Nửa khuya, Dũng đứng lặng lẽ bên cửa căn phòng nhỏ sau vườn. Anh không biết phải nói như thế nào với Nhạn khi anh sắp phải đi xa. Trong lòng vô cùng nặng trĩu, ba năm qua không ngày nào mà anh không ở bên cạnh cô ấy, thế mà bây giờ phải xa nhau những 2 năm trời, thử hỏi ai mà không đau lòng xót dạ.
- Nhạn ơi!!. Em còn thức không vậy?!. – Dũng khẽ gọi.
- Anh Dũng hả?!. – Nhạn trả lời. – Chờ em một chút, em ra ngay.
Vài phút sau, có đôi tình nhân trẻ ngồi lặng lẽ tâm sự bên vườn hoa Sứ. Gió đưa mùi hương hoa Sứ thoang thoảng. Đôi mắt Nhạn thoáng ngấn lệ khi nghe Dũng bày tỏ lý do, cô có thể nói gì bây giờ, ba năm qua là rồi còn gì, khoảng thời gian đó là những kỷ niệm đẹp nhất mà cô không thể nào quên được, bỗng phút chốc biết được sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian dài, phải làm thế nào để không phải đau buồn đây?!.
- Anh xin lỗi!!. – Dũng khẽ thì thầm. – Anh không thể nào làm khác được, khi mà cha mẹ anh đã cùng đồng ý thì chỉ có con đường là chấp nhận mà thôi. Xin em hiểu cho anh!.
- Em hiểu mà!!. – Nhạn khẽ cúi mặt. – Đó là tương lai của anh, làm sao mà em có thể ngăn cản được chứ?!. Em chỉ là phận con ở mà thôi, được anh quan tâm chăm sóc là phần phước lắm rồi, bây giờ mà còn đòi hỏi anh đừng đi thì có phải quá đáng lắm không?!.
- Nhạn ơi!!!. Anh yêu em!!. Yêu em nhiều lắm em có biết không?!!. – Dũng ôm Nhạn vào lòng thật mạnh. – Anh không muốn phải xa em đâu!!. Ba năm qua không đủ dài để anh có thể cho em thấy được sự hạnh phúc, anh không cam lòng!!. Không cam lòng!!.
- Không cam lòng thì mình biết làm sao bây giờ hở anh?!. – Nhạn khe khẽ thút thít.
Cơn gió khuya thổi ngược làn tóc mai của Nhạn xõa dài trên đôi vai Dũng. Dũng ghì thật chặt tấm thân ngọc ngà, mảnh mai của cô vào lòng, anh cố giữ thật kỹ mùi hương này, đôi vai gầy, làn tóc rối, để anh sẽ không bao giờ quên được cô cho dù có phải xa cách nhau bao lâu.
***
Thời gian có bao giờ đủ lâu để người ta có thể thực hiện được hết những gì mà họ cho là tốt đẹp nhất đối với người mà họ yêu mến hay không?!. Chớp mắt đã tới lúc Dũng phải lên đường ra tỉnh học, ngày Dũng đi chỉ có ông bà Thái và hai người anh đưa tiễn, còn Nhạn thì chỉ là phận con ở nên đành nuốt nước mắt coi như không có chuyện gì xảy ra.
- Con đi đây!!!. Chào cha mẹ!!. Chào anh cả, anh hai!!. – Dũng cúi đầu.
- Con lên tỉnh học nhớ viết thư về cho cha mẹ nha con!!!. – Bà Bích sụt sùi.
Dũng quay lưng bước lên chiếc xe Lam(*) màu đỏ. Anh phải cố gắng lắm để có được khuôn mặt tươi cười cho ngày hôm nay, trong lòng anh thì khó chịu đến mức nào, chỉ có mình anh biết mà thôi. Cả ngày hôm nay anh không gặp được Nhạn nên có nhiều chuyện muốn nói nhưng không thể nào nói được. Dũng cố ngó nhìn vào những khe cổng xuyên qua sân vườn nhà, nơi căn phòng nhỏ sau vườn. Trống vắng, chẳng có một ai ngoài chậu hoa Sứ màu trắng tím ngay cạnh cửa sổ. Chiếc xe Lam bắt đầu lăn bánh đưa Dũng đi xa dần cho đến khi khuất hẳn.
