Ông Đĩnh nhìn Phi đăm đăm, rồi lạnh lùng:
- Cậu định mua nhà à? Liệu có như những người khác đến coi, rồi một đi không trở lại.
Phi cười thân mật:
- Cháu muốn mua thật mà. Bác cho cháu coi căn nhà một chút.
Ông Đĩnh gật đầu. Phi bước vào nhà. Thấy không khí căn nhà lạnh lẽo, u tối, ban ngày mà tối mò mò. Lại thêm cái ông lão bán nhà kỳ dị, khách chưa đến mà đã đòi đuổi... Nhưng không sao! Chị Dung đã nói là căn nhà này rất hợp với mình... Anh nhìn ngắm ngôi nhà một hồi, rồi vui vẻ:
- Cháu đồng ý mua. Thế bác nói giá cả cho cháu nghe nào? Ông Đĩnh phấn khởi:
- Nếu cậu mua, tôi bán rẻ cho. Tôi đoán là cậu sẽ hợp với căn nhà này.
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh. Ít lâu sau, Phi cùng vợ dọn đến nhà mới. Phi mới lấy vợ, chưa có con. Căn nhà trở nên quá rộng rãi với cặp vợ chồng son trẻ... Anh mời bà Tường Liên đến cúng nhà. Bà Tường Liên là một thầy bói có tiếng… Cúng xong, bà Tường Liên thân mật:
- Căn nhà này, với người khác, là tốt bụng. Nhưng với cậu thì rất hợp. Phi ngạc nhiên:
- Chị nói vậy nghĩa là gì? Chị nói rõ cho em nghe đi? Bà Tường Liên trầm ngâm:
- Căn nhà này âm khí rất nặng nề. Dưới nền nhà, là cả mấy chục cái quan tài bằng đá.
Vợ Phi rụng rời chân tay:
- Trời đất ơi, vậy phải làm sao hả chị? Anh Phi, sao mua nhà, anh không hỏi cho kỹ. Hèn chi căn nhà rao bán cả năm trời không ai mua, chỉ có mình đút đầu vào, dại ơi là dại...
Bà Tường Liên an ủi:
- Có gì đâu mà em phải lo lắng như vậy? Chị đã cúng kiếng đầy đủ rồi. Chỉ có điều, đừng có đụng đậy, sửa chữa gì nhà cửa hết, nếu không, hậu quả khôn lường đó... Vì hồn ma sẽ sống dậy.
Vợ Phi nức nở:
- Như vậy là chấp nhận sống chung với ma ư? Thật là khủng khiếp. Phi cáu gắt:
- Chưa gì mà em đã làm ầm lên. Để anh hỏi hàng xóm xem sao, rồi có gì mình tính, lúc này mà cuống lên, chẳng giải quyết được gì cả đâu...
Anh bỏ ra ngoài, mặc cho hai người đàn bà trò chuyện. Vì bà Tường Liên và Hạnh - Vợ Phi, vốn là chỗ bạn bè, Hạnh rất tin ở Tường Liên.
Phi gặp ông Tiễn, bán hàng xén ở đầu cổng, ông Tiễn xởi lởi:
- Chú mới dọn nhà về hả? Vào đây uống chén trà đã. Phi gật đầu. Anh cầm ly trà ông Tiễn đưa, rồi hỏi:
- Bác Tiễn này, căn nhà ông Đĩnh bán cho cháu, là căn nhà có ma hả? Ông Tiễn trầm tư:
- Nghe đồn vậy thôi, nhưng ở dưới có cả chục cái quan tài. Mà dân ở vùng này, nhà nào chả có quan tài bên trong. Vì xưa đây vốn là nghĩa địa mà. Nhà của cậu, nghe đâu ở dưới gốc xoài, có cái quan tài bằng vàng đó.
Phi tò mò:
- Thế sao những ông chủ trước không đào lấy lên. Mà ông Đĩnh, cũng vội vàng bỏ của chạy lấy người?
Ông Tiễn cười:
- Ai dại gì mà đụng vào xác chết. Mà thôi, cậu cứ ở đi đã biết đâu hợp thì sao. Căn nhà đó, đã qua chục đời chủ rồi.
Phi buồn bã:
- Tại cháu ham rẻ, bây glờ hối hận không kịp. Ở chung với ma, coi chừng có ngày mất mạng.
Ông Tiễn an ủi:
- Tại cậu cứ lo xa vậy thôi, chứ làm gì có ma quỷ ở thời này. Khu nghĩa địa ấy có cả ba trăm năm trước kia mà. Từ thời Chân Lạp Thủy Vương ở vùng này. Nhà vua đó có cả trăm cung tần mỹ nữ đẹp lộng lẫy. Sau đó, nhà vua tự nhiên biến mất. Cả vùng đất trở nên hoang vu.
Rồi ông ghé tai Phi, thì thầm:
- Biết đâu, ngôi nhà cậu ở, lại chả có hồn nàng Vương Phi nào đó. Tha hồ
mà tâm sự nhé. Tôi đã có lần thấy nàng rồi đó.
Phi đỏ mặt:
- Cháu đã có vợ rồi, vợ cháu nghe chuyện, nó chì chiết có mà khổ. Đàn bà mà, nó ghen lắm, đến ma quỷ nó cũng chẳng chừa đâu. Mà bác thấy nàng Vương Phi đó lúc nào.
