Hôm qua, khi chiếc xe Traction của cha từ từ ngừng lại trước sân thì Nguyệt Ánh đã có linh tính không hay. Cô nói nhỏ với em gái:
- Chị đoán thế nào cũng có bà ấy về cùng ba.
Lời tiên đoán của Nguyệt Ánh không sai, bởi bước theo sau ông chủ Thiên Thời là một người đàn bà tuy đã trung niên, nhưng từ cách ăn mặc cho tới cách trang điểm đều giống như các cô gái trẻ. Nhất là đôi môi thoa son đỏ chót, mà khi vừa thoạt nhìn thấy Lan Anh đã thốt lên ngay:
- Giống như mấy cô đào cải lương!
Vừa nhìn thấy hai cô con gái, ông Thiên Thời đã gọi ngay:
- Hai con ra đây chào dì Hai!
Lan Anh nguýt một cái, nói nhanh với chị:
- Dì cái con khỉ!
Nguyệt Ánh bấu em một cái, vừa nhắc:
- Kệ, đừng để ba mất mặt.
Cô kéo Lan Anh bước ra đứng ngay trên bậc tam cấp, chào cha như mọi khi:
- Ba mới về. Thưa dì...
Lan Anh thì không nói gì, cô chỉ khẽ cúi đầu.
Ông Thiên Thời quay sang người đàn bà:
- Đây là Nguyệt Ánh, Lan Anh, hai đứa con gái mà anh nói với em. Chúng nó...
Ông chưa nói hết câu thì bà ta đã chận ngang:
- Lần sau có chào hỏi thì cũng nên nhìn thẳng vào người mình đang chào, chớ nhìn ngang liếc dọc thế kia là không phải phép. Con gái phải biết lễ, biết phép để còn lấy chồng sau này!
Chưa gì đã bị bà ta chỉnh cho rồi, nên Lan Anh không dằn được, lên tiếng ngay:
- Con nhà này không lé mắt, cũng không sợ ai mà phải liếc ngang liếc dọc, chỉ có điều là có cần nhìn hay không mà thôi!
Ông Thiên Thời thấy không khí chưa gì đã căng thẳng, nên vội nói át đi:
- Nguyệt Ánh, Lan Anh đi lo cơm nước để ba đãi dì Hường. Những gì dì Hường nhắc không phải thừa đâu, cũng giống như ba thường nhắc thôi. Đi đi con.
Nguyệt Ánh biết ý cha, nên kéo tay Lan Anh đi:
- Thôi, bỏ đi.
Bữa cơm thì hai cô đã chuẩn bị xong khi nhận được tin cha về cùng với khách. Ban đầu hai chị em không hình dung khách của cha lại quá quắc như thế này, nên đã chuẩn bị tiệc đãi, bây giờ tuy có bực mình, nhưng dù sao thì cũng đỡ phải lo cái việc mà trong lòng hai đứa đều không muốn.
Nguyệt Ánh gọi Sáu Chi, đứa giúp việc và bảo:
- Lát nữa chị lo cho bả, còn tụi em thì khó ở, nên ba có hỏi chị nói tụi em đi nằm rồi!
Cả hai đi thẳng ra sau nhà, nơi có con kênh nhỏ, mà thường khi muốn giải buồn họ đều ra lấy xuồng bơi lòng vòng một lúc...
Trong khi đó ở trong nhà bà Hường đã bắt đầu chì chiết:
- Hai đứa con gái của anh coi bộ không ngoan ngoãn như anh nói đâu. Chúng khó dạy à nghen!
Ông Thiên Thời cố xoa dịu:
- Chúng là con nít, có gì mình nói sau. Bây giờ em phải chứng tỏ mình là bà chủ tương lai chớ.
Bà ta trừng mắt nhìn ông:
- Đã là chủ rồi chớ còn tương lai gì nữa.
Ông Thiên Thời nói êm:
- Thì đương kim chủ nhân. Còn trên cả... phó tướng này nữa đó nghen!
