Chân tay rụng rời, Hoài run rẩy nói với Đức, lúc này tuy đã thức nhưng vẫn nằm yên:
- Đức, đi ngay, đi ngay... Tụi mình phải đi khỏi nơi này lập tức... Bình... Bình chết rồi... Một khuôn mặt ma quái... khủng khiếp... tôi không tin là có ma, nhưng... tôi không biết...
Đức vươn vai nhìn Hoài với ánh mắt chế diễu:
- Ông điên rồi hay sao? Bộ ông...
Nhưng Đức lập tức nín bặt khi nhận thấy những gì Hoài nói là sự thực vì ngay phía trên của Đức khoảng một thước, khuôn mặt đàn bà gớm ghiếc lại xuất hiện vật vờ, và trong căn nhà gỗ nhỏ ọp ẹp hôi hám lại tràn ngập những tiếng thở dồn dập khiến toàn thân Đức như tê liệt.
ở bên này, khi thấy khuôn mặt ma quái từ từ hạ xuống, đôi môi đỏ như máu từ từ mở ra, Hoài vội gào lên:
- Đức, ngậm miệng lại, ngậm chặt miệng lại.
Nhưng đã trễ mất rồi vì sự khủng khiếp khiến Đức như bừng tỉnh, há miệng gào lên hãi hùng.
Cũng như đối với Bình, khuôn mặt đàn bà già nua ma quái lại thở một hơi dài vào miệng Đức và Hoài thấy mặt Đức xám lại trước khi ngả vật đầu sang một bên bất động.
Cũng như lần trước, khuôn mặt ma quái lại biến mất như không hề hiện hữu.
Biết là Đức đã chết, Hoài run rẩy trở lại chỗ nằm của mình, chụp lấy cây súng bước vội ra cửa, không còn nghĩ tới cảnh rừng tăm tối với những tiếng chó tru đầy đe dọa.
Khi chàng chỉ còn cách cánh cửa chừng hai thước, một tiếng chó rừng tru lên thật gần khiến Hoài đứng khựng lại, đúng lúc một cơn gió rít lên làm rung chuyển cả căn nhà gỗ.
Hoài vừa toan bước tới thì khuôn mặt đàn bà khủng khiếp lại lờ mờ hiện trên cánh cửa, mỗi lúc một rõ dần, đôi mắt vàng khè nhìn thẳng vào mắt Hoài như thôi miên trong khi khuôn mặt nhăn nheo sần sùi và đôi môi đỏ như máu kết hợp lại thành một nụ cười ma quái khiến chàng bất động.
Rồi cả căn phòng gỗ nhỏ lại tràn ngập những tiếng thở dồn dập đầy kích động. Hoài cảm thấy làn hơi thở nóng bỏng của khuôn mặt ma quái phủ kín mặt chàng khiến chàng như ngộp thở.
Hoài cố thở ra thật mạnh nhưng không được trong khi khuôn mặt ma quái mỗi lúc một gần hơn. Trong một giây, Hoài nghĩ tới Bình và Đức và cố không mở miệng. Khi ngực chàng như muốn nổ tung và khuôn mặt nhăn nheo sần sùi méo mó chỉ còn cách chàng chừng một thước, không biết nhờ một sức mạnh siêu nhiên nào thúc đẩy, Hoài nâng cây súng lên bắn thẳng vào khuôn mặt đàn bà ma quái.
Một tiếng nổ chát chúa vang lên. Khuôn mặt vụt biến mất và Hoài nghe như có tiếng gào la đau đớn. Không thể ở lại trong căn nhà gỗ với hai xác chết và với một khuôn mặt ma quái có thể hiện lên bất cứ lúc nào, Hoài đẩy tung cánh cửa, lao mình vào đêm tối, chạy bán mạng giữa núi rừng.
Hoài chạy tới khi phổi chàng như muốn bùng cháy, nhưng tiếng thở dồn dập của chính chàng khiến chàng có cảm tưởng như tiếng thở của khuôn mặt ma quái vẫn đeo sát. Không dám ngưng lại, Hoài tiếp tục chạy mãi cho tới khi ra tới bìa rừng thì trời đã tờ mờ sáng. Tới lúc đó, Hoài mới dám ngừng lại, nằm vật xuống bãi cỏ thở dồn dập, đầu óc choáng váng gần như ngất xỉu. Nằm nghỉ không biết bao lâu, Hoài mới cảm thấy đỡ mệt và đầu óc mới sáng suốt trở lại.
Nghĩ tới cái chết của Bình và Đức, Hoài vô cùng lo sợ vì khi hai tử thi này được tìm thấy, chắc chắn sẽ không ai tin rằng họ bị khuôn mặt ma quái giết hại mà người ta sẽ cho rằng chính chàng đã giết bạn để lấy vàng. Hoài cảm thấy chỉ có một cách duy nhất là phải đi khỏi khu vực này thật xa, hoặc nếu về được tới thành phố thì tốt nhất, trước khi hai tử thi được tìm thấy.
Quyết định rồi, Hoài ném cây súng xuống một thung lũng sâu bên rừng rồi vội vã chạy dọc theo con đường mòn bên bìa rừng hướng về tỉnh lộ. Ra tới đường lớn, Hoài đi chậm lại.
Khoảng nửa tiếng sau, nghe tiếng xe hơi từ phía sau vọng lại, Hoài đứng lại chờ. Từ phía xa, một chiếc xe đò hiệu Ford Canada tám chỗ ngồi lọc cọc chạy tới. Thấy Hoài giơ tay vẫy, bác tài ngưng lại la lớn:
- Nhảy lên đi, còn nhiều chỗ lắm.