Ông Tiễn kể:
- Có lần ông Đĩnh bị bệnh nặng, cả ba bốn ngày không ra đường. Hàng xóm cứ ngỡ ông chết. Vì ông sống một mình. Họ cùng tôi đập cửa mà không có ai trả lời. Thế là phải phá khóa, ông Đĩnh nằm mê man, bất tỉnh. Mọi người đưa ông đi cấp cứu. Đêm đó, tôi phải trông nhà cho ông Đĩnh. Một mình trong căn nhà u ám, tôi cũng run lắm. Cứ thao thức mãi. Đến nửa đêm, chợp mắt thấy một nàng con gái rất đẹp, vẻ mặt lạnh lùng. Tôi rú lên:
- Cô là ma hay người, đừng có nhát tôi? Cô gái rổn rảng:
- Tại sao ông vào nhà tôi? Tôi sẽ vật ông chết. Tôi tò mò:
- Tôi chỉ coi giùm nhà cho ông Đĩnh, mà cô là ai? Cô gái nói:
- Tôi là Hoàng Minh, Vương Phi của Lạp Vương. Tôi ở đây đã ba trăm năm, vậy mà chưa biết đến mùi đàn ông là gì?
Tôi cười:
- Cô nói gì mà lạ thế? Cô là Vương Phi kia mà? Ngày nào chả được Nhà vua sủng ái.
Cô gái buồn rầu:
- Không phải vậy! Tôi bất hạnh lắm. Đến chết đi vẫn còn là trinh nữ. Tôi chết thê thảm lắm...
Tôi hỏi:
- Cô là Vương Phi tại sao lại chết thê thảm? Ai đã giết cô? Cô gái nức nở:
- Chính là Lạp Vương. Ngài đã hạ lệnh chôn sống tôi, và các cung nữ khác. Dưới ngôi nhà này, có hàng chục ngôi mộ. Hồn tôi không thoát đi đâu được. Tôi vào cung năm mười lăm tuổi, do chính Lạp Vương tuyển chọn, cả năm không thấy mặt Nhà vua. Mà tôi thì khao khác tình yêu. Dù tôi đươc ăn sung, mặc sướng. Mọi sinh hoạt của các cung nữ đều bị giám sát chặt chẽ. Hễ tình ý với ai là mất đầu ngay. Trong cung không có đàn ông, chỉ có thái giám... Một lần tôi gặp Huỳnh Nguyên - người cùng làng với tôi. Anh ta vào làm ngự lâm quân ở kinh thành. Chúng tôi mắt liếc đưa tình. Thái giám phát hiện được, và báo cho Nhà vua. Nhà vua tức giận, không cần hỏi han gì, ra lệnh chôn sống tôi. Còn Huỳnh Nguyên bị chặt đầu. Các cung nữ theo hầu đều chết thảm như tôi cả...
Tôi nghe cô gái kể, thở dài:
- Số phận của cô bi thảm thật. Thế cô đã làm gì mà ông Đĩnh sợ thế? Cô gái gằn giọng:
- Ông ta chính là tên thái giám đã hại tôi ngày xưa! Tôi chỉ mới hỏi vài câu, ông ta đã chết khiếp.
Tôi run lẩy bẩy, cô gái tiếp:
- Nhà này sớm muộn cũng thuộc về chồng tôi. Anh ấy sẽ đến đây trong một vài ngày tới. Tôi đợi anh ấy đã ba trăm năm nay rồi... Chính tôi đã đuổi ông Đĩnh đi, để anh ấy đến...
Ông Tiễn dừng lời, rồi chép miệng:
- Cô gái nói xong, rồi biến mất. Ít lâu sau, ông Đĩnh rao bán nhà. Nhưng rao đã cả năm, nhiều người đến, nhưng rất kỳ lạ. Họ đặt cọc rồi, sau đó hoảng sợ, xin lại. Và cho đến khi cậu đến, mọi việc mua bán mới suôn sẻ...
Phi nghe xong câu chuyện, thẫn thờ cả người. Như vậy chuyện căn nhà có quan tài là thật. Và ma quái là thật. Lúc này, anh thực sự hối hận, vì đã quá vội vã trong việc mua căn nhà. Nó là điềm gở, báo trước bao bất hạnh cho cuộc đời anh sau này. Cái câu ông Tiễn nhắc lại lời Hoàng Minh “Ngôi nhà này là
của chồng tôi... Tôi chờ anh ấy đã ba trăm năm”, khiến Phi rùng mình. Anh lo sợ, linh cảm thấy điều gì bất trắc sắp xảy ra.
Anh quay vào nhà. Căn nhà tối mò mò. Dù đèn điện đã bật sáng. Bà
Tường Liên đã về, chỉ còn Hạnh. Nàng ủ rũ:
- Anh Phi, chắc phải bán lại căn nhà này thôi. Vừa rồi, em thấy có bóng ma. Nó nhìn em trợn trừng, em khiếp quá, phải bật đèn sáng.
Phi buồn rầu:
- Ừ, có lẽ phải bán. Dù có lỗ cũng bán. Nhưng bây giờ, mình phải đi nghỉ, anh mệt mỏi lắm rồi.
