Mọi người rơi vào bế tắc. Lát sau Marie Lan mới nói:
- Thôi, tốt hơn hết là bây giờ con Bích Trâm hãy nghỉ ngơi cho khoẻ rồi tối nay đi làm trở lại. Hai hôm rồi khách cứ hỏi em hoài, lão chủ vũ trường cằn nhằn quá trời.
Hai người bạn về rồi Bích Trâm cứ nằm đó mân mê búi tóc. Chẳng hiểu sao trong lòng cô cứ bị ám ảnh bởi khuôn mặt của một cô gái nào đó, mà mỗi lần cô ta hiện ra thì y như là Bích Trâm nhìn thấy tóc của cô ta bay bay theo gió, giống hệt như búi tóc trong tay mình. Phải chăng...
Bích Trâm tự hỏi nhiều lần, nhưng cuối cùng đành phải tự an ủi:
- Chịu thôi. Có thể là một giấc mơ.
Tuy nhiên, đến chiều hôm đó, trong khi đang trang điểm chuẩn bị đi làm thì bất ngờ bà chủ nhà bước vào đưa một mảnh giấy:
- Có người nhờ gởi cho cô.
Trong giấy ghi vắn tắt mấy dòng: Có tin của anh Linh rất gấp. Vậy hết giờ làm việc ở vũ trường tối nay, Bích Trâm ra chỗ góc đường, đón chiếc xích lô của người đàn ông mặc áo đỏ, đội nón rộng vành, họ sẽ đưa tới chỗ Linh đang dưỡng thương. Anh ấy đang đợi Bích Trâm.
Bích Trâm rất sốt ruột, nhưng chẳng cách nào hơn, nên đành phải đi làm và đợi đến nửa khuya. Sau buổi tối có hai người đàn ông vốn ái mộ Bích Trâm tới mời đi ăn tối, nhưng Bích Trâm đã khéo léo từ chối. Cô bảo:
- Em còn bệnh, nên phải về nhà ngay.
Người khách mời đưa cho Bích Trâm một xấp tiền giấy khá nhiều:
- Nghe em bệnh, anh gởi chút ít để em thuốc men và bồi dưỡng.
Bích Trâm không nhận thì người đó cứ nhét đại vô tay cô và đi thẳng ra xe rất nhanh. Đến khi xem lại Bích Trâm quá đỗi ngạc nhiên khi phát hiện lẫn trong xấp tiền có một mảnh giấy nhỏ ghi mấy chữ:
"Hãy coi chừng, đừng lên chiếc xích lô đó!"
Bích Trâm chạy theo ra ngoài thì người đàn ông đã biến mất. Cô thẩn thờ một lúc rồi quá giang xe một đồng nghiệp khác đi về thẳng nhà, thay vì ra chỗ góc đường. Ngang qua đó Bích Trâm thấy đúng là có một chiếc xích lô với người đạp xe mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành!
Còn đang hoang mang chưa biết phải làm gì thì vừa khi mở của phòng vào, Bích Trâm sững sờ khi thấy có một cô gái lạ đang ngồi đợi sẵn trong phòng!
- Cô là ai?
Cô gái đẹp lạ lùng, mà mái tóc dài rủ xuống khuôn mặt thanh tú đã khiến cho Bích Trâm phải thốt lên ngay:
- Phải cô là...
Bích Trâm muốn hỏi cô ta có phải là cô gái mà cô mơ màng thấy trong lúc hoang mang hay không? Thì cô ta đã chủ động lên tiếng:
- Đúng ra cô phải tới chỗ tôi, chớ không để tôi cất công tới đây như đã hẹn!
Bích Trâm giật mình:
- Cô là người đã hẹn tôi tới để gặp Linh?
- Gần như là vậy. Thật ra thì người hẹn thật sự với cô là Linh chớ không phải tôi. Chẳng qua tôi muốn nhân cơ hội đó để gặp cô và giải quyết một vài việc cần phải giải quyết.
