Bọn Đội Ngô phải phá cổng rào mới vào được nhà ông chủ Thiên Thời. Họ không gặp ai trong nhà, sau một hồi tìm kiếm, tài xế Sĩ nhắc:
- Mình ra sau vườn coi mấy ngôi mộ xem. Tại sao mấy đứa con lão ta cũng chết?
Khi họ ra ngoài chỗ khu mả thì vô cùng sửng sốt khi có bốn ngôi mộ nằm song song nhau. Một cái của bà Kiểm, một của ông Thiên Thời, còn hai cái kia thì của Nguyệt Ánh và Lan Anh.
Tài xế Sĩ thắc mắc:
- Họ chết thì có thể do bị vong hồn của vợ ông Thiên Thời, nhưng ai đã chôn họ mới là việc lạ.
- Ai đã vào đây?
Một tên nói:
- Nhà này chỉ còn duy nhất con Sáu Chi là còn sống, chẳng lẽ là nó làm việc này?
Đội Ngô phản bác:
- Không thể là nó, bởi thời gian xảy ra ở đây thì con nhỏ đó còn bị giam ở trên kia.
Tài xế Sĩ nhắc:
- Nhưng anh quên là nó đã thoát ra mà mình vẫn chưa biết là đi đâu hay sao?
Đội Ngô bực dọc:
- Không nói lôi thôi nữa, hay đào mồ tụi nó lên coi, biết đâu đây là một âm mưu thì sao?
Nghe cũng có lý, nên bọn ba bốn tên hè nhau đào lần lượt bốn ngôi mộ. Tuy vậy cả bọn vừa đào mà vừa run, bởi việc đào mộ đối với chúng là một chuyện xưa nay chưa từng làm!
Ngôi mộ đầu tiên bọn chúng đào là mộ có bia đề tên Lan Anh. Đội Ngô nói giọng mất dạy:
- Nghe nói con nhỏ này đanh đá lắm, đào lên xem thử khi chết mặt mày có còn dữ dằn hay không?
Nhát cuốc của tên lính vừa chạm vào nắp quan tài, bỗng hắn bật bắn ra xa đến gần hai thước!
Tên thứ hai la lên:
- Coi chừng rắn!
Hắn nói và chưa kịp nhảy lên thì đã bị một con rắn cắn vào chân, rồi một con nữa cắn vào cổ tay hắn một nhát nữa! Tài xế Sĩ nhìn thấy từ trong quan tài bò ra toàn là rắn, hắn nhảy lùi ra và la lên:
- Chạy đi, rắn đầy kia kìa!
Cả hai tên thuộc hạ của Đội Ngô đều bị rắn cắn nằm tại chỗ. Riêng Đội Ngô thì nhờ lẹ chân chạy theo tài xế Sĩ nên không bị gì. Tuy nhiên hắn run như cầy sấy, vừa lắp bắp:
- Những con rắn này... phải chăng là... quỷ ma!
Tài xế Sĩ đột nhiên nói trong hốt hoảng:
- Không lẽ... điều ấy xảy ra?
Đội Ngô vừa chạy vừa hỏi:
- Chuyện ấy là chuyện gì!
Tài xế Sĩ nhớ lại khi thỉnh đạo bùa Miên, ông thầy đã có nói rõ: "Lá bùa này linh nghiệm thì vong hồn người chết sẽ bị sai khiến, còn ngược lại thì sẽ có hậu quả khôn lường.... Hậu quả khôn lường đó phải chăng là... những con rắn này!
Ý nghĩ của hắn chưa dứt thì đã nghe Đội Ngô thét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất. Một con rắn rất to đang quấn chặt lấy cổ hắn!
Trong phút chốc đã có ba người trong nhóm đào mộ đã bị rắn cắn chết, bảo sao tài xế Sĩ không sợ điếng hồn! Hắn gần như chạy không nổi, phải lết đi từng bước...
Phải đến khi lết được vô tớ thềm nhà thì hắn đã kiệt sức, gục xuống.
Trong mơ hồ hắn cảm giác như có người đứng trước mặt mình. Người đó cất tiếng gọi khe khẽ:
- Thằng phản bội, hãy đền mạng!
Cố nhướng mắt lên, tài xế Sĩ càng hốt hoảng, bởi người đang đứng kia chính là... bà chủ đã quá cố của hắn, vợ ông Thiên Thời!
- Bà... bà...