Đêm đó, hai vợ chồng nằm trong căn nhà. Vì quá mệt, nên họ ngủ thiếp
đi. Bất chợt Phi nghe tiếng gọi:
- Tướng công, tại sao bây giờ tướng công mới tới. Thiếp chờ tướng công
đã ba trăm năm nay.
Phi ngỡ ngàng, hỏi:
- Cô vừa gọi ai là tướng công? Tôi ư…
Bóng trắng hiện ra, nhoẻn miệng cười. Nhìn cô thật đẹp tươi tắn. Ăn mặc theo lối cổ xưa:
- Đúng vậy, em vừa gọi chàng đó. Em muốn cùng chàng đi dạo. Em sẽ kể
cho chàng nghe tất cả.
Phi lắc đầu:
- Không được. Tôi còn vợ tôi, mà cô đi đi, đừng có nhát tôi nữa. Tôi xin cô mà…
Nhưng cô gái không để Phi nói hết, đã lôi chàng đi. Phi có cảm tưởng mình lọt vào một nơi rất kỳ lạ. Chàng dụi mắt, sững sờ. Cung điện thành quách nguy nga lộng lẫy. Thành quách đó nằm ở bên con sông rất lớn, sóng vỗ mênh mang. Các thiếu nữ đi lại tấp nập. Quân lính xe ngựa ồn ào... Phi tò mò:
- Cô dẫn tôi đến đây làm gì? Cô phải nói rõ chứ? Chỗ này lạ quá. Cô gái cười:
- Rồi từ từ anh sẽ hiểu, Huỳnh Nguyên à . Tình yêu của chúng mình trải qua bao sóng gió, thảm khốc.
Phi sửng sốt:
- Cô nói cái gì? Huỳnh Nguyên nào? Tôi là Phi kia mà? Cô hãy mau đưa tôi về chỗ cũ, nơi đó Hạnh của tôi đang chờ.
Cô gái lạnh lùng:
- Hạnh chỉ là con nô tỳ, hầu hạ tạm thời tướng công mà thôi. Nay mai thiếp sẽ bắt cô ta, để cô ta trở về chính kiếp sống của mình. Chàng có biết, tình yêu của chúng ta đã phải trả giá ra sao không?
Phi nói:
- Làm sao mà tôi biết được. Mà tại sao cô cứ xưng với tôi những từ lạ thế. Tôi nhìn cô, giống như Vương Phi vầy. Mà tôi, làm sao dám thân cận với Vuơng Phi. Xin hãy tha cho tôi.
- Chàng đừng băn khoăn về chuyện đó. Tình yêu đâu có phân biệt sang giàu. Thiếp cũng xuất thân từ nghèo hèn kia mà. Chàng hãy bình tâm, nhớ lại tất cả ngay mà...
Phi cố gấng tịnh tâm. Và trước mắt chàng hiện ra cả một quá khứ. Chàng rú lên:
- Như vậy, ta bị chặt đầu. Còn nàng, thì bị chôn sống. Trời ơi, sao lại thảm khốc như vậy.
Hoàng Minh thở dài:
- Đó là nghiệp chướng. Thiếp vì yêu chàng, và chàng vì yêu thiếp mà chúng ta đã phải trả giá. Mà thôi chàng mau trở về. Vì trời sắp sáng. Đêm mai, thiếp sẽ lại gặp chàng...
Phi hoảng hốt kêu lên:
- Kìa, Hoàng Minh, nàng hãy đợi ta với. Ta yêu nàng mà…
Có tiếng lay gọi. Phi choàng tỉnh, mồ hôi vã ra như tắm. Hạnh lo lắng:
- Anh làm sao vậy? La hét ầm ĩ. Cứ gọi tên Hoàng Minh suốt. Hoàng
Minh là ai vậy?
Phi ngỡ ngàng:
- Anh mơ, giấc mơ khủng khiếp. Em ơi, sáng mai, ta rời khỏi căn nhà này ngay. Nếu không chúng ta sẽ gặp họa đó.
Hạnh gật đầu. Cả hai vợ chồng thức trắng đợi trời sáng. Vì lúc Phi tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ bốn giờ sáng.
Căn nhà được rao bán. Và nhiều người đến xem. Cuối cùng, một người đàn bà, tên Huyền Linh đồng ý mua. Hai vợ chồng Phi Hạnh vô cùng mừng rỡ... Ấy vậy, nhưng khi đưa giấy tờ nhà để Huyền Linh xem, thì toàn bộ hồ sơ căn nhà đã bị biến mất. Hạnh ngẩn ngơ:
Rõ ràng em bỏ trong hộp thiếc, khóa cẩn thận. Đâu có ai có chìa khóa, ngoài em và anh?
Họ bới lục tìm rất lâu, giấy tờ nhà vẫn biệt tăm. Phi lẩm bẩm:
- Lẽ nào lời nói của Hoàng Minh là sự thật. Nàng ngăn cản không cho ta bán nhà?
Hạnh bồn chồn:
- Anh vừa nói cái gì. Hoàng Minh, Hoàng Minh nào? Phi kể lại giấc mơ, Hạnh thở dài:
- Đúng là anh bị ma ám rồi. Bây giờ phải hẹn lại bà Huyền Linh thôi. Chờ
tìm được giấy tờ nhà, rồi gọi điện cho bà ấy.