Bà ta nguýt một cái sắc như dao cạo, rồi bước thẳng vô căn phòng mà ông Thiên Thời đã dọn trước. Giọng bà ta nghe rất khó ưa:
- Cái phòng gì cũ xì, vậy mà anh nói là phòng của chủ nhân, phòng hạng sang! Như vậy đủ chứng tỏ chủ nhân trước đây không có mắt thẩm mỹ gì hết!
Biết cái kiểu ăn nói này sớm muộn gì cũng đụng chạm với hai cô con gái của mình, bởi chúng nó có thể nhịn cái gì được, chứ ai nói chạm tới người mẹ quá cố của chúng thì có chuyện ngay.
Nên ông vội khoả lắp:
- Thì cái gì không hài lòng mình sữa lại từ từ. Chớ ở xứ này nhà tui là số một rồi đó.
Cái phòng ngủ của vợ chồng ông Thiên Thời trước kia, đã được ông cho người sửa lại khá tươm tất, sang trọng hơn với chiếc giường Hồng Kông đặt mua khá nhiều tiền từ Sài Gòn chở về, thay thế chiếc giường ngủ mà ông cùng bà vợ trước sử dụng đã trên mười lăm năm, mặc dù vẫn còn tốt. Ngoài ra ông còn cho thay toàn bộ màn ở các cửa, cũng bằng vải ngoại, mà ông tin rằng chưa có nhà giàu nào ở tỉnh Rạch Giá này có được.
Bà Hường bước vô phòng, chỉ mới nhìn sơ qua đã càu nhàu:
- Màu màn cửa tối mò, cái drap giường cũng vậy, thời buổi này ai xài drap màu trắng nữa, thiếu gì bông hoa đẹp.
Ông Thiên Thời cũng nói cho xong chuyện:
- Không chịu thì đổi cái khác...
Ông mở đèn lên sáng choang cả gian phòng và vào tận phòng tắm, vừa tự hào giới thiệu:
- Cả tỉnh Rạch Giá chưa chắc nhà nào có phòng tắm nước máy, có vòi sen như nhà này. Có cả bồn ngâm nước nữa, tiếng Tây người ta gọi là beignore. Chỉ có ông chủ Thiên Thời này mới dám xài đó nghen!
Bà ta nguýt ông một cái:
- Cái bồn này bà già trầu của ông trước khi chết đã có ngâm thân chưa, nếu ngâm rồi thì gỡ bỏ ngay, mua cho tui cái khác!
- Làm gì có, tui mới lắp đặt đây mà. Còn nguyên tem luôn!
Lễ động phòng của hai ông bà trắc trở ngay từ đầu như vậy, chủ yếu là do tính khí quá quắt của người đàn bà mới nhập gia này. Vậy mà ông Thiên Thời cũng ráng chịu đựng cho qua. Cũng may khi con Sáu Chi mời xuống ăn cơm thì coi như ông được giải thoát, ông hối:
- Mình xuống ăn cơm rồi còn nghỉ ngơi, anh đói lắm rồi.
Mâm cơm dọn thịnh soạn nhưng chỉ có hai người ăn. Ông Thiên Thời hỏi:
- Hai đứa nó đâu rồi sao không ra ăn luôn?
Sáu Chi đáp:
- Dạ, hai cô nói khó ở rồi đi ra sau nhà. Chắc là đi bơi xuồng rồi, vì hồi sáng có mấy người bạn học của hai cô tới, họ có hẹn đi bơi xuồng.
Sáu Chi đã bịa chuyện để cho sự vắng mặt của hai cô chủ nhỏ hợp lý, chớ cô còn lạ gì cái nhăn mặt khó chịu của cả hai khi đón khách mới hồi nãy. Ông Thiên Thời cằn nhằn:
- Hai đứa này không biết gì hết, có khách thì phải ở nhà lo chớ!
Bà Hường lại có dịp mắc mỏ:
- Thiếu người dạy nên vậy đó! Mà thôi, có mặt tụi nó lại ăn mất ngon!
