Móc ngay ra hai tờ giấy bạc. Hai Thạnh đặt xuống bàn:
- Đây chỉ là tiền bôi trơn thôi, làm xong tụi bay sẽ có gấp mười lần nữa!
Nhìn thấy rõ hai tờ tiền mệnh giá lớn, cả bọn bốn người đều đồng thanh:
- Hoan hô thầy Hai chơi sộp! Tụi này làm liền tối nay cho thầy coi!
Thạnh bàn cụ thể:
- Cái miếu đó nhỏ, nhưng xây bằng gạch, tụi bay phá nhưng không được đập, mà làm cách nào đó kéo cho nó đổ. Có cách nào không?
- Ờ, thì...
Tám Bò vỗ đùi:
- Được rồi, để tôi đem hai con trâu tới, cột dây xích rồi cho nó kéo mạnh thì cái gì mà không đổ!
- Nghe được đó. Vậy thì uống hết đi rồi chuẩn bi. Tao sẽ ra lộ ngồi trên xe chờ, một giờ sau tụi bay làm xong ra báo cáo kết quả!
Tám Bò quay sang mấy tên đàn em:
- ';';Dô';'; hết rồi đi tụi bay!
Bọn chúng rầm rộ kéo nhau đi, Hai Thạnh cũng bước theo nhưng về hướng khác. Vừa đi hắn vừa làu bàu:
- Có gì đâu mà ngại với ngùng! Hai Thạnh này đã muốn là làm mà.
Trong khi đó, khoảng nửa giờ sau thì nhóm của Tám Bò đã có mặt tại hiện trường. Bọn chúng gồm sáu đứa, thêm hai con râu cộ. Sau khi quan sát kỹ, Tám Bò hạ lệnh:
- Cột dây thừng vào cổ trâu, đầu kia thì choàng qua hết cái miếu nhỏ, hễ tao hô kéo thì thằng Hai Hùm ra roi mạnh cho hai con trâu chạy tới. Cái miếu nhỏ này ta nghĩ giật một cái là sập ngay thôi!
Mấy tên đàn em làm y theo lời, chúng còn phụ đẩy chiếc cộ trâu tới. Sau tiếng hô ';';kéo';';, chúng đồng loạt hô theo:
- Kéo.
Một tiếng rống thật to, bỗng nhiên hai con trâu kêu lên rồi ngã bật ra, khiến chiếc cộ trâu ngã lăn theo, mấy tên đẩy hai bên và tên Hai Hùm ngồi trên cộ đều bị bắn tung lên trời. Đứng ngoài nhìn thấy hết, Tám Bò hốt hoảng:
- Sao vậy?
Hắn chạy tới thì trố mắt kinh ngạc khi nhìn thấy cả hai con trâu đều ngẹo đầu sang bên, miệng trào máu:
- Trời ơi!
Cả mấy tên kia cũng tình trạng như vậy, đứa nào cũng hộc máu và nằm bất động! Tám Bò hoảng quá, hắn nhìn lại ngôt miếu thì thấy nó vẫn con nguyên như thách thức. Không dám lưu lại đó giây nào, Tám Bò nhanh chóng chạy trở ra lộ cái. Hai Thạnh ngồi trên xe từ xa đã hỏi lớn:
- Xong chưa?
Tám Bò mặt xanh dờn, vừa thở dồn dập vừa đưa tay chỉ ra sau:
- Ngôi... ngôi miếu đó...
Hắn nói bị đứt quãng, bởi cơn sợ hãi đang làm cho cổ họng hắn nghẹn lại. Hai Thạnh sốt ruột:
- Sao rồi?
- Chết, Chết hết rồi!
Tám Bò chỉ nói được mấy tiếng đó rồi ngồi phịch xuống đất. Khiến cho Thạnh càng hoảng hơn:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tám Bò lặp lại, rõ ràng hơn:
- Tụi nó sáu thằng, đã... chết hết rồi!
- Sao?
Không nói gì thêm, Tám Bò chỉ đưa tay về phía bãi đất hoang. Thạnh sốt ruột nên không đợi dẫn đường, anh ta chạy thẳng tới nơi thấy trước mặt hắn là cảnh tượng kinh hoàng mà thoạt nhìn hắn đã hồn phi phách tán đứng như trời trồng một lúc lâu.
Cũng may là số tay em của Tám Bò không đứa nào chết chỉ có hai con trâu là phải đền tiền để người ta xẻ thịt. Hai Thạnh chỉ dám hỏi nhỏ mấy tên nằm dưỡng thương:
- Tụi bay bị ai làm gì vậy?
Cả mấy tên đều nói:
- Có thấy cái gì dâu. Tụi này vừa hô kéo một cái thì đã bị hất tung lên trời, khi ngã xuống thì ngất đi.