Phi buồn rầu:
- Đành phải vậy thôi, chứ mình có còn làm gì được nữa. Hạnh ra nói cho bà Huyền Linh, Bà Huyền Linh chép miệng:
- Được rồi, có gì cô cậu điện cho tôi sớm sớm nhé. Thôi, tôi về đây.
Bà Huyền Linh đi rồi, cả hai vợ chồng Phi Hạnh cứ bần thần mãi. Hạnh hỏi:
- Anh Phi, anh có tin ở điều huyền bí không? Đêm qua, em nằm mơ, thấy một người con gái, cô ta chỉ vào mặt em, gằn giọng: - Con tiện tỳ, sao dám ngủ với chồng ta. Em ngạc nhiên: - Cô là ai? Tôi đâu có ngủ với ai khác ngoài anh Phi chồng tôi? Cô ta giận dữ: - Đó là Huỳnh Nguyên chồng ta. Ngươi không rời xa anh ấy, ngươi sẽ chết thảm khốc. Em sợ quá, hét lên, mồ hôi vã ra như tắm. Em lay mãi, nhưng anh ngủ say như chết. Từ ngày về căn nhà này, sao gặp nhiều điều quái dị quá...
Phi ôm vợ vào lòng, an ủi:
- Đó chỉ là chuyện mộng mị. Tụi mình sống trong sợ hãi, nên lúc nào cũng nghĩ ngợi vậy thôi. Mọi chuyện sẽ qua, em à... Em còn nhớ, mình gặp nhau ở đâu không? Một chiều mưa.
Hạnh nồng nàn:
- Đúng là duyên số anh nhỉ? Trời đang nắng to, đột nhiên cơn mưa giông khiếp quá. Em núp vào hàng hiên. Và gặp anh đang trú mưa ở đó. Một mối tình sét đánh. Ngay từ buổi đầu tiên gặp gỡ, mà cảm thấy không thể thiếu nhau được. Rồi ba tháng sau, chúng mình cưới nhau, lạ thật đó...
Phi say đắm nhìn Hạnh. Hạnh chợt thở dài:
- Ấy vậy mà ở với nhau cả năm năm, vẫn chưa có một mụn con nào. Em muốn có con, cho vui cửa, vui nhà... Như lúc này mà có con, thì mình được an ủi biết là bao nhiêu.
Cả hai chợt im lặng... Nỗi niềm u uất giấu kín bấy lâu, nay được dịp bung ra. Phi an ủi Hạnh:
- Rồi mình sẽ có con, em à. Không chỉ một đứa, mà nhiều đứa. Anh tin như thế. Thôi bây giờ, mình đi ăn. Anh còn phải đi làm nữa.
Hạnh gật đầu... Phi chở Hạnh đến chỗ tiệm ăn quen thuộc. Họ hay ăn ở đó… Ăn xong, Phi chở vợ về. Bất ngờ qua ngã tư đường, anh thấy một bóng trắng xuất hiện. Anh hốt hoảng, đánh tay lái. Chiếc xe tông vào một gốc cây hất văng Hạnh ra đường. Một chiếc xe tải phóng tới nghiến ngay người Hạnh. Mọi người rú lên kinh hoàng. Tai nạn bất ngờ, và quá thảm khốc. Họ vội rờ ngực Phi, thấy con thoi thóp. Mọi người gấp gáp đưa Phi đi bệnh viện. Còn Hạnh, bó chiếu, đưa về nhà xác...
Phi mê man bất tỉnh cả tuần. Mọi người thân đều giấu biệt chuyện
Hạnh đã chết. Khi tỉnh dậy, câu đầu tiên Phi hỏi:
- Hạnh đâu? Sao cô ấy không vào bệnh viện thăm tôi? Mẹ Phi buồn rầu:
- Nó bận công chuyện. Chờ khi nào con tỉnh táo hoàn toàn đã nó sẽ vào. Thế con còn nhớ chuyện gì không?
Phi lắc đầu. Đầu óc anh bùng nhùng. Anh thở dốc, đôi mắt láo liên, nước mắt chảy ra đầm đìa... Phải ba tháng sau, Phi mới hoàn toàn hồi phục trí nhớ. Anh đau đớn đến xé lòng khi biết Hạnh đã chết. Trời ơi, Hạnh của anh! Một người con gái nhân hậu, rất mực yêu chồng. Thế mà phải chết thảm. Lỗi này là của anh? Tại sao mình lại bất ngờ chóng mặt như thế? Cái bóng trắng xuất hiện trước mắt anh là ai? Chẳng lẽ là ma. Ma xuất hiện vào giữa ban ngày ư? Má Phi bảo:
- Bây giờ, con chỉ có một mình, thôi dọn về ở với bố mẹ. Từ ngày con mua căn nhà đó, gia đình gặp bao cái họa...
- Con sẽ không đi đâu cả. Con phải ở lại ngôi nhà này. Nó là kỷ niệm đau thương của con với Hạnh, con phải tìm cho ra kẻ đã sát hại Hạnh. - Phi lắc đầu.
Má Phi sờ đầu con, lẩm bẩm: - Chắc là con vẫn chưa tỉnh táo. Thôi tùy con. Má về đây...