Sáu Chi nghe nói mà cũng phát tức. Cô ta đã làm cho nhà này kể từ khi bà chủ cũ còn khoẻ mạnh, bà thương cô và ngược lại cô cũng thương bà nhiều. Gần sáu năm ở trong nhà này cô chưa từng bị bà chủ nói nặng lời lần nào, bữa cơm nào bà cũng bắt phải ngồi ăn chung, không phân biệt chủ tớ. Vậy mà nay, từ lúc ngồi xuống mâm, bà Hường này chỉ chăm chú lo trách người này, chê cái kìa, chứ không hề quan tâm tới người phục vụ...
Chán nản, Sáu Chi bước tránh ra, đi làm vài công việc lặt vặt khác. Và suốt buổi cơm hôm đó cô nghe toàn là lời của bà Hường nói, không nghe ông chủ Thiên Thời nói gì. Câu cuối cùng cô còn nghe rất rõ bà ta bảo:
- Người ăn kẻ làm trong nhà này có lẽ tui phải coi lại, nếu cần thì cho nghỉ, mướn đứa khác tui ưng ý hơn!
Ông Thiên Thời bấy giờ mới lên tiếng:
- Trong nhà này chỉ có thằng Sĩ tài xế là người lái xe cẩn thận, làm nào giờ chưa từng để xảy ra gì, tui ưng ý lắm, còn con Sáu Chi thì là đứa được lòng cả nhà, lại siêng năng, hiền lành, đâu có ai khác mà phải cho nghỉ.
Bà ta cố tình nói cho Sáu Chi nghe:
- Nhưng tui muốn mọi cái trong nhà này phải mới. Người dính tới bà già trầu kia tui hổng ưa.
Sáu Chi nghe mà ức lắm, nhưng cô vẫn cố nhịn. Chờ cho xong bữa cơm, cố dọn dẹp rồi đi tìm hai cô chủ nhỏ. Không thấy hai người ở bờ kênh, Sáu Chi lại đi vòng qua chỗ ngôi mộ của bà chủ.
Nơi mà ngày nào Sáu Chi cũng ra đốt nhang cúng, thậm chí còn ngồi lại lâu hơn hai cô gái con bà.
Khi bước tới nơi Sáu Chi ngạc nhiên khi thấy ở đầu mộ có một bó hoa còn tươi.
- Hoa của ai vậy kìa?
Hoa rất lạ, Sáu Chi chưa từng thấy bao giờ, nên không biết là hoa gì, mặc dù đó chỉ là một thứ hoa cẩm chướng mà dân thành thị thường hay dùng.
- Của ai vậy hà?
Từ phía sau lưng chợt có một giọng nói rất lạ:
- Cứ tưởng là sẽ không có người tới để chiêm ngưỡng hoa. Ai ngờ cũng có, mặc dù không phải là...
Sáu Chi bật đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:
- Anh là ai vậy, sao đặt hoa trước phần mộ của bà tui?
Khách là một chàng trai cỡ trên hai mươi tuổi, người có vẻ thư sinh, hiền lành, nghe Sáu Chi hỏi đã trả lời rất thành thật:
- Tôi là Hiếu, chắc là chị chưa biết, nhưng ngược lại tôi biết chị là Sáu Chi.
Sáu Chi càng kinh ngạc hơn:
- Sao anh biết tui?
- Nghe Nguyệt Ánh nói.
Sáu Chi hiểu ra:
- À, thì ra anh là bạn của Nguyệt Ánh? Hay của Lan Anh?
Anh chàng tên Hiếu cười rất tươi:
- Đâu chị thử đoán coi tui xứng làm bạn với cô nào?
Sáu Chi rất tự nhiên:
- Cô Nguyệt Ánh thì đã mười chín, còn cô Lan Anh thì mới mười bảy. Vả lại không lẽ em lại có bồ trước chị?
Hiếu kêu lên:
- Sao chị biết tụi tui bồ với nhau!
Sáu Chi tâm lý:
- Không có chàng trai nào không phải là bồ hay có tình ý gì đó với một cô gái mà chịu khó mang hoa tới thăm mộ mẹ cô nàng cả! Chắc chắn anh là bồ rồi! Cô Nguyệt Ánh phải không?