Thạnh hỏi Tám Bò:
- Theo mày thì chuyện đó là gì? Có phải... cái miếu hiển linh không?
Tám Bò vẫn còn sợ hãi:
- Tôi không biết. Chỉ có điều là vụ này thôi đi, tụi tôi xin rút lui.
Thạnh rút ra thêm một xấp tiền:
- Tao trả tụi bay gấp đôi, làm không?
Tám Bò đưa mắt nhìn mấy tên đàn em, chúng thảy đều lắc đầu. Dĩ nhiên Tám Bò đâu dám:
- Tụi này chịu thua. Đụng tới chùa miếu thì xin không dám!
Chúng dù còn yếu mà cũng đứng lên cùng rút lui một lượt. Hai Thạnh bất nhẫn, than trời:
- Kiểu này thì hư bột hư đường hết!
Hắn ta định leo lên xe thì đã thấy một chiếc xe lôi ngừng lại, lão thầy địa lý Gia Lợi xuất hiện thật bất ngờ:
- Biết thế nào cậu cũng ở đây, nên tôi tới thẳng từ bến xe.
- Mấy hôm nay ông bỏ tôi một mình, sao nay lại đổi ý rồi?
Ông thầy nghiêm giọng:
- Tôi trở xuống đây không phải để giúp cậu dở ngôi miếu, mà vì một chuyện khác. Tôi muốn cứu cậu khỏi một vụ còn dữ hơn.
Ông ta bước hẳn lên ngồi trong xe hơi của Thạnh mà không đợi mời.
- Cậu vào đây rồi tôi nói chuyện này. Quan trọng lắm.
Ông ta đưa ra một tờ báo chữ Hoa, vừa nói:
- Đây là một tờ báo chuyên về chuyện tâm linh, xuất bản ở Hồng Kông mà một người bạn tôi mới gửi qua, nó có liên quan tới câu chuyện về một ngôi miếu.
Nghe tới chuyện này, Hai Thạnh quan tâm ngay:
- Sao? Có giống ngôi miếu ở đây không?
- Giống.
Câu trả lời của ông ta khiến Thạnh giật mình. Cùng lúc, ông đưa cho Thạnh xem bức ảnh in kèm theo trong bài báo. Vừa nhìn thấy thì Thạnh đã kêu lên liền:
- Nó đây mà!
Ngôi miếu nhỏ trong ảnh giống hệt cái miếu hoang mà Thạnh đang quan tâm. Giống từ hình dáng cho tới màu sắc rêu phong và đặc biệt là hàng chữ số 1958 khắc trên cửa miếu nữa. Như vậy thì đúng là ngôi miếu ấy rồi! Không biết chữ Hoa nên Thạnh hỏi:
- Trong bài này người ta viết cái gì vậy?
Ông thầy nhìn Thạnh một lúc rồi mới nói:
- Tôi hỏi thật, cậu có tin chuyện tâm linh ma quỷ hay không?
Hai Thạnh hơi bị khựng. Anh ta từ nào đến giờ rất bướng bỉnh, không hề tin chuyện gọi là hồn ma bóng quế, tuy nhiên kể từ đêm đám đệ tử của Tám Bò bị cú sốc khi kéo ngôi miếu thì anh ta hơi có phần nao núng. Giờ nghe hỏi, phải mất gần nửa phút anh ta mới đáp:
- Có, nhưng một phần thôi.
Lúc này, ông thầy mới giải nghĩa nội dung bài viết:
- Trong bài này, tác giả kể lại một câu chuyện được nghe từ một người bà con ở Chợ Lớn của xứ này. Người đó kể rằng vào một chuyến đi thăm chùa ở miệt núi Sam, khi đi ngang qua vùng của cậu đây, bà ấy vô tình xuống xe đi tiểu tiện bên bờ ruộng.. Khi về nhà bỗng vào nữa đêm, bà ta thấy có một người phụ nữ mình mẩy dính đầy máu và bùn đất, nói rằng bà ấy bị chôn vùi trong một hố huyệt của ai đó và chết thê thảm, rồi do bị kẹt trong huyệt lạ nên hồn không siêu thoát được, nay xin được cứu giúp bằng cách cúng cho một lễ. Mà phải cúng tại đúng chỗ miếu, ở gần chỗ bà ấy đi tiểu tiện. Người này thức dậy và nhớ lại. đúng là mình có đi tiểu tiện, nhưng không nhớ chỗ. Đêm sau, vẫn người đàn bà kia lại hiện về, chỉ chỗ thật rành mạch và bảo người nọ phải tới ngay bởi chỗ đó sắp có một đại dịch nếu tới không kịp thì đại dịch đó sẽ cướp đi sinh mạng nhiều người, cả vong hồn của bà ta nữa. Mà như vậy thì vĩnh viễn bà ấy sẽ không thể siêu thoát!