Tâm trạng của Huỳnh Nguyên cũng chẳng khác gì Hoàng Minh.
Từ sau khi Hoàng Minh bị bắt vào cung, chàng như người mất hồn. Ngày nào chở khách sang sông, chàng cũng thẫn thờ. Nhìn cô gái nào cũng giống Hoàng Minh. Các cô gái trêu chọc:
- Anh Huỳnh Nguyên, vợ anh vào làm cung nữ, anh quá hạnh phúc rồi còn gì? Làng Dương Hải này, mấy ai được như anh?
Huỳnh Nguyên cáu kỉnh:
- Các cô đừng có đùa trên nỗi đau của người khác. Tôl có làm gì mà các cô phải nói vậy nhỉ?
Một cô tên là Phương Dung, vui vẻ:
- Người ta đã vào cung rồi, là vợ của vua rồi, anh còn luyến tiếc gì nữa. Hay là trong số chúng em đây, anh chọn một người nâng khăn sửa túi cho anh có được không? Chúng em không có may mắn hầu vua, thì hầu anh có được không?
Huỳnh Nguyên buồn bã:
- Tôi làm sao có thể quyết định số phận được. Tôi chỉ yêu mỗi Hoàng
Minh thôi. Nếu lấy cô, không yêu sẽ gây nhiều bất hạnh. Tôi thà ở vậy suốt đời.
Phương Dung bùi ngùi:
- Anh yêu Hoàng Minh sâu đậm như vậy sao? Tụi em xin lỗi, nhưng em tin một ngày nào đó, anh sẽ gặp lại Hoàng Minh. Vì tình yêu là bất diệt mà...
Hoàng Nguyên cảm động:
- Cảm ơn Phương Dung và các bạn đã hiểu nỗi lòng tôi. Đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở Dương Hải này. Mai tôi sẽ ra kinh đô kiếm việc, và tìm cách gặp Hoàng Minh. Tôi đã thề với lòng, với Hoàng Minh, ngoài nàng ra tôi sẽ không lấy ai.
Phương Dung thổn thức:
- Anh quả là người đàn ông chung thủy hiếm có. Thế bây giờ anh tính sao?
Huỳnh Nguyên thở dài:
- Tôi sẽ lên kinh thành, tìm việc làm và cơ hội để gặp lại Hoàng Minh, Chỉ lo ở nhà, không có ai săn sóc cha tôi, cha tôi đã già.
Phương Dung nhiệt tình:
- Việc đó, anh cứ để em lo. Em sẽ săn sóc cụ như cha đẻ của mình. Huỳnh Nguyên cảm động:
- Phương Dung , tại sao em lại tốt với tôi đến thế? Tôi thật mang ơn em suốt đời.
Phương Dung dịu dàng:
- Thú thật, em cũng rất yêu anh. Nhưng vì anh là người yêu của Hoàng Minh, nên em im lặng. Hoàng Minh là bạn gái tốt của em. Anh cứ việc đi đi, đừng băn khoăn gì về em cả...
Huỳnh Nguyên cầm tay Phương Dung, đặt lên ngực mình, Phương Dung không rút tay lại. Nàng hiểu: Đó là cử chỉ của lòng biết ơn. Việc Huỳnh Nguyên lên kinh thành là vô cùng mạo hiểm. Nó chứng tỏ tình yêu mãnh liệt với Hoàng Minh. Nhưng cũng là đi vào chỗ chết, vì kinh thành canh gác cẩn mật, Hoàng Minh lại ở trong cung cấm, là một cưng phi của Lạp Chân Thuỷ vương. Mà nhà vua này tàn ác có tiếng... Hai người tạm biệt nhau. Và cũng là vĩnh biệt.
Cuộc gặp bất ngờ với Hoàng Minh khiến Huỳnh Nguyên bồi hồi, xúc động. Hoàng Minh càng ngày càng đẹp lộng lẫy. Ánh mắt nàng đượm buồn. Huỳnh Nguyên hiểu nổi lòng của Hoàng Minh. Tan ca trực, chàng rủ người bạn thân là Phù Thanh Luy ra quán rượu. Phù Thanh Luy ngạc nhiên:
- Ủa, bấy lâu nay cậu có uống rượu bao giờ đâu, sao nay lại thế? Huỳnh Nguyên xởi lởi:
- Thì tớ có chuyện muốn tâm sự với cậu. Chuyện này liên quan đến cả
cuộc đời.
Phù Thanh Luy tò mò:
- Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế? Huỳnh Nguyên nói:
- Thì cứ uống rượu đã, rồi ta sẽ vào chuyện.
Họ nâng cốc, uống ực chén rượu, Huỳnh Nguyên vào chuyện nói:
- Hồi chiều, tớ có gặp Hoàng Minh cậu ạ. Tớ thật không ngờ. Phù Thanh Luy sửng sốt:
- Vậy à? Thế cô ấy có nhận ra cậu không?
Huỳnh Nguyên gật đầu:
ngơ.
- Có, cô ấy rất xúc động. Nhưng vì lúc ấy đông người, nên tụi tớ phải làm
Phù Thanh Luy trầm ngâm:
- Chuyện này nghiêm trọng đây. Tớ đã nghe cậu kể nhiều về Hoàng Minh. Nàng là cung phi đẹp nức tiếng của kinh đô. Thế mà bệ hạ lại không ngó ngàn gì tới nàng cả, chỉ đưa về cung làm đồ trang sức cho cung đình. Quả thật là uổng phí một đời con gái.
Huỳnh Nguyên ứa lệ:
- Tội nghiệp cho Hoàng Minh, thế cậu bảo tớ phải làm thế nào bây giờ? Phù Thanh Luy lắc đầu:
- Điều này thì tớ chịu. Đụng chạm đến cung nữ của Nhà vua, là chuyện hệ trọng, mất đầu như chơi. Cả gia tộc cũng bị liên lụy. Tốt nhất, cậu hãy quên cô ấy đi, và xa nơi này càng sớm càng tốt. Vì càng để lâu trong lòng càng day dứt, rồi thì liều lĩnh, bất chấp cả mạng sống. Cậu còn quá trẻ…
Nguyên cúi đầu, ảo não. Phù Thanh Luy thấy bạn