Đêm đó, Phi ngồi trong căn nhà ma quái. Anh ứa nước mắt nhớ Hạnh. Mới ngày nào, họ còn quấn quýt bên nhau. Vậy mà bây giờ, anh góa vợ. Hạnh chết trẻ quá mới có ba mươi, bằng tuổi của Phi... Chẳng lẽ anh lại cao số vậy sao? Anh thiếp đi, có người lay anh dậy:
- Huỳnh Nguyên, anh hãy đi cùng em. Em đợi anh đã lâu.
- Cô hãy tha cho tôi. Vong hồn cô sao lại ác nghiệt thế? Cô cứ quấy phá tôi hoài vậy? - Phi ú ớ.
Hoàng Minh nức nở:
- Em làm vậy cũng là vì anh. Vì tình yêu của chúng mình. Em đã chờ đợi suốt ba trăm năm nay. Bây giờ anh phải là của em...
Phi tức giận:
- Có phải những tai ương mà tôi gặp phải trong thời gian qua là do cô phải không? Cô hãy nói rõ đi.
Hoàng Minh gật đầu:
- Đúng vậy. Tất cả đều do em làm hết. Em đã giấu giấy tờ nhà của anh, để
anh khỏi bán căn nhà này.
Phi rú lên:
- Và cả việc giết chết Hạnh, vợ tôi cũng là cô… Hoàng Minh cười ghê rợn:
- Việc đó cũng là do em làm. Cô ta là nô tỳ của em. Vì vậy phải trở về
làm kiếp nô tỳ...
- Cô ác quá. Tại sao lại phải làm như vậy? Cô là ma, con ma ác đức. Tôi căm thù cô. - Phi tò mò...
Hoàng Minh nói:
- Anh cứ việc căm thù em. Nhưng ba trăm năm nay, em sống trong cô đơn, hờn tủi, phải lang thang ở trong căn nhà này, thì ai hiểu cho em. Em chết đi, vẫn là cô gái trắng trong. Thân em là con ma trinh nữ... Em đã tìm anh chờ đợi anh, và anh đã đến, vì vậy anh phải là của em.
Phi thở dài:
- Thế bây giờ cô muốn gì? Cô cứ việc nói rõ ra đi. Hoàng Minh nồng nàn:
- Em muốn làm vợ anh, hiến dâng sự trinh tiết của đời em cho anh. Anh là người đầu tiên hưởng điều đó.
Phi bùi ngùi:
- Nhưng tôi đang để tang vợ. Tôi không thể, cô hiểu cho. Hoàng Minh cau mặt, gọi lớn:
- Liễu Hà, mau xuất hiện, trả lời rành rọt mọi việc cho tướng công của ta nghe đi...
Một nô tỳ áo xanh xuất hiện, cung kính quỳ trước mặt Phi. Phi bàng hoàng:
- Minh Hạnh! Em đấy ư? Mau lại đây với anh, cùng anh xua đuổi con ma ác độc này đi. Nó là kẻ đã gây ra cái chết thê thảm cho em. Và gây bao tai họa cho anh.
Minh Hạnh gật đầu:
- Nô tỳ không dám. Tất cả mọi việc ở trần thế, mối nhân duyên của nô tỳ với Ngài, đều do Vương Phi Hoàng Minh dàn xếp cả. Nô tỳ chỉ là người làm theo lệnh. Ngài đừng có trách Vương Phi làm gì! Nô tỳ rất vui được hầu hạ Vương Phi!
Phi bàng hoàng, hồi lâu mới nói nên lời:
- Như vậy, ta là Trần Phi, hay Huỳnh Nguyên đây? Ta thật không hiểu ra sao cả?
- Ngài là Huỳnh Nguyên, người tình ba trăm năm trước của Vương Phi
Hoàng Minh. Đó là sự thật. Nô tỳ xin cáo lui... - Minh Hạnh kính cẩn.
Minh Hạnh biến mất. Hoàng Minh thở dài:
- Bây giờ thì chàng đã hiểu rồi chứ? Liễu Hà là nô tỳ của thiếp, nàng ta không thể có con với chàng được. Vì thiếp không cho phép. Thiếp mới là vợ của chàng. Thiếp sẽ cho chàng thấy sự thật...
Vùng đất Dương Hải của vương quốc Lạp Chân Thủy, nằm sát con sông Vãn Yêu nổi tiếng về trồng dâu nuôi tằm... Và nổi tiếng nữa là có nhiều con gái đẹp... trong đó, đẹp nhất là Hoàng Minh. Dù là thôn nữ, làm quần quật suốt ngày, nhưng Hoàng Minh vẫn có nước da trắng hồng, gương mặt trái xoan, mái tóc dài óng ả... Cô được nhiều chàng trai để ý. Nhưng cô chỉ yêu mỗi Huỳnh Nguyên...
Huỳnh Nguyên là con của người chèo đò trên sông Vãn Yêu. Hoàng Minh hay qua đò của Huỳnh Nguyên, và họ mau chóng trở nên thân thiết... Họ định cuối năm tổ chức đám cưới… Lúc đi coi bói, thầy bói phán:
- Số cô cực giàu, sang trọng. Cô sẽ là Vương Phi. Hoàng Minh nhìn Huỳnh Nguyên, rồi hỏi ông thầy:
- Vương Phi là gì hả thầy? Thầy bói nói:
- Vương Phi là cung phi trong triều đình của vua Lạp Chân Thủy. Hoàng Minh hoảng sợ:
- Nhưng tôi đã đính hôn, chồng tôi là Huỳnh Nguyên kia mà? Anh ấy
đang cùng tôi ở trước mặt thầy đây.