***
Vài tuần sau đó, mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn êm đềm nếu như không có một ngày...
Cũng như mọi ngày, Nhạn thường dậy rất sớm để chăm sóc cho những chậu hoa Sứ của Dũng, cô không muốn khi Dũng trở về sẽ nhìn thấy những chậu hoa của mình khô héo không ai chăm sóc, lúc đó chắc là Dũng sẽ buồn lắm. Mỗi lần nhớ đến khuôn mặt của Dũng, Nhạn lại mĩm cười.
- Chỉ mới xa cách có vài tuần mà mình đã nhớ anh ấy đến như vậy rồi sao?!. – Nhạn nhủ thầm.
Đang mãi mê suy tư, bỗng một tiếng nói khe khẽ vang lên từ sau lưng khiến cô giật mình.
- Làm gì mà nói chuyện một mình vậy người đẹp?!.
- Á!!!. Dạ... dạ... cậu cả, con...con đâu có làm gì đâu!!. – Nhạn lắp bắp khi người cô nhìn thấy là Toàn. – Con chỉ tưới mấy cái chậu hoa Sứ này thôi àh!!.
- Thế àh!!. Thế để anh giúp cho nhé!!.– Toàn cười gian manh. Hắn đưa tay vuốt đôi má của Nhạn.
- Dạ...dạ...!!. Không... không cần đâu ạh!!. – Nhạn hoảng hốt lùi xa ra khỏi Toàn. – Con...con tự làm một mình được ạh!!.
- Ấy ấy!!. Cái gì mà làm một mình!!. Em không thích anh làm chung với em sao?!. – Toàn bước tới, bất chợt hai tay hắn nắm chặt lấy hai bắp tay của Nhạn ghì lại.
- Oái...!!!. Oái...!!!. Cậu cả ơi tha cho con!!!. Con lạy cậu, con van cậu!!!. – Nhạn khóc òa, cô cố vùng vẫy khỏi đôi bàn tay của Toàn nhưng vô ích, Toàn như một con chó sói cố ngoạm lấy cô. – Đừng mà cậu...!!. Tội nghiệp con lắm cậu ơi!!!. Hu hu!!!.
- Em đừng có sợ!!. Chỉ cần vui vẻ với anh một chút là xong thôi ấy mà!!.
Mọi chuyện dường như đã được nằm trọn trong đôi bàn tay của Toàn thì bỗng dưng.
- Toàn....!!!. Mày đang làm cái gì đấy!!!. – Ông Thái nói giọng rõ to.
Toàn giật mình buông tay Nhạn ra và quay lại phía sau thì thấy ông Thái đứng đó, phía sau ông Thái là Trí với nụ cười khinh khỉnh trên môi. Sau khi Toàn buông tay, Nhạn như con chim được xổ lồng cô cài lại cúc áo vừa bị đứt và vội chạy vào trong nhà.
- Mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả Toàn?!. – Ông Thái lớn tiếng. – Bộ cái đầu của mày chứa sạn hay gì vậy?!!. Đàn điếm với mấy con đĩ chưa đã hay sao mà bây giờ mày quậy trong nhà hả?!!.
- Con chỉ giỡn với nó thôi mà!!. – Toàn cúi đầu trả lời.
- Giỡn...!!!. Mày tưởng tao bằng tuổi mày àh?!!. Mày giỡn tới nỗi muốn cưỡng hiếp nó mà gọi là giỡn hay sao?!!.
Toàn cúi đầu không nói một lời, ông Thái đã nói quá rõ ý đồ của hắn rồi, hắn còn có thể nói gì thêm nữa bây giờ.