- Nuôi mày là nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà. Mày đã bán đứng chủ mày, cũng như trước kia mày bỏ thuốc độc trong thức ăn cho tao ăn, để dọn đường cho con quỷ cái Hai Hường xâm nhập nhà này! Mày còn độc hơn những con rắn độc ngoài kia nữa!
Tài xế Sĩ vẫn cố nói:
- Tha cho con bà ơi... con xin làm bất cứ gì bà sai biểu... Con phải làm như vậy chẳng qua là do hoàn cảnh gia đình con quá túng bấn, nên con mới tán tận lương tâm...
Hắn nói tới đó thì bỗng nhiên kêu thét lên một tiếng và cả thân người run lên bần bật rồi nằm im như xác chết...
° ° °
Buổi sáng trời thật trong. Mặt trời vừa lên khỏi ngọn tre phía sau vườn thì cũng là lúc có một người xuất hiện trước bốn ngôi mộ. Quỳ xuống trước mộ bà chủ Thiên Thời, người đó giật mình khi thấy đã có một bó hoa cẩm chướng đặt ở đó tự lúc nào rồi.
- Cậu Hiếu còn nhanh hơn tôi nữa!
Người đó từ từ giở chiếc nón đội che gần kín mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt hiền hoà, xinh xắn.
Đó là sáu chi!
Cô quay lại phía sau nói lớn:
- Mời hai cô ra đây!
Có hai người xuất hiện tiếp theo. Đó là Nguyệt Ánh và Lan Anh!
Cả hai ôm chầm lấy Sáu Chi mừng mừng tủi tủi:
- Chị Sáu! Tụi này cứ ngỡ là sẽ không bao giờ còn gặp lại chị nữa!
Sáu Chi vuốt tóc hai cô gái:
- Tội nghiệp hai cô chủ nhỏ của tôi! Phải để hai cô phải chịu khổ sở, sống chui rúc trong căn phòng thờ tối tăm trên lầu là việc bất đắc dĩ... Chẳng qua cũng là để tránh tai hoạ mà thôi. Giờ thì xong hết cả rồi....
Sáu Chi móc trong túi ra một tờ giấy rồi đặt ngay mộ của bà Thiên Thời, vừa bảo hai cô gái:
- Các cô lạy bà đi. Chính bà đã giúp cho việc này đấy.
Nguyệt Ánh và Lan Anh cùng lạy theo Sáu Chi. Bỗng tờ giấy mà Sáu Chi vừa lấy ra đó bốc cháy như được ai đó đốt lên! Sáu Chi nói:
- Đó là tờ giấy mà tên Ba Sung đã viết theo lệnh của bà, ra lệnh bãi bỏ sự truy cứu ông chủ và hai cô!
Nguyệt Ánh ngơ ngác:
- Truy cứu gì?
Theo xúi biểu của thằng tài xế Sĩ, tên Ba Sung ra lệnh cho thuộc hạ truy nã các cô và ông chủ về tội danh mà hắn tự đặt ra, nhằm có cớ bắt giam và thủ tiêu. Vong hồn của bà đã hiện ra cứu tôi khỏi trại giam, rồi bà còn giả làm tôi, gạt cho tên Ba Sung giở thói dê xồm ra nữa... Lúc đầu bà chỉ muốn gạt hắn, để hắn ký giấy tha cho ông và cô thôi, chớ không có ý hại hắn, chẳng ngờ hắn say máu
làm tới, xúc phạm tới bà, cho nên bà đã hoá kiếp cho hắn và sau đó trừ diệt luôn mấy tên ác ôn, côn đồ, cả thằng phản bội Sĩ nữa. Bởì vậy giờ đây tờ giấy này không còn cần nữa.
Rồi Sáu Chi vái riêng với bà chủ mình:
- Thưa bà, theo lệnh bà con đã giấu những người thân của bà được an toàn. Nay họ đứng trước mặt bà đây, xin bà tiếp tục phù hộ cho họ...
Nguyệt Ánh oà lên khóc:
- Má ơi, sao má không về giúp tụi con sớm hơn, suýt nữa tụi con đã chết dưới bàn tay của bọn quỷ sứ kia rồi!
Lan Anh cũng khóc theo:
- Mấy bữa nằm chui trong phòng, nghe bên ngoài tụi lính kín đi rầm rập, con sợ muốn chết, tưởng tiêu đời rồi. Còn ba nữa, ổng chưa đi nổi ra đây vì ba bốn ngày không ăn...