Hiếu lại một lần nữa cưởi hiền hoà:
- Chị đúng là nhà tâm lý đại tài rồi!
Thấy mình đoán đúng, Sáu Chi thích thú:
- Vậy mà lâu nay Nguyệt Ánh kín miệng như bưng! Cô này giỏi thiệt...
Sáu Chi nhìn quanh rối hỏi:
- Anh gặp cô Hai chưa?
Hiếu lắc đầu:
- Chưa. Nhưng thôi, tôi có việc phải đi ngay.
Phiền chị về nói lại với Nguyệt Ánh là có tôi ghé thăm mộ. Có gì tối sẽ gặp lại sau.
Anh ta nói xong quay bước đi. Nhưng vừa bước mấy bước thì quay lại nói:
- Chị vào nhà ngay, hình như trong nhà đang có chuyện gì, có ai đó la hét om sòm trong đó!
Lúc này Sáu Chi mới lắng nghe và quả là có tiếng gấu ó từ trong nhà vọng ra. Cô chạy vào ngay và đúng lúc ông chủ Thiên Thời chạy ra hỏi liền:
- Mày có thấy giỏ đồ của bà Hường đâu không?
Sáu Chi ngơ ngác:
- Từ lúc bà về tới giờ con có ở trong nhà đâu mà thấy.
Bà Hường bước ra tới, bà tru tréo nhắm vào Sáu Chi:
- Nhà gì trộm cắp như rươi, đồ đạc mới hở ra là mất tiêu liền! Con kia, mày lấy cái giỏ của tao để đâu, nói mau.
Không còn nhịn được nữa, Sáu Chi phản ứng:
- Bà nói thì phải có bằng chứng, không được nói càng! Nhà này từ bao giờ chưa từng có ai là ăn trộm cả, bà chủ trước đây từng để quên mấy chục lượng vàng mà còn không mất nữa là.
Bị phản ứng bà ta quê, nên nổi xung thiên:
- Mày hỗn láo hả con ranh con kia! Tao đuổi mày từ bây giờ!
Sáu Chi không vừa:
- Tui làm là làm cho ông chủ và mấy cô trong nhà này, chớ bộ ham làm cho bà để ăn vàng sao chớ! Tui sẽ nghỉ liền sau khi chờ gặp hai cô chủ tui đã.
- Nhưng tao muốn mày ra khỏi nhà tao ngay!
- Nhà nào của bà? Nhà này là của ông chủ đây và hai cô Nguyệt Ánh, Lan Anh. Chừng nào những người này đuổi thì tui đi liền!
- Nhưng tao...
Ông chủ Thiên Thời phải lên tiếng:
- Chuyện gì cũng từ từ. Con Sáu đây quán xuyến hết công việc trong nhà, nay cho nó nghỉ thì lấy ai làm...
Nghe ông ta nói vậy bà ta tru tréo lên:
- Nếu ông binh nó thì tui sẽ đi cho ông coi!
Bà ta ngoe nguẩy đi vô phòng có lẽ định lấy va li, nhưng chợt nghe bà kêu lên từ trong ấy:
- Ủa, sao lại ở đây!
Ông Thiên Thời bước vào và ngạc nhiên khi thấy cái túi mà bà Hưởng bảo mất hồi nãy đang nằm giữa giường. Bà ta cầm giỏ lên soát lại đồ đạc trong đó rồi thở phào:
- Còn nguyên!
Ông Thiên Thời lắc đầu:
- Vậy mà bà hô hoáng!
Bà ta bị bẽ mặt, nhưng vẫn giọng điệu khó ưa:
- Mà không mất của thì cũng phải đuổi con nhỏ hỗn láo đó đi thì tui mới ở trong nhà này!
Ông Thiên Thời phải dịu giọng:
- Được rồi, để mai tui tính.
Ông hỏi lại:
- Trong giỏ có gì mà em la dữ vậy?
Bà ta hạ thấp giọng:
- Cả tài sản của tui ôm theo ông, chớ phải ít đâu! Gần một trăm lượng vàng và cả đống hột xoàn nữa! Số này tui lấy luôn của lão thầu khoán gởi hùn làm ăn, chưa ăn được mà mất thì có nước tự tử!
