Hoài mở cửa nhảy lên băng sau và khi xe chạy chàng mới nhận thấy ở cuối băng là một thiếu nữ trẻ đẹp đã ngồi từ trước. Máu đàn ông lại chạy rần rật trong huyết quản khiến Hoài thầm nghĩ rằng chàng thật là may mắn, vừa trốn thoát khuôn mặt khủng khiếp của mụ già ma quái thì lại gặp ngay một thiếu nữ yêu kiều. Hoài cúi đầu chào và thiếu nữ cũng mỉm cười e lệ đáp lễ.
Những cảm giác hãi hùng cũng như sự mệt mỏi lần lần tan biến, Hoài bắt đầu cảm thấy dễ chịu và chàng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Một lúc sau Hoài đột nhiên giật mình tỉnh dậy. Tim chàng đập thật nhanh. Trong vài giây, chàng không biết mình ở đâu. Trên chiếc xe đò? Đúng! Nhưng cái gì khiến chàng thức giấc? Và chàng nghe thấy... tiếng thở!
Tiếng thở dồn dập đầy khích động khiến Hoài ngước nhìn thiếu nữ. Nàng đang nhìn chàng và đôi môi đỏ mọng của nàng dường như đang mở ra khép lại theo nhịp thở. Hoài cảm thấy như muốn ngộp thở khi nghĩ tới Bình và Đức. Chàng nhìn thiếu nữ trừng trừng trong khi cố ngồi nép mình vào cửa xe.
Hơi thở của cô gái với đôi môi đỏ như máu dường như mỗi lúc một dồn dập hơn, một đe dọa hơn khiến Hoài vội liếc ra cửa sổ. Chiếc xe đang chạy trên sườn núi và phía cửa Hoài ngồi sát bên bờ vực.
Hoài quay nhìn thiếu nữ. Nàng vẫn chăm chú nhìn chàng. Hơi thở của nàng dồn dập hơn và cả chiếc xe dường như tràn ngập hơi thở nóng bỏng của nàng. Hoài rên rỉ:
- Không... không...
Rồi gục đầu xuống. Thiếu nữ từ từ nhích tới gần chàng, cất tiếng hỏi với giọng lo lắng:
- Ông, ông có sao không?
Hoài co dúm người lại sát cửa xe khi khuôn mặt thiếu nữ mỗi lúc một gần hơn.
Khi nàng đưa tay lên rờ trán Hoài, chàng cảm thấy hơi thở của nàng như phà vào mặt chàng. Hoài gào lên một tiếng não nùng, mở tung cửa xe, phóng vụt ra ngoài, bay xuống vực thẳm...