Thầy bói lắc đầu:
- Đó là số kiếp. Tôi làm sao mà ngăn cản được. Nội nhật ngày mai sẽ có tin đó…
Huỳnh Nguyên gạt phắt:
- Thôi ta đi, Hoàng Minh, hơi đâu mà tin thầy bói nói dựa. Thầy bói cười:
- Anh muốn tin hay không tin, tùy ở anh. Nhưng số mạng của anh cũng yểu lắm. Coi chừng chết không toàn thây đó.
Nhưng Huỳnh Nguyên đã kéo Hoàng Minh đi . Họ ra sông tâm sự. Gió mát rượi. Hoàng Minh bồn chồn:
- Liệu lời nói của thầy bói có đáng tin không anh? Huỳnh Nguyên cười lớn:
- Sống chết có mạng. Tình yêu cũng vậy. Em không thấy, chúng mình cuối năm nay là của nhau ư? Anh sẽ cho lão thầy bói biết tay, để trị tội hắn về chuyện nhảm nhí...
Hoàng Minh lúc này mới vui vẻ trở lại. Cả hai bàn tính chuyện ngày mai... Hoàng Minh say đắm:
- Em sẽ đẻ cho anh thật nhiều con. Rồi chúng lớn lên sẽ giỏi giang hơn vợ
chồng mình. Chúng mình sẽ giàu có.
Huỳnh Nguyên cười:
- Giàu có nhờ nghề chèo đò của anh, và nuôi tằm của em ư? Không được đâu. Anh sẽ đầu quân làm lính ngự lâm. Họ đang tuyển người. Anh giành dụm tiền bạc chúng mình sẽ nuôi con học hành nên người. Anh rất hận cái nghèo. Vì nghèo gắn liền với hèn, nhục…
Hoàng Minh trìu mến:
- Anh quả là người đàn ông có chí. Em thật không nhìn lầm người. Huỳnh
Nguyên, em yêu anh.
Huỳnh Nguyên gật đầu:
- Anh cũng vậy, Hoàng Minh ạ, anh thề có con sông Vãn Yêu này, và bầu trời khuya này, nếu phản bội em anh sẽ chết không toàn thây.
Hoàng Minh bụm miệng Huỳnh Nguyên, hốt hoảng:
- Anh đừng nói vậy, em tin anh mà. Chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau.
Họ chia tay nhau về, lòng ngập tràn hạnh phúc. Sáng hôm sau, Hoàng
Minh ra bãi dâu. Nghe dân làng bàn tán xôn xao:
- Nhà vua Lạp Chân Thủy tuyển cung nữ. Tất cả các cô gái làng Dương
Hải này phải tập trung lên phủ quan huyện để quan phụ mẫu tuyển lựa...
Một người nói:
- Chà, hay quá, ai có diễm phúc lọt vào mắt xanh của Nhà vua nhỉ? Thế là đổi đời. Từ con gái làng dâu, trở thành cung nữ, có kẻ hầu người hạ, lên voi, xuống ngựa...
Người khác chép miệng:
- Biết có sung sướng hay không, hay vào cung làm gái trinh suốt đời. Chết đi làm ma trinh nữ. Này, làng mình có con Hoàng Minh, nó đẹp quá. Chắc thế nào cũng được chọn.
Hoàng Minh nghe họ bàn tán, tự nhiên thấy lòng bồn chồn. Nàng linh cảm một điều gì đó thật dễ sợ… Lát sau quả nhiên có lệnh vua ban xuống, tất cả các con gái làng Dương Hải phải có mặt, không ai được phép vắng, nếu trái lệnh sẽ bị phạt nặng... Thế là các cô gái ở làng, tuổi từ mười bốn đến đôi mươi đều có mặt ở phủ quan tri huyện. Nhà vua uy nghi ngự trên sập cao. Các cô gái
xinh đẹp của làng Dương Hải xếp hàng ngang, họ lần lượt xuất hiện từng người một, trước mặt Hoàng Thượng, các cô gái đều kính cẩn quỳ trước mặt Nhà vua. Chỉ khi Nhà vua cho phép, họ mới được ngẩng mặt và trả lời các câu hỏi của Nhà vua... Hoàng Minh là cô gái cuối cùng. Vừa nhìn thấy Hoàng Minh, Nhà vua Lạp Chân Thủy sửng sốt:
- Cô này đúng là người trong mơ của trẫm. Cô tên gì, nhà ở đâu, làm nghề gì?
Hoàng Minh lí nhí:
- Dạ, thảo dân là Hoàng Minh, làm nghề hái dâu, nhà cạnh sông Vãn Yêu ạ...
Nhà vua tấm tắc nói với quan huyện:
- Trẫm chấm cô này. Và mười cô gái khác. Mau bảo họ lên kiệu về cung ngay, không được chậm trễ.
Tri huyện kính cẩn:
- Thần xin tuân theo thánh chỉ.