Bích Trâm hốt hoảng:
- Linh bị bệnh thật sao Anh ấy...
- Có thể nói là anh ta bị bệnh khá nghiêm trọng. Nhưng chuyện của tôi còn quan trọng hơn, cho nên tôi muốn cô gặp tôi trước.
Bích Trâm qua lo lắng, nên giọng gay gắt:
- Cô là ai và đã làm gì Linh? Anh ấy phải chẳng chăng đã bị hãm hại?
Cô gái cười nửa miệng:
- Nói hãm hại thì e không đúng. Đây chẳng qua là anh ta đang trả giá cho những gì mình đã gây ra thôi! Cô chính là người sẽ cứu được anh ta, nếu...
Cô ta bỏ lửng câu nói càng khiến cho Bích Trâm sốt ruột thêm:
- Có chuyện gì cô nói ra đi, rồi chỉ cho tôi chỗ của Linh?
Cô gái hất mái tóc dài ra sau, bất ngờ cả một bên tóc phía trái rơi ra, để lộ một bên đầu bị trống, vì một phần tóc đã bị cắt, Bích Trâm chưa kịp hỏi thì cô ta đã nói:
- Bên tóc này đang nằm trong tay cô đó, chắc cô nhớ búi tóc lấy được trong căn phòng đó chớ?
- Nó... nó là của cô?
- Cô thử lấy ra đây và tôi gắn vào xem có đúng hay không?
Không đợi Bích Trâm lấy, cô ta đã đích thân lấy nó từ bên cánh gối của Bích Trâm và đặt nó lên chỗ tóc bị khuyết. Nó vừa vặn y chang!
Giọng cô ta nghe chua chát:
- Khi người con gái không tiếc gì hết, kể cả mái tóc cha mẹ sinh ra trên đầu, để chứng minh tình yêu, mà người con trai vẫn nhẫn tâm bỏ đi theo mối tình khác, thì theo cô, cô phải xử ra sao?
Câu hỏi đột ngột làm cho Bích Trâm lúng túng:
- Chuyện đó... chuyện ấy... thật là đáng trách!
- Đáng hận mới đúng! Mà cô có biết người gây ra đó là ai không?
Tuy có ngờ ngợ, nhưng Bích Trâm lắc đầu:
- Tôi... chưa rõ.
- Thằng Linh khốn kiếp của cô đó!
Vừa dứt lời thì cô ta đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Bích Trâm, rít lên:
- Gieo cái gì ắt phải gặt cái nấy! Cô nói với nó là giọt máu nó đang để lại trong người tôi, bây giờ tôi trả lại cho nó!
Bich Trâm ngơ ngác nhìn chung quanh, cứ ngỡ có một đứa hài nhi nằm ở đâu đó. Nhưng thật bất ngờ, cô gái chỉ thẳng vào bụng của Bích Trâm, giọng lạnh lùng:
- Nó đang nằm trong bụng cô đó!
Bích Trâm hoảng hốt:
- Tôi... tôi làm sao? Tôi đâu có... bầu?
Cô gái cất lên một tràng cười dài:
- Cô đã cướp thằng đàn ông của tôi, dẫu rằng cô vô tình đi nữa, thì cô phải cùng lãnh hậu quả với thằng đàn ông chó kia? Cô phải mang giọt máu mà lúc chết tôi đã lỡ mang được năm tháng. Bây giờ nó sẽ tiếp tục lớn lên trong bụng cô và cô phải sinh dưỡng nó cho đến lúc nào nó biết được ai là kẻ đã gây ra cái chết cho mẹ nó!
- Kìa, cô...
Bích Trâm kêu lên, định giải thích cho rõ mối quan hệ của mình với Linh, thì cô gái đã cất giọng:
- Tôi là một hồn ma, nên những gì tôi làm bây giờ cô không cưỡng lại được đâu! Nhưng cảm thông cô là người chỉ vô tình, cho nên tôi chỉ nhờ cô mang hộ cái thai này, rồi sinh nở nó, chớ không làm hại cô. Với điều kiện là...