Ông Thiên Thời rùng vai:
- Bao nhiêu đó thì ăn thua gì, bà về đây tui còn cho bà gấp chục lần nữa. Nhưng thôi, đem để trong tủ khoá lại đi, rồi ngủ một giấc, sáng mai tính.
Bà ta ôm kè kè cái giỏ, đưa vào tủ đứng cất, khoá lại cẩn thận, rồi nhét xâu chìa khoá vào trong lưng quần.
Suốt từ đó tới đêm, ông Thiên Thời hầu như không rời bà ta nửa bước, cũng không hỏi thăm hai cô con gái đi chơi đã về chưa.
Nửa đêm...
Bỗng dưng bà Hường choàng tỉnh bởi hình như bà vừa bị ai đó thọt léc vào nách. Bà bật ngồi dậy ngơ ngác hỏi:
- Ai làm gì vậy?
Bà nghĩ ông Thiên Thời ngọ ngoạy tay chân, nhưng khi nhìn sang, bà ta ngạc nhiên thấy ông đang nằm co dưới sàn, ngủ ngáy khò khò!
Ông Thiên Thời, sao lại...
Bà hỏi chưa dứt lời thì chợt há hốc mồm khi nhìn ra cửa sổ phòng, nơi đó có một người đang ngồi vắt vẻo, quay lưng vô và hầu như chẳng để ý tới gì xung quanh. Hoảng quá, bà ta hỏi bằng giọng run run:
- Ai... ai vậy?
Người kia vẫn không quay lại, cũng không lên tiếng. Rồi bỗng dưng cả thân người nhảy ra phía ngoài!
- Kìa?
Bà Hường hốt hoảng chạy ra cửa nhìn xuống. Trước tầm mắt bà ta là một chàng trai trên dưới hai mươi tuổi, đang nằm sãi tay, bất động trên thảm cỏ.
- Ông Thiên Thời! Ông Thiên Thời!
Bà gọi đến mấy lần mà ông Thiên Thời vẫn nằm im, quýnh quá bà ta phải chạy lại lay ông, lúc đó mới phát hiện là người ông lạnh ngắt và hầu như hơi thở sắp tắt!
- Trời ơi!
Tiếng kêu của bà ta khá lớn, nên dẫu không muốn, nhưng Sáu Chi vẫn phải từ phòng mình chạy lên và lên tiếng:
- Cửa khoá làm sao tui vô được!
Bà ta phải bước tới mở chốt cửa vừa nói nhanh:
- Mày coi tiếp tao đỡ ổng lên giường. Không biết bị sao mà người lạnh như thây ma vầy nè!
Sáu Chi tiếp bà ta kéo ông chủ lên giường, cô nói nhanh:
- Ông lạnh là bị cảm gió rồi, để con đi lấy dầu.
- Khỏi, mày chạy ra cửa sổ coi ai nằm dưới kia kìa!
Sáu Chi quá đỗi ngạc nhiên, nên không kịp hỏi lại, đã bước tới cửa nhìn xuống và cô ngơ ngác hỏi:
- Có ai đâu?
Bà Hường gắt lên:
- Mắt mày đui sao không thấy, có thằng nào nằm đó, tao mới thấy nó té từ trên trên này xuống đó!
- Làm gì có?
Không thèm để ý việc ông Thiên Thời đang ưỡn người lên, có dấu hiệu bất thường, bà ta chạy lại cửa sổ nhìn xuống và kinh ngạc.
- Nó mới nằm đó mà? Nó... là ai vậy?
Sáu Chi bực mình:
- Con không thấy thì làm sao biết?
Bà ta gắt lên:
- Tao muốn hỏi trong nhà này có đàn ông nào khác không?
Sáu Chi đáp nhát gừng:
- Không có!
- Ủa... như vậy chẳng lẽ...
Bà ta chợt hốt hoảng nói to:
- Có khi nào...