- Cũng may là thằng Trí rủ tao ra đồng kiểm tra xem tụi dân đen có chôm lúa hay không nên mới phát hiện ra cái hành động khốn nạn của mày!!. – Ông Thái bồi thêm. - Nếu không thì không biết mày đã làm những chuyện gì rồi!!.
Toàn ngước mắt lên nhìn Trí bằng ánh mắt giận dữ, Trí cũng đáp trả lại bằng nụ cười gian xảo trên môi.
- Nếu tao mà biết mày làm chuyện gì đó với con Nhạn một lần nữa thì tao sẽ cho mẹ mày biết để mẹ mày xử mày đó!!. – Ông Thái hậm hực dặn dò rồi quay lưng bỏ đi ra ngoài cổng.
Ông Thái bỏ đi chừng vài phút, thấy Trí vẫn đứng đó nhìn mình, Toàn bỗng nổi giận tiến lại gần và nắm lấy cổ áo của Trí.
- Thằng chó đẻ!!!. Có phải mày cố ý phá hoại chuyện của tao đúng không?!!. – Toàn nạt lớn.
- Này!!. Tôi đếm từ một đến ba nếu anh không buông tay ra thì đừng có trách!!. – Trí nhỏ nhẹ.
Nhìn vào ánh mắt cay độc của Trí, Toàn biết rằng nếu có đánh nhau thì hắn sẽ không phải là đối thủ của Trí và Trí đã nói thì nhất định sẽ không nương tay. Toàn buông tay và phán thêm.
- Thằng nhóc!!. Mày giỏi lắm!!. Tao đã quá coi thường mày!!. Để rồi xem mày bảo vệ nó được bao lâu!!!.
- Thế anh nghĩ anh có thể sẽ cưỡng hiếp được nó àh!!. – Trí tươi cười. - Nó không phải để dành cho anh đâu!!.
Toàn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Trí nhìn vào căn phòng nhỏ sau vườn, trầm ngâm chừng vài giây rồi cất tiếng gọi.
- Thằng Dần đâu?!!!. Ra tao biểu!!!.
- Dạ cậu hai gọi con ạh!!! – Thằng Dần từ trong nhà chạy ra.
- Mày ở nhà nhớ canh chừng con Nhạn nghe chưa!!. Nếu thấy cậu cả mà có làm chuyện gì đồi bại với nó thì cứ can ngăn cho tao.
- Nhưng...!!. Thưa cậu... liệu con...có thể...?!. – Thằng Dần lắp bắp.
- Mày cứ yên tâm, thằng đó nó biết mày là lính của tao nên nó sẽ không dám làm gì đâu, tao tính hết rồi!!.
- Dạ con biết rồi thưa cậu!!. – Thằng Dần nói giọng rõ to.
Trí ngó vào căn phòng nhỏ một lần nữa rồi quay lưng bỏ đi ra ngoài cổng.
***
Trong căn phòng nhỏ sau vườn, Nhạn ôm ngực dụi mắt không biết đã bao nhiêu lần rồi mà nước mắt vẫn cứ tuôn rơi lã chã. Làm sao mà cô không khóc cho được khi đã bao nhiêu lần cô cố dằn lòng là chỉ dành trọn cho Dũng tấm thân ngọc ngà của mình, thế mà bây giờ lại nhớm bẩn bởi đôi bàn tay thô bạo của Toàn. Cũng may là có ông Thái và Trí xuất hiện nếu không chắc cô không còn mặt mũi nào mà gặp lại Dũng. Nhưng liệu Toàn có buông tha cho cô hay không thì có ma mới biết.
- Dũng ơi!!!. Khi nào anh mới quay về đây?!!. Hức....!!. – Nhạn tựa đầu vào tường nhắm nghiền mắt, giọt châu lã chã khôn cầm(**).
Chú Thích:
(*) : Xe ba bánh có mui ngày xưa dùng để chở khách lên tỉnh.
(**): Nước mắt rơi không thể nào cầm lại được.
