay:
- Sao chẳng tìm giám đốc báo cáo tìm tôi làm gì?
Thông đáp:
- Kiếm khắp nơi có thấy ông ấy đâu.
Dũng gãi gãi đầu:
- Như thế là lão biến đâu rồi.
Yến Nhi lo sợ:
- Vậy ông ấy có đổ lỗi cho chúng ta không?
Hồng Hạnh chép miệng:
- Lại phải nghe trận lôi đình của ông ấy.
Loan bảo:
- Nơi đây hoang vắng quá. Lũ ma quái dễ dàng hoạt động.
Thông cằn nhằn:
- Vậy cũng phải thôi. Ông ta đối với người chết còn thậm tệ hơn nữa. Họ làm cho ông ta đến khi mất mạng không được ưu đãi chút nào?
- Có người chết không mảnh vải che thân.
Cả đám rùng mình. Nhưng bỏ đi thì không được. Vì khi vào đây làm, ai cũng phải nộp cho hắn năm triệu thế chân. Ngoài ba năm mới lấy lại. Chính vì thế ông ta ra sức bóc lột mà không ai dám bỏ đi. Dư luận xôn xao, nhưng ông vẫn phớt bỏ.
Hắn bước đến vẻ mặt hầm hầm hắn nghiến răng:
- Tại sao như thế này?
Thông lên tiếng:
- Ngay cả xô cá mới chuyển lên bờ cũng thế.
Hắn ngó đám công nhân một lượt nói rít qua kẽ răng:
- Tụi bây định chống tao hả. Đứa nào dám làm chuyện này.
Cả đám công nhân cúi đầu yên lặng. Mạnh Cường bước lại gần hắn nói nhỏ:
- Giám đốc nên bình tĩnh lại. Chuyện này đâu phải do họ làm.
Hắn hất hàm hỏi lại:
- Vậy theo cậu ai làm?
Cường nhăn nhó:
- Thì ông đã thấy rồi. Toàn đất đá, vỏ ốc, nghêu.
- Không nó thì ai?
Hắn nhíu mày:
- Ý mầy muốn ám chỉ ai?
Cường bảo:
- Chỉ có ma quỉ, yêu quái mới làm được điều đó.
Hắn hơi khựng lại. Nhưng vẫn chưa chịu tin:
- Đừng có nói nhảm!
Hồng Hạnh bước ra:
- Có lẽ thật đấy! Đêm khuya này vừa tan ca chúng tôi chưa kịp ngủ thì nghe tiếng rên la não nuột lắm.
Mạnh Cường hỏi Hạnh:
- Nó rên la làm sao!
Loan đáp thay:
- Tiếng rên ấy bảo lạnh và đói lắm.
Yến Nhi tiếp luôn:
- Và còn đòi mạng nữa.
Sĩ Tiến hơi lùi lại. Sao mà nó giống cảnh tượng của mình thế. Nhưng hắn kịp ngừng lại quát:
- Nhảm nhí ở đây làm gì có chuyện ấy chứ! Các người đừng có hòng chạy tội. Tôi sẽ qui trách nhiệm cho các cô cậu. Làm ăn không cẩn thận, tôi sẽ trừ lương dần hàng tháng, mọi người phải chịu trách nhiệm chung...
Mọi người bất ngờ nhìn nhau. Thông phản ứng mãnh liệt:
- Giám đốc nói vậy chúng tôi không chấp nhận. Đây có thể xem là thiên tai của xí nghiệp, ông phải gánh lấy mọi hậu quả, sao lại đỗ trút lên đầu anh em công nhân chúng tôi.
Cả tập thể công nhân đứng lên giơ cao nắm tay phản ứng:
- Phải lắm, phải lắm! Sao lại đổ lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi đâu phải là người chịu trách nhiệm bảo vệ xí nghiệp nầy?
Mọi người đổ xô nhìn về phía Dũng đen. Anh ta hất mặt:
- Nầy, các người đừng có hòng đổ tội cho tôi. Tôi đâu phải là người bảo vệ mấy cần xé cá ấy đâu?
Sĩ Tiến nghiến răng, hắn rít:
- Tụi mầy là một lũ ăn hại.
Mạnh Cường bước đến sỉ vào trán hắn:
- Anh có thấy sự việc lạ lùng hay không?
Hắn gật gù:
- Nhưng mà theo anh là việc gì?
Mạnh Cường vỗ vỗ trán:
- Điều nầy có vẻ bí ẩn quá, tạm thời tôi chưa nghĩ ra.
Hắn nói với Mạnh Cường vẻ nghi ngờ:
- Nầy, tôi nghĩ là có kẻ phá hoại trong xí nghiệp nầy.
Mạnh Cường lắc đầu:
- Không có đâu. Nhưng có điều nầy tôi muốn hỏi anh.
Hắn nhìn Cường chờ đợi:
- Chuyện gì?
Mạnh Cường do dự:
- Như vậy nhé! Anh nên giải quyết ổn thoả cho công nhân tại đây đi. Họ vô tội đó. Còn việc bàn bạc với anh thì chốc nữa ta vào văn phòng nói chuyện.