Rồi quay sang các cô gái, dõng dạc:
- Hoàng Thượng đã chọn Hoàng Minh, và mười gái ở làng Dương Hải. Ngay bây giờ lên kiệu về cung đi ngay, không được chậm trễ. Hễ ai trái lệnh, sẽ bị chém đầu. Còn các cô gái khác, có thể về làng, tiếp tục công việc...
Mười cô gái được tuyển chọn vui mừng, hớn hở, chỉ riêng Hoàng Minh buồn rầu. Nàng van xin:
- Kính trình tri huyện, thảo dân đã có chồng, làm sao mà có thể hầu hạ
Nhà vua được. Cúi xin quan tâu với Nhà vua tha cho thảo dân.
Tri huyện quắc mắt:
- Ngươi ăn nói hồ đồ. Mười sáu tuổi, sao đã có chồng? Chồng ngươi là ai,
đã làm đám cưới chưa?
Hoàng Minh run rẩy:
- Chồng của thảo dân là Huỳnh Nguyên, chúng tôi đã có lời hẹn ước, cuối năm nay sẽ làm đám cưới... Cúi xin quan trên tha cho chúng tôi.
Tri huyện lạnh lùng:
- Như vậy là ngươi vẫn chưa lấy chồng, ngươi vẫn là một trinh nữ. Ngươi có biết được hầu hạ Nhà vua là hạnh phúc một đời không? Quân sĩ, mau đưa Hoàng Minh lên kiệu.
Quân sĩ vâng lời. Hoàng Minh thất thểu bước lên kiệu, nước mắt giàn rụa, Nàng quay lại, ngồi thẫn thờ.
Huỳnh Nguyên lẩm bẩm:
- Trời ơi, lẽ nào ta lại mất Hoàng Minh rồi ư? Lời của thầy bói phán, sao mà nghiệt ngã thế? Ta phải làm sao đây? Không có Hoàng Minh, ta làm sao mà sống nổi...
Chàng ứa lệ. Nhớ biết bao kỷ niệm êm đềm bên cạnh Hoàng Minh. Dòng sông vẫn còn, mà người thì vĩnh viễn xa cách. Ta phải bỏ làng ra đi mất thôi. Vì còn ở đây, kỷ niệm rướm máu, trát tim ta nát tan. Hoàng Minh ơi, liệu mình còn có cơ hội gặp lại nhau không? Chắc là không bao giờ. Vì em đã thuộc về Hoàng Thượng... Dù sao, ta cũng phải gặp nàng một lần... Nhất định như vậy, có chết cũng mới yên tâm nhắm mắt.
Hoàng Minh về cung điện. Nàng ở trong một căn phòng rộng rãi, có người hầu là Liễu Hà. Trong bộ y phục cung nữ, nàng đẹp lộng lẫy. Liễu Hà tấm tắc:
- Cung phi đẹp lắm, đến nô tỳ cũng phải mê luôn... Hoàng Mỉnh thở dài:
- Vậy mà Hoàng Thượng bỏ bê, không thèm để ý đến ta. Ta vào cung đã năm trời rồi còn gì? Thế người phục vụ đây đã lâu chưa?
Liễu Hà nói:
- Dạ, đã ba năm rồi. Cung phi cứ yên tâm đi, nhất định sẽ có ngày Nhà vua để ý đến cung phi.
Hoàng Minh buồn rầu:
- Trong cung, có hàng ngàn cung nữ, họ đều chung số phận với ta cả. Lẽ
nào làm đàn bà con gái lại khổ vậy? Tự nhiên, ta lại nhớ đến Huỳnh Nguyên.
Liễu Hà hoảng hốt:
- Cung phi đừng có nghĩ bậy, mất đầu như chơi, ở đây tai vách mạch rừng. Cung phi bây giờ đã là của Hoàng Thượng, không còn là người tự do nữa, Đã có nhiều cung nữ, vì giây phút yếu mềm, mà phải trả giá bằng mạng sốngcủa mình. Họ bị Nhà vua thắt cổ cho đến chết. Xác chôn ở ngay trong căn phòng này...
Hoàng Minh bùi ngùi:
- Như vậy, ta suốt đời làm gái già, làm một cô trinh nữ ư? Liễu Hà gật đầu:
- Đúng vậy, thưa cung phi, ở cung có hàng ngàn cung nữ, rồi Hoàng Hậu, các Vương Phi và Nguyên Phi. Nhà vua mỗi ngày dù khỏe đến mấy, cũng chỉ giao hợp được với một người con gái mà thôi. Nhưng vô phúc cho nàng nào, khi bị phát hiện mất trinh tiết, thì hậu quả sẽ thảm vô cùng. Vì vậy cung phi nên cẩn trọng...
Hoàng Minh thở dài thườn thượt. Đêm đó, nàng mơ thấy một cung nữ, lưỡi dài cả thước, ôm chầm lấy nàng. Hoàng Minh ré lên, choàng tỉnh. Nàng biết đó là con ma thần vòng, là nữ cung phi bị vua giết vì tội thất tiết, qua lời kể của Liễu Hà... Từ đó nàng mắc bệnh trầm cảm.