Bà vừa chạy tới bên tủ áo, vừa run run tra chìa khoá vào mở tủ. Rồi giọng bà ta thất thanh:
- Trời ơi... của cải của tôi!
Trước mắt bà cái túi đựng mấy trăm lượng vàng đã không còn ở chỗ cũ! Bà xốc tung quần áo trong đó lên và kéo cả hộc tủ nhỏ bên trong ra. Vẫn chẳng thấy gì. Số vàng đã không cánh mà bay!
- Thằng đó lấy!
Bà ta tuôn chạy ra ngoài, vòng ra ngoài cửa sổ, chỗ bà thấy chàng trai nằm lúc nãy. Chẳng hề có một dấu vết gì chứng tỏ là vừa có người té xuống. Nhìn quanh cũng chẳng thấy bóng ai.
- Trời ơi!
Bà ta cứ luôn miệng kêu trời và cuối cùng chạy trở lên phòng ngủ. Không nhìn thấy Sáu Chi ở đó, bà gào to:
- Con gì đó, mày vô đây tao hỏi coi!
Phải một lúc sau Sáu Chi mới trở lên. Cô hỏi:
- Bà cần gì con?
Bao nhiêu bực dọc bà ta đổ lên đầu cô gái:
- Vàng của tao đâu? Tụi bây lấy hết của tao rồi phải không?
Sáu Chi hết nhịn nổi, cô phản ứng liền:
- Ai lấy gì của bà? Bà ăn nói lung tung kiểu đó tui không nhịn à nghen!
Bà ta vẫn bù lu bù loa:
- Quân ăn cướp, tụi bây không ăn dộng được của tao đâu, tao giết,..
Bà lao tới như mụ điên, Sáu Chi buộc phải vừa né tránh vừa kêu cứu:
- Cô Hai cô Ba ơi, bà ta giết tui!
Nguyệt Ánh và Lan Anh thề với lòng là sẽ không gặp mặt bà ta nữa, nhưng khi nghe Sáu Chi la hét, họ cùng chạy lên. Nguyệt Ánh hỏi trước:
- Chị bị sao vậy chị Sáu?
Sáu Chi chưa kịp nói thì mụ Hường đã gầm lên:
- Cả hai đứa mày nữa, tụi bây lấy vàng của tao thì mau trả lạí đây!
Lan Anh vốn ngang bướng, đã phản ứng liền:
- Bà kia, bà giở trò gì đây hả? Bà tưởng chị em tui sợ bà sao chớ! Bà...
Vừa khi ấy họ nhìn thấy ông Thiên Thời nằm như chết trên giường thì hốt hoảng:
- Ba sao vậy? Ba ơi...
Họ quên hết mọi chuyện, cùng lao vào phòng. Nguyệt Ánh sờ vào người cha, cô hét lên:
- Ai làm gì ba, trời ơi! Mụ ta phải không?
Lan Anh xốc nổi hơn, cô la làng chói lói:
- Người ta giết ba tôi rồi, bớ bà con ơi!
Mụ Hường lúc này chứng tỏ mình là một con người đáo để, mụ ta cũng la to hơn:
- Bớ thiên hạ ơi, tụi nó ăn cắp tiền vàng của tôi! Đồ quân ăn cướp, đồ ác nhơn!
Tiếng kêu la của họ vang vọng ra tận bên ngoài, tuy nhiên xưa nay chuyện xảy ra trong ngôi nhà giàu này ít khi được láng giềng can thiệp, bởi vậy mặc cho họ la, thật lâu sau vẫn không có người tới. Tài xế lái xe cho ông Thiên Thời thì tối về nhà riêng ngủ, phải sáng hôm sau mới đi làm.
Thấy kêu la chẳng có kết quả gì, mụ Hường xoay qua tru tréo kiểu khác:
- Tụi bây ỷ đông chống lại tao phải không? Nhưng bây nên nhớ, em tao là lính kín của Tây, chỉ cần tao báo cho nó biết tức thì nó gông cổ tụi bây lại hết cho biết tay!
Lan Anh không vừa:
- Không làm chuyện gì bậy thì sợ gì lính kín hay lính hở, hổng ai sợ bà đâu!
Bà ta trở lại tủ áo, lấy ra gói vải đựng vàng bị mất lúc nãy, giũ tung nó ra làm bằng chứng:
- Vàng tao mới để trong này, tụi bây không lấy thì ai vô đây lấy? Cái thằng con trai lúc nãy trèo cửa sổ vô, thấy tao bỏ chạy, nhảy xuống đất suýt chết, đúng là đồng bọn với tụi bây rồi! Nó... nó...
Nói tới đây bỗng dưng mụ ta giật mình, khi thấy từ trong túi vải rơi ra một vật. Đó là chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Telda.
Mụ ta ngơ ngác:
- Cái này... đâu phải của tao?
Nguyệt Ánh thì kêu lên:
- Cái này... mụ lấy ở đâu ra?
Cô cúi xuống nhặt lên và nhận biết ngay:
- Của Hiếu mà!
Lan Anh cũng nói:
- Vật này do chị tặng cho anh Hiếu hồi ảnh đi học ở Sài Gòn mà! Từ lâu ảnh vẫn đeo, sao bây giờ nó lại ở đây? Phải chăng...
Rồi chợt nghĩ ra, Lan Anh chỉ vào mặt bà ta hỏi lớn:
- Bà ăn cắp vật này ở đâu?
Mụ Hường không ngờ mình bị phản pháo khá bất ngờ, nhưng vốn là người đầy kinh nghiệm và gian xảo, nên mụ ta lấy lại bình tĩnh liền:
- Đúng là giữa tụi bây và thằng ăn trộm vừa rồi có thông đồng với nhau rồi! Hãy nói mau, nó té bị thương nặng rồi được tụi bây đem giấu ở đâu?
Nguyệt Ánh hoảng hốt:
- Bà làm gì anh ấy phải không?
Câu hỏi của Nguyệt Ánh vô tình như xác nhận chàng trai kia có liên hệ với mình, nên bị mụ Hường chụp lấy:
Nó là người yêu của mày phải không? Giấu nó ở đâu nói mau, đừng để tao truy ra thì lúc đó có lạy tao, tao cũng không tha!
Nghe bà ta nói người nào đó té trọng thương, Nguyệt Ánh quá sức lo lắng:
- Bà đã làm gì người ta rồi? Tôi sẽ ăn thua đủ với bà...
Sáu Chi chen vào nói:
- Chưa biết người kia là ai, cô đừng để mắc mưu bà ta.
Lan Anh cũng nói:
- Chắc gì đó là anh Hiếu. Em nghĩ mụ này đã lấy cắp cái đồng hồ này ở chỗ nào đó, mình phải bắt mụ ta khai ra ngay!
Cô quay sang mụ ta, gằn giọng:
- Bà tưởng cả vú lấp miệng em được hả! Tui sẽ bắt bà phải nói ra...
Cô thuận tay chụp lấy cây gài cửa, đưa cao nhắm vào bà ta:
- Bà nói ngay không, lấy vật này ở đâu? Bà không nói tui đập một cây này thì chết không kịp trối đâu!
Bà ta lùi một bước, nhưng miệng vẫn tru tréo:
- Mày tính giết người diệt khẩu phải không!
- Tao nói cho mà biết...
Mụ ta bất thần chụp lấy con dao rọc giấy trên bàn và lao nhanh về phía ông Thiên Thời, vừa quát:
- Tụi bây mà áp đảo tao, thì thằng cha tụi bây sẽ không thoát chết đâu!
Nguyệt Ánh ngăn em mình:
- Từ từ đã...
Thấy kế sách này có hiệu quả, mụ Hường lại làm tới:
- Tụi bây không khai ra vụ ăn cắp vàng thì tao sẽ làm thịt thằng cha tụi bây ngay bây giờ!
Mụ ta đưa tay lên cao, như sắp vung đao đâm xuống, bỗng lúc đó mụ thét lên một tiếng:
- Trời ơi!
Rồi ngã ngữa ra phía sau, con dao rớt xuống sàn nhà. Từ khoé miệng mụ ta tuôn ra hai dòng máu...