Cô gái vừa bước ra cửa vừa quay lại dặn:
- Với điều kiện là cô không được có bất cứ hành động nào chống lại tôi hoặc tìm cách trục cái thai ra!
Trước khi biến mất, cô ta còn nói rõ:
- Nói tên tôi là Mỹ Lan thì Linh ắt biết!
Cô ta thoắt cái đã mất bóng ngoài cửa. Bà chủ nhà cũng vừa chạy vô, ngơ ngác hỏi:
- Lúc nãy cô hay ai đó la hét gì trong này vậy?
Bích Trâm một tay ôm lấy bụng mình, vừa nói, giọng thất thần:
- Dạ, đâu có gì...
° ° °
Cuối cùng thì Bích Trâm cũng gặp được Linh, khi anh chàng tìm tới nhà. Anh vô cùng ngạc nhiên khi ghé vũ trường và nghe tin Bích Trâm đã nghỉ làm, do vậy anh phải tìm về nhà. Anh càng sững sờ khi nhìn thấy Bích Trâm mang cái bụng bầu!
- Kìa, tại sao em...
Bích Trâm biết thế nào Linh cũng ngạc nhiên như vậy, nên cô đã sẵn câu giải thích:
- Trước khi nghe em nói về cái thai trong bụng này, thì em hỏi anh có nhớ gì về cô gái tên Mỹ Lan không?
Vừa nghe nhắc tới cái tên đó tức thời Linh sửng sốt:
- Sao... sao em biết người ấy?
- Điều này không quan trọng, trước hết anh phải trả lời em về cô gái tên Mỹ Lan đã?
- Anh... anh có quen...
- Hơn cả quen nữa phải không?
Linh đành phải thú nhận:
- Đúng, anh có quan hệ tình cảm với cô ấy trước đây.
- Rồi sao lại xa nhau?
- Tại vì...
- Anh hết yêu cô ta, hay bị phụ tình?
Linh nhìn vào Bích Trâm rồi trả lời một cách hơi gượng:
- Cô ấy... bỏ anh.
- Bỏ anh trong khi bụng mang thai hơn bốn tháng sao?
Câu hỏi làm cho Linh thất sắc:
- Em gặp cô ta? Và cô ta đã... nói điều đó?
Bích Trâm ngồi xuống đối diện với Linh, đưa tay chỉ vào bụng:
- Cái thai gần năm tháng của anh để trong bụng cô ấy bây giờ đang nằm trong bụng em đây!
Linh ngỡ Bích Trâm nói đùa, nên bật cười to:
- Em học ai cái kiểu nói đùa đó vậy, Bích Trâm?
Bích Trâm nghiêm giọng:
- Chính cô Mỹ Lan dạy em nói như vậy. Và anh hãy nhớ lại, cách đây chưa đầy hai tuần thì hai đứa mình còn chăn gối với nhau, bụng em đâu có to như bây giờ! Cái bụng bầu này em có được là sau đêm em bị ngất và được ai đó đưa về căn phòng lạ chỉ có một chiếc giường...
Linh hốt hoảng:
- Em cũng đã tới đó? Căn phòng có chiếc giường bằng ngà?
- Chính xác. Anh đã từng ở đó với Mỹ Lan?
Linh như cái bong bóng xì hơi, giọng thễu não:
- Mọi việc đều diễn ra ở đó. Và cũng chính nơi đó anh đã phạm tội...
Bích Trâm ngạc nhiên:
- Anh phạm tội với ai?
Linh thở dài:
- Thì với Mỹ Lan chớ còn với ai nữa! Hôm đó khi anh gặp em, khiêu vũ với em trong vũ trường xong, lúc đi ra về thì gặp một chiếc xích lô do người đàn ông...