Sáu Chi lại nói:
- Tất cả là nhờ bà che chở cho đó. Sở dĩ lâu nay bà không về giúp các cô được là cũng bởi khi chôn bà, thằng tài xế Sĩ đã lén bỏ một lá bùa dưới gối bà nằm, do vậy hồn phách của bà không thể nào liên lạc được với người thân. Khi thằng Sĩ và mụ Hường kia chôn lá bùa tiếp theo để sai khiến bà về hại chồng con thì bị mình phát hiện kịp thời và đem quăng xuống vũng nước dơ, vô tình hoá giải tác dụng của chúng và nhờ vậy cũng giải thoát luôn cho hồn phách của bà bị giam cầm từ lâu. Bà thoát được nên mới cứu được cả nhà. Trong chuyện này còn phải kể luôn công của cậu Hiếu nữa...
Nghe nhắc tới Hiếu, Nguyệt Ánh kêu lên:
- Mấy hôm rày sao em không còn nghe Hiếu về nữa?
Chỉ sang mấy ngôi mộ bên cạnh, Sáu Chi nói:
- Chính vong hồn của cậu ấy đã thực hiện những ngôi mộ này, nhằm che mắt bọn ác ôn kia. Trong mộ không hề có xác ai hết, chỉ có lũ rắn độc. Lan Anh le lưỡi sợ hãi:
- Mộ không chôn người thì để làm gì, sao không cho đào lên đi, san phẳng để đỡ phải sợ!
Sáu Chi nghiêm giọng:
- Lúc trước thì không có ai, chỉ có rắn độc nhưng nay thì có chôn người rồi.
Nguyệt Ánh ngạc nhiên:
- Ai trong đó?
- Chính là ba tên thộc hạ của Ba Sung! Chúng bị rắn độc cắn chết và cậu Hiếu đã chôn chúng luôn trong đó!
Nguyệt Ánh trầm ngâm:
- Đâu có thể để xác bọn chúng trong vườn nhà mình được. Phải làm cách nào đó.
Sáu Chi cười nói:
- Đợi qua bốn mươi chín ngày thì cậu Hiếu của cô sẽ đưa chúng nó đi xa. Cậu ấy chu toàn lắm...
Nguyệt Ánh nói thật khẽ:
- Anh ấy vốn là người như vậy...
Cô quay sang hướng khác, nói vọng vào:
- Em sẽ ở vậy mãi để dành cho anh...
Sáu Chi nắm tay hai cô, hối:
- Phải vô để mừng ông thoát nạn đi chớ!
Họ vừa bước vô nhà thì đã thấy ông Thiên Thời ngồi ở ghế trưởng kỷ. Mặt ông tuy có xanh xao, nhưng vẫn có nụ cười thật tươi. Ông ôm cả hai cô con gái mình vào lòng:
- Ba xin lỗi hai con...
Lan Anh lại oà lên khóc! Nguyệt Ánh phải lên tiếng:
- Như vầy là mừng rồi, con khóc nỗi gì nữa!
Vừa khi ấy có tiếng của một người ăn xin từ ngoài cổng vọng vào: Xin quý bà quý cô rủ lòng thương, bố thí cho kẻ hèn này vài đồng xu lẻ, ít hột cơm thừa để sống qua ngày...
Sáu Chi vội nói:
- Đó là mụ Hai Hường! Từ khi Ba Sung bị hoá kiếp thì mụ ta trở thành điên dại, đi lang thang xin ăn. Vong hồn bà chủ cho tui biết, đó là cái quả mà bà ta phải nhận lãnh, để trả cho những ác nghiệp mà mình đã gây ra.
Ông Thiên Thời nhìn ra, chợt thở dài. Rồi bảo:
- Ba mê muội, suýt nữa nghe bà ta mà hại các con rồi...
Nguyệt Ánh lên tiếng liền:
- Chẳng qua ba bị họ bỏ bùa, sai khiến thôi. Nay má đã giúp ba gỡ được rồi, còn lo gì nữa!
Ông Thiên Thời đứng lên, tuy yếu, nhưng vẫn đi được:
- Dẫn ba ra thăm mộ má các con.
Trong lúc đó thì giọng xin ăn của mụ Hai Hường xa dần và có lẽ đó là lần cuối mụ ta tới chốn này...