Hai hôm sau, tại nhà ông phú hộ Thái. Thằng Dần vội vã chạy lên phòng của Trí.
- Cộc!!. Cộc!!. – Cậu hai ơi cậu hai!!. Cậu hai ơi!!!.
- Cái gì vậy!!!. – Trí nạt lớn. – Mới sáng sớm mà đã nghe tiếng gọi nơi hoang dã rồi!. Sao dạo này mày cứ hay làm tao mất ngủ thế hử?!!. Chuyện gì?!. Nói đi!!.
- Dạ có chuyện rồi ạh!!. Bà chủ nói là sáng sớm ngày mai bà sẽ cùng con Đẹt đi lên tỉnh thăm cậu ba Dũng và ghé chùa Vạn Đức cầu bình an cho gia đình luôn, nên ngày mai ông Thái sẽ ở nhà!. – Thằng Dần làm một hơi.
- Sao?!!. Thật chứ?!!. – Trí tỉnh ngủ hẳn, mắt hắn sáng lên.
- Dạ thiệt!!. Con mới nghe bà chủ bảo với ông chủ lúc sáng ạh!. Bà nói là đi xa nên hai ngày sau mới về!!.
Trí trầm ngâm suy nghĩ giây phút, bỗng hắn nhếch mép cười nanh ác.
- Cuối cùng đã đến lúc kế hoạch của tao được thực hiện rồi!. Hà hà!!. - Hắn quay sang hỏi thằng Dần. – Dạo này cậu cả Toàn thường hay chơi chung với ai?!!.
- Dạ hình như là thằng Sơn Địch Thúi bên xóm Hạ Phân ạh!!. – Thằng Dần trả lời.
- Được!. Được!. Bây giờ mày ở nhà canh chừng cậu cả, tao đi ra ngoài có chút chuyện!!.
- Dạ vâng ạh!!!. – Thằng Dần nói giọng rõ to.
***
Hai giờ sau, tại xóm Hạ Phân. Người ta bắt gặp Trí đang lang thang trên con đường đông đúc. Bỗng hắn hét lớn.
- Sơn Địch Thúi!!!!. Lâu quá không gặp!!!. Có khỏe không mậy?!!.
Một người thanh niên cao ráo, to con, da ngăm đen quay mặt lại lớn tiếng.
- Ối giời đất quỷ thần thiên địa ơi!!!. Bà nội cha thằng nào kêu tên cúng cơm của ông thế hở?!!.
- Tao kêu mày đó!!. Rồi sao?!!. Làm gì tao nào?!. – Trí hất mặt.
- Ủa!!!. Là cậu hai Trí con ông phú hộ Thái xóm bên đây mà. – Sơn ngỡ ngàng. – Có chuyện gì không cậu?!!. Tại con tưởng thằng nào chơi ác cố tình chọc con, ở đây ít thằng nào dám kêu tên cúng cơm của con lắm!.
- Ơ hay!!. Mày (địch) thúi thì tao kêu (địch) thúi, hông lẽ bắt tao kêu (địch) thơm, mày thấy có thằng nào (địch) thơm không(*)?!. Nói tao nghe coi!!.
- Hì hì!!. Cậu chọc con hoài!!. – Thằng Sơn gãi đầu.
- Thôi không giỡn nữa!!. Ngày mai mày có độ gì ngon ngon không?!!.
- Hả!!!. Ngày mai làm gì có độ đá gà?!. Hổng lẽ cậu quên?!!. – Sơn ngạc nhiên.
- Không ý tao hỏi là độ gái gốc kìa!!!. Chứ đá gà tao biết rồi hỏi làm gì!!.
- Àh àh!!!. Con biết rồi!!. Hê hê!!. Cậu mà cũng quan tâm đến chuyện đó àh?!.
- Không!!. Tao hỏi giùm anh cả Toàn thôi!!. Hôm nay ảnh bận nên nhờ tao hỏi giùm đó mà!.