Một hôm, các cung phi trong cung được phép ra vườn ngự uyển chơi, dưới sự quan sát chặt chẽ của các thái giám, và ngự lâm quân. Hoàng Minh bắt gặp một người lính nhìn mình đăm đăm. Nàng suýt thét lên vì sung sướng, nhưng kìm lại được. Nàng bồi hồi lặng người, vì người lính đó chính là Huỳnh Nguyên. Thái độ của nàng không qua được mắt của Liễu Hà… Sau lần gặp bất ngờ đó, Hoàng Minh về cung, bần thần, nàng nghĩ ngợi lung tung, đêm nào, nàng cũng mơ tưởng về Huỳnh Nguyên. Tỳ nữ Liễu Hà cười:
- Cung phi, chàng ngự lâm quân đó quả thật là đẹp trai, hùng dũng. Hình như là người quen cũ của cung phi.
Hoàng Minh đưa tay lên miệng, khẽ nói:
- Ngươi nói cái gì thế? Thái giám nghe được thì chết! Ta thú thật với ngươi. Đó là người chồng sắp cưới của ta. Vì hoàn cảnh mà chàng và ta phải xa nhau vĩnh viễn. Ta cứ ngỡ không bao giờ gặp lại chàng nữa. Nào ngờ...
Nói xong nàng nghẹn ngào. Liễu Hà cũng rưng rưng. Liễu Hà chép miệng:
- Cung phi nên quên người đó đi càng sớm càng tốt, nếu lộ chuyện ra, thì tính mạng cung phi không an toàn đâu mà chàng trai đó cũng chết thảm khóc.
Hoàng Minh cúi đầu, rên rỉ:
- Trời ơi, sao lại nghiệt ngã như vậy. Ta vào cung, ngỡ được hầu hạ Hoàng Thượng, tưởng được sủng ái... Thế mà đến nay, ta vẫn còn là con gái trinh trắng, không hề biết mùi ái ân là gì cả. Có ai khổ như ta không? Mang tiếng có chồng mà như không có vậy. Thế mà ai nhìn vào cũng tưởng ta sung sướng lắm.
Liễu Hà an ủi:
- Đó là số mệnh cả thôi, thưa cung phi. Nhiều cung phi, muốn được tiếp cận Hoàng Thượng, lại phải hối cho quan thái giám, mới mong được xếp lịch để hầu Nhà vua đó...
Hoàng Minh sửng sốt:
- Hối lộ ư? Ngay trong cung mà cũng có chuyện đó? Thế hối lộ như thế
nào? Tại sao đã là thái giám rồi, còn ham tiền bạc làm chi?
Liễu Hà cười:
- Cung phi quả thật vẫn mang đậm chất quê mùa! Nhà vua giao cho thái giám việc tuyển lựa cung nữ, đem về để hầu hạ nhà vua. Ông ta có con dê đực, hễ thả ra, vào phòng nào, thì nàng cung nữ đó gặp may... Có cung nữ được tiếp vua một tháng ba lần kia đó.
Hoàng Minh tò mò:
- Sao lạ vậy, bộ con dê đực đó biết phân biệt mùi à? Liễu Hà gật đầu:
- Thái giám quản lý cả trăm cung nữ, người nào rộng rãi chi đẹp ông ta liền cung phụng chu đáo. Các thứ quà cáp vua ban tặng cho cung nữ, đều vào tay ông ta hết. Ông ta cho con dê đực ăn loại cỏ đặc biệt, loại cỏ đó do đích thân ông ta đem vào. Con dê đánh mùi cỏ rất nhanh. Hễ phòng nào có mùi cỏ đó, con dê xông vào, và thái giám sẽ đưa cung nữ đó đi hầu vua. Mới nhìn, ai cũng tưởng là quan thái giám vô tư, vì con dê đâu có biết ai đẹp, ai xấu... Cái mánh này, đã áp dụng từ lâu rồi. Chỉ có cung phi ngây thơ mới không biết mà thôi.
Hoàng Minh thở dài:
- Thì ra là vậy. Mà thôi ta chấp nhận làm con gái trinh tiết, để chờ ngày đoàn tụ với Huỳnh Nguyên. Ta tin ngày đó sẽ đến vì chàng rất yêu ta. Chàng sẽ có cách đưa ta ra khỏi cung.
Liễu Hà rùng mình:
- Cung phi đừng có nói gở, không bao giờ có chuyện đó đâu. Vì cung nữ được canh gác rất cẩn mật, con kiến cũng không lọt, huống chi người lạ. Cung phi hãy yên tâm ở lại đây đi kiếp sau, nếu có duyên, gặp lại Huỳnh Nguyên cũng chưa muộn kia mà... Nô tỳ rất hiểu lòng cung phi, thông cảm với cung phi, nhưng không có cách gì giúp cung phi được... Nếu lộ chuyện không chỉ cung phi gặp tai họa, mà nô tỳ cũng chịu hậu quả thảm khốc...
Hoàng Minh chỉ cúi đầu, trầm tư suy nghĩ. Nàng vừa có cái hạnh phúc là gặp Huỳnh Nguyên. Vừa có điều lo sợ, không lẽ cuộc gặp này là điều bất hạnh! Lòng nàng ngổn ngang như mối tơ vò. Lúc này làm sao mà giải quyết được tình cảm. Huỳnh Nguyên ơi, chàng có hiểu nỗi lòng của em không?