Sĩ Tiến mặt cau có:
- Tụi nó định phá tôi mà.
Thông và Hoàng lộ rõ chán nản. Hoàng đánh nắm đấm vào khoảng không:
- Mẹ kiếp, tụi nầy bán sức lao động cho ông rốt cuộc để nhận hậu quả nầy đây sao? Chúng tôi không cam tâm như vậy đâu?
Hắn trừng mắt nhìn Hoàng:
- Mầy vừa nói gì?
Hoàng bướng bỉnh đáp lại:
- Chúng tôi sống trong nỗi kinh hoàng của những hồn ma chết oan, họ kêu lạnh, than đói, họ đòi mạng, rên la suốt đêm, chưa kể đến những con thú ăn thịt ban đêm kêu còn rùng rợn. Rồi chịu thương chịu nắng đủ thứ để làm giàu cho ông. Vậy mà còn bị ông hăm doạ đủ thử, nào cho nghỉ việc, nào bị trừ lương... rồi bây giờ sự cố xảy ra ông lại đổ trút lên đầu chúng tôi, thử hỏi như vậy có công bằng hay không?
Đám công nhân cho rằng Hoàng nói đúng nên nhốn nháo:
- Anh ấy nói phải lắm!
- Đúng rồi, chúng ta vất vả quá.
Loan cũng bước ra:
- Chuyện đêm nay xảy ra ngoài ý muốn của chúng tôi.
Hồng Hạnh cũng nói:
- Lỗi nầy là do bảo vệ của các ông mà thôi. Canh gác kiểu gì mà để bọn xấu lẻn vào đây được.
Thông nãy giờ im lặng. Anh chậm rãi nói:
- Con ma nó có phép tàng hình. Nó biến hoá, nhanh chóng làm sao mà nhận thấy được.
- Phải đó, nó đã trở thành yêu tinh rồi. Đêm nào tôi cũng thấy cả mà, lúc thì một cục lửa to lăn trên cát lúc tôi lại thấy là một bộ xương với cái đầu lâu lắc lư, lắc lư.
Người lớn tuổi nhất đứng cạnh Thông cũng ồn ồn lên tiếng:
- Theo tôi được biết thì đất sét thì chỉ có ma mang lại đây mà thôi.
Dũng đen nghe nói, nhớ lại chuyện cũ nên gật đầu lia lịa:
- Đúng đấy. Chỉ có ma thôi.
Mọi người run lên vì sợ hãi, Loan đưa ra ý kiến:
- Nếu như vậy, chúng tôi sẽ không làm ca đêm nữa, để tránh phiền phức.
Giám đốc Sĩ Tiến trừng mắt nhìn phía Loan:
- Cô nói vậy là sao?
Loan đáp cứng cỏi:
- Có gì đâu? Chúng tôi bị hàm oan. Chúng tôi sống trong nơm nớp lo sợ, không biết lúc nào con ma ấy xuất hiện bên mình cả. Có đứa nào tan ca mà còn đám léng phéng đến nơi nầy đâu?
Nghe Loan nói có lý nên Mạnh Cường lên tiếng:
- Thôi được việc nầy đến đây là chấm dứt. Các cô trở về làm việc đi. Chuyện nầy để lãnh đạo người ta giải quyết.
Sĩ Tiến vẻ mặt hầm hầm bỏ đi. Mọi người lại xôn xao. Loan có vẻ sợ sệt:
- Nầy, theo chị em thì hiện tượng nầy là gì?
Hồng Hạnh le lưỡi:
- Ma bỏ đất sét vào chứ không ai mà dám cả gan như vậy.
Loan nhíu mày:
- Nhưng ma nó vào đây bằng cách nào?
Một người phụ nữ cao tuổi nói:
- Đêm tối nghe có nhiều tiếng xì xầm. Nhưng nghe không rõ tiếng gì?
Hồng Hạnh vỗ vai Yến Nhi làm cô giật nẩy mình:
- Ối trời!
Hạnh lừ mắt:
- Mi đang nghĩ gì thế?
Cô lắc đầu:
- Đâu có.
- Hừm! Không thật à?
Yến Nhi cười bẽn lẽn, chối:
- Em chỉ nghĩ đến chuyện con ma đêm tối mà sao nó làm gọn gàng quá.
Loan chống nạnh hai tay, nói lớn:
- Đã nói ma nó có phép tàng hình mà.
Loan vừa dứt lời thì Hồng Hạnh lại phân bua:
- Đêm hôm nầy chắc là một đám ma luôn, và nó đâu có phá ở đây mà bên mấy anh cũng thế. Mọi người ai nấy đều sợ hãi, nơi đây hoang vắng vô cùng, một bên là rừng và vách núi, một bên là bãi cát hoang vắng trải dài, trước mặt là biển mênh mông. Công nhân hoang mang tột độ. Nhưng không ai dám nghĩ đến phải trốn cả...