- Thì ra là vậy!. Để con tìm xem!. – Sơn móc trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ màu đen. – Àh có cậu ơi!!. Tối mai ở quán bà Năm Xẩm có tuyển mấy con nhỏ 18, 19 xinh lắm cơ!!. Mà cậu khỏi nói cho cậu Toàn biết đi cậu ơi!!. Con nói cho cậu ấy biết hồi hai ngày trước rồi ạh!!. Chắc cẩu quên nên mới nhờ cậu hỏi con!!.
- Ùhm!!. Chắc vậy !!. Để tao về nhắc cho ảnh nhớ!!. Này!!. Tao có chuyện muốn nhờ mày!!. - Trí thầm thì vào tai của Sơn. – Mày còn Dâm Dương Hoắc Nhục Dung Tửu(**) không?!!.
- Còn chứ!!!. Cậu hỏi làm gì?!!. Hay là...! – Thằng Sơn nheo mắt nhìn Trí. - Cậu đang cặp kè với ai àh?!!
- Suỵt!!. Đừng có nói cho ai biết!. – Trí nháy mắt. – Còn thì đưa tao hai lọ!!.
- Ực!!. Làm gì lấy nhiều dữ vậy?!!. – Thằng Sơn bỡ ngỡ. – Bộ cậu bị yếu sinh lý hả?!!.
- Đâu có!!. Tại tao muốn lấy một lần cho đáng ấy mà!!. Mốt khỏi phiền mày!!.
- Nhưng mà cậu ơi!!. Một lọ là xài đủ một tuần rồi đấy!!. Cái này là nguyên chất đó!!. Uống quá liều chịu không nổi đâu!!.
- Kệ!!. Mày cứ đưa tao đi!!. Có gì thì tao chịu!!. – Trí lấy trong túi áo ra hai túi bạc dồn vào tay của thằng Sơn.
- Thôi được!!. Nếu như cậu muốn vậy thì con không còn cách nào khác!!. Cậu đi theo con mà lấy!!.
Thằng Sơn bỏ hai túi bạc vào túi quần rồi quay lưng bước đi, theo sau là Trí với nụ cười gian xảo trên môi.
***
Chiều tối ngày hôm sau, tại nhà ông Thái. Khí trời hôm nay có vẻ âm u lạ, báo hiệu thời tiết sẽ không được tốt cho lắm.
- Thằng Toàn, thằng Trí đi đâu hết rồi?!!. – Ông Thái lớn tiếng. – Mẹ của nó vừa đi vắng là tụi nó cũng trốn đi biệt hết là sao?!!. Con với cái như cái đít khỉ họ!!.
Thằng Dần đang quét dọn phòng khách, nghe thấy ông Thái nói vậy liền lên tiếng.
- Dạ!!. Cậu Toàn có nói với con là cậu ấy đi qua bên xóm Hạ Phân rồi ạh!!. Có lẽ thấy trời sắp mưa nên cẩu đi sớm!!.
- Còn thằng Trí đâu?!. – Ông Thái gằn giọng.
- Dạ sáng giờ con không thấy cậu ấy ở đâu hết ạh!!. – Thằng Dần gãi đầu.
- Chán thật!!. Hôm nay tự nhiên bị bắt ở nhà!!. Vậy mà chẳng có thằng nào ở nhà cùng với mình cả!!. – Ông Thái thở dài.
Bỗng có một mùi thơm từ trong bếp thoang thoảng bay ra phòng khách khiến ông Thái tò mò.
- Úi!!!. Mùi rượu ở đâu mà thơm vậy Dần?!!. – Ông Thái hồ hởi.
- Dạ là rượu thuốc của cậu hai Trí mua về hôm qua ạh!!. Cẩu nói là hôm nay ông ở nhà nên mua về cho ông dùng đỡ buồn đấy ạh!!.
- Hà hà!!. Thằng quỷ này coi bộ cũng có hiếu!!. Thế mà không chịu ở nhà uống với cha nó mới kỳ cục chứ!!. Đúng là có lòng mà không có thảo!!. - Thế ai đang nấu vậy?!!. Chừng nào mới xong?!!. Nhanh đi tao chịu hết nổi mùi thơm này rồi!!. – Ông Thái quay sang thằng Dần hối thúc.
- Dạ bé Nhạn đang nấu ở trong bếp ạh!!. Chắc là sắp xong rồi ạh!!. – Thằng Dần thưa.
- Ùhm!!. Nếu thế thì tao đành phải chờ vậy. – Ông Thái tươi cười.
***
Từ trong vườn nhà ông Thái, một bóng đen lén lút chạy vào trong căn phòng nhỏ sau vườn.
- Cộp!!. – Hắn mở cửa bước vào trong phòng và nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm một cái gì đó. Chừng vài giây sau hắn móc trong người ra một cây kéo may đồ khá to. Sau khi xem xét thật kỹ, hắn tiến đến gần cái bàn nhỏ ngay kế bên cửa phòng, để cây kéo lên đó rồi âm thầm lặng lẽ bỏ đi ra ngoài giống như lúc hắn mới vừa vào.
Sau khi bóng đen biến mất hút vào cửa sau nhà ông Thái. Một làn gió nhẹ vi vu thổi qua vườn hoa Sứ khiến cho các cánh hoa run lên khe khẽ như tiếng ai oán.
***
Nửa giờ sau, Nhạn bưng mâm rượu ra phòng khách.
- Dạ!!. Con mời ông chủ dùng ạh!!. – Nhạn lễ phép.
- Òh!. Òh!. Được!!. Được!!. – Ông Thái phấn khởi. - Thơm quá!!. Thơm Quá!!. Đây là loại rượu gì vậy?!!. – Ông Thái hỏi Nhạn.
- Dạ!. Con cũng không biết ạh!!. Cậu Trí chỉ bảo con nấu cho ông dùng chứ không bảo là rượu gì ạh.
- Cái thằng...!!. Rượu gì mà cũng dấu nữa!!. – Ông Thái càu nhàu.
Hồi lâu, sau khi rót vài chung rượu cho ông Thái, nhạn thưa.
- Dạ nếu không có gì thì con xin phép về phòng ạh!!.
- Ùhm!!. Được rồi, mày về phòng đi!!. – Ông Thái xua tay. - Ở đây hết chuyện của mày rồi!!.
***
Nửa khuya, sau một ngày mệt mỏi, Nhạn tắm rửa xong rồi lăn ra giường ngủ, cô nhắm mắt tưởng nhớ đến khuôn mặt điển trai, đào hoa của Dũng. Không biết giờ này anh ấy ra sao?, đang làm gì?, có nhớ đến cô bé mà ngày nào cũng nhớ đến anh hay không?. Đang miên man suy nghĩ, Nhạn chợp mắt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
- Sột soạt!!. – Tiếng động lạ làm Nhạn chợt bừng tỉnh giấc, do quá mệt mỏi nên cô có cảm giác mơ hồ lạ. – Chuyện gì vậy?!. Ai đó?!. – Nhạn khẽ hỏi.
Trong bóng đêm mờ ảo, cô thấy một bóng dáng người đàn ông đang đứng bên cạnh giường và đưa tay sờ sẫm vào áo cô. Nhạn hoảng hồn bật dậy. Trời tối đen như mực khiến cô chẳng thấy gì cả vì cửa sổ đã được đóng kính từ khi nào. Cô đưa tay sờ soạng khắp nơi, bỗng bóng dáng người đàn ông đó chồm tới ôm chầm lấy cô ghì chặt xuống giường. Nhạn giật điếng người, cô dùng hết sức bình sinh của mình đá thật mạnh vào bụng dưới của hắn.
- Hự!!!. – Hắn rên lên khe khẽ. – Con quỷ cái!!. Mày muốn chết àh!!.
Nghe cái giọng lè nhè nửa quen nửa lạ. Nhạn cố gắng quay lại phía cửa sổ và đá thật mạnh vào đó khiến cho hai cánh cửa sổ bị bung hẳn ra ngoài. Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi ánh sáng mờ ảo khắp căn phòng. Bóng dáng người đàn ông đó cũng dần dần trở nên rõ rệt. Người đó không ai xa là chính là ông Thái.
- Là ông chủ!!. – Nhạn rùng mình. – Tại sao?!. Tại sao lại là ông?!.
- Tại sao lại không phải là tao?!. – Khuôn mặt ông Thái trở nên nhăn nhó rất dị hợm, ánh mắt long lên sòng sọc, hơi thở gấp rút, khó nhọc.
Lại một lần nữa ông Thái lao thẳng vào Nhạn. Lão khóa tay cô ghì mạnh xuống giường.
- Ngoan nào!!. Ngoan nào!!. Tao chịu hết nổi rồi!!. Mày phải giúp tao!!. Phải giúp tao!!. – Xoạt!!!. – Vừa nói lão vừa đưa bàn tay man rợ của mình xé toạt lấy áo ngoài của Nhạn.
- Oái!!!. Ông chủ ơi!!. – Nhạn hét lên thất thanh. – Tha cho con ông chủ ơi!!!. Có ai không?!!!. Cứu tôi với!!!. Anh Dũng ơi cứu em với!!!. Hu hu!!.
- Bốốốp...!!!. – Ông Thái tát một cú trời giáng vào mặt của Nhạn. – Cứu hả?!!. Không có ai cứu nổi mày đâu!!.
Nhạn cố sức vùng vẫy nhưng vô ích, mỗi lần như thế thì cô lại bị ông Thái cho ăn vài cái bộp tay vào mặt. Ông Thái bây giờ giống như một con hổ đói đang cố hết sức vồ lấy con mồi.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi nặng hạt kèm theo tiếng gầm của gió. Tiếng thét của Nhạn từ từ bị át hẳn bởi tiếng mưa. Mưa rơi xào xạt ướt đẫm trên những cánh hoa Sứ như giọt lệ tuôn trào của người thiếu nữ sắp mất đi sự trong trắng.
***
Cùng thời điểm này, tại một nơi xa khác. Dũng đang ngồi đọc sách trong phòng thì bỗng dưng.
- Lạch cạch!!!. Lạch cạch!!!. – Tiếng cửa sổ rung lên nhè nhẹ.
Dũng bật dậy mở toang cửa sổ, anh nhìn ra ngoài trời, mưa rơi từng hạt tí tách nhưng tuyệt nhiên không hề có gió thế tại sao cửa sổ lại bỗng rung lên như thế kia?. Anh hoàn toàn không hiểu tại sao. Nhìn từ đàng xa, chợt anh thấy một cánh hoa đang đong đưa trong không khí và bay về phía anh. Cách hoa ấy khẽ đậu lên bàn tay của Dũng, đó là một cánh hoa Sứ màu trắng tím giống hệt như màu hoa Sứ mà anh đã tặng cho Nhạn. Bất chợt anh nghĩ tới cô.
- Sao tự nhiên trong lòng mình lại lo lắng vậy kìa?!. – Dũng trầm ngâm. - Nhạn ơi!!. Hiện giờ em đang làm gì?!. Em có nhớ tới anh như anh đang nhớ tới em hay không?!!. – Dũng khẽ thì thầm. Anh ngước nhìn những đám mây đang trôi lơ lững trên bầu trời của đêm.
Chú Thích:
(*) : Từ ngữ hơi thô tục nhưng mình cảm thấy như vậy mới thực tế, có gì mong các bạn rộng lòng bỏ qua cho mình.
(**) : Loại rượu thuốc cổ truyền ngày xưa được ghi nhận trong y thư cổ Thọ Thế Bảo Nguyên và Nhật Hoa Tử bản thảo, mùi vị thơm ngon, màu sắc hấp dẫn, thúc đẩy khả năng phát dục rất cao, nâng cao khả năng hoạt động của các tuyến sinh dục.