Ở góc nghĩa trang, sát với con đường có một căn nhà nhỏ lợp mái tôn. Đó là nơi cư ngụ cảu gia đình ông Khoa, nhân viên chính có trách nhiệm trông coi và điều hành hoạt động cuat nghĩa trang. Dười quyền ông KHoa có thêm 2 người nhân viêc khác giúp việc, họ cùng với ông chia phiên nhau ngủ tại nhà xác để phòng ngừa kẻ gian có dịp đêm hôm phá phách. Thông thường, mỗi khi xác người chết được chở đến nghĩa trang, ông Khoa là người ký nhận hồ sơ cảu kẻ xấu số.Trong đó ghi rõ tất cả những dấu tích, nhận dạng, tình trạng xác chết kèm theo lời ghi chú, xác nhận của bác sĩ hay cơ quan có thẩm quyền liên quan đến cái chết của nạn nhân. Sau khi làm thủ tục tiếp nhận xác chết, ông Khoa sai 2 người nhân viên lo việc tấm liệm, đào huyệt và cuối cùng đem đi chôn.
Dù đã làm công việc quen thuộc và nhàm chán đó hơn chục năm nay, nhưng ông Khoa vẫn luôn luôn nghĩ rằng những xác người chết được chở đến cho ông đều là những kẻ bất hạnh, đáng thương. Họ đã phải chết trong đau đớn hay chết bờ chết bụi, chết không thân nhân, nhiều khi không tên tuổi dưới dạng chết vô thừa nhận. Với suy nghĩ như vậy ông Khoa luôn dành cho họ những nghi leexduf đơn giản nhưng vẫn không kém trang nghiêm. Với bất kể xác chết nào, mỗi khhi niệm xác vào quan tài cũng như lúc đem quan tài đi chôn, ông Khoa cùng với 2 nhân viên luôn luôn đốt cho họ một cây nến, thắp vài nén hương rồi kính cẩn khấn khứa và kính chúc linh hồn họ được an bình, nhẹ nhàng sang thế giới bên kia và sớm được siêu thoát.
Hằng năm vào dịp Tết âm lịch, ông Khoa thường nghỉ việc khoảng 2 tuần lễ để dẫn cả gia đình về quê ăn tết với họ hàng và cúng bái tổ tiên. Trong những lần nghỉ đó ông thường nhờ một trong hai nhân viêc thay ông lo việc điều hành nghĩa trang. nhưng mấy năm gần đây, Đức, con trai trưởng của ông đã khôn lớn, đang là sinh viên đại họ. Cảm thông sự bận rộn của gia đình hai người nhân viên vào dịp Tết, nen ông không muốn làm phiền họ thêm nữa. Ông đã nhờ người con trai cáng đáng công việc của nghĩa trang khi ông vắng mặt.
Năm nay cũng vậy, Đức thay bố tiếp nhận những xác chết vô thừa nhận của thành phố gửi đến, rồi cùng hai người nhân viên lo việc tẩm liệm và an táng. Dĩ nhiên Đức cũng không quên việc tháp hương cúng vái linh hồn kẻ bất hạnh như bố căn dặn. Một lần vào khoảng giữa trưa, một chiếc xe cứu thương từ phòng lạnh của bệnh viện thành phố chở đến 2 xác chết. Một xác thanh niên có lẽ 17, 18 tuổi, không giấy tờ tùy thân. Không biết lý do gì mà anh ta bị đánh bể sọ não, xác được tìm thấy ở một góc tối của một con hẻm nhỏ trong thành phố.
Xác thứ hai, là một thiếu nữ khoảng 19, 20 tuổi, mặc một bộ quần áo bà ba bằng vải thô màu nâu xậm bạc màu. Qua trang phục của nạn nhân, có thể đoán được cô gái xuất thân từ miền quê nghèo nào đó của miền Đồng bằng sông Cửu Long. hồ sơ ghi chú cô gái bị hung thủ hiếp dâm trước khhi dùng dây lưng thắt cổ cô ta cho đén chết, rồi mới liệng xác cô ta xuống dông để phi tang, cố ý làm lạc hướng điều tra vì nghĩ cô gái chết đuối do tự tử hay bị té ngã xuống sông mà chết. Mặc dù đã chết đã lâu, màu da mặt đã tái nhợt, cơ thể thâm tím. Nhưng khuôn mặt cô gái bất hạnh vẫn bầu bĩnh, vành môi mỏng tô điểm cho cái miệng với hai hàm răng đều đặn, rất hòa hợp với sóng mũi dọc dừa khá cao. Chẳng ai phủ nhận được nạn nhân là một cô gái khá đẹp, duyên dáng khi còn sống
Mãi đến chiều tối ngày hôm sau, Đức và hai nhân viên mới lo xong việc tẩm liệm, đào huyệt và chôn cất xong hai xác chết. Cảm hông với bận rộn của hai người nhân viên trong những ngày tết, Đức bằng lòng nhủ lại trong nhà xác. Vào khoảng giữa đêm, một vài tiến động xột xoạt như tiếng chân người đi đi, lại lại từ bên ngoài căn nhà xác vọng vào đã làm Đức giật mình thức giắc. Dù có tí chút lạ lùng nhưng sự mệt mỏi của suốt một này vừa qua cho việc đào 2 lỗ huyệt để chôn xác người vẫn còn đầy ắp trên cơ thể, Đức cũng chẳng muốn thắc mắc gì thêm. Anh trở mình tìm sự thoải mái mong tìm lại giấc ngủ tiếp theo. Nhưng tiếng động càng lúc càng to, thỉnh thoảng lại có vài tiếng thở dài than khóc của phụ nữ đã cho Đức có phần bực bội nhưng cũng kích thích sự tò mò của anh hơn. Đức hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ. Với anh chết là hết, sự biến đổi vật chất hoàn toàn có tính vật lý, chẳng có sự linh thiêng vô hình nào tác đọng vào nó cả. Ngay như ba của Đức, ông Khoa đã mấy chục năm tiếp xúc với xác chết ở cái nghĩ trang âm u này, nhưng chưa bao giờ anh nghe thấy ông đề cập đến chuyện ma quái hiện hình phá rối người sống cả!
Với cái nhìn khoa học thiên hẳn về vật chất như vậy, Đức cho rằng tiếng động bên ngoài căn nhà xác vọng vào chắc chắn nó đã phát ra từ một cô gái hay phụ nữ lang thang, hư đón nào đó. Có thể cô ta đang gặp chuyện bất như ý về một vấn đè nào đó, như bị tình lang ruồng bỏ nên buông chán, không muốn về nhà, rồi lang thang, mong tìm một nơi thanh vắng để than khóc cho quên nỗi sầu mà thôi. Đức bực mình, đưa bàn tay gõ mạnh vào thành bức tường căn nhà, phát ra vài tiếng ho khan, cố ý tạo ra vài tiếng động mong cho kẻ phá rối biết đang có người theo dõi mà bỏ đi.
Nhưng hành động của Đức không làm cho cô gái im lặng rời xa mà cô ta còn khóc to tiếng hơn, bước chân đến gần căn nhà xác hơn. Đến lúc này Đức không thể chịu được nữa, ngồi bật dậy, thò chân xuống giường tìm vội, xỏ chân vào đôi dép rồi đi nhanh đến mở cánh cửa. Chẳng cần biết người khóc than là ai, Đức xẵng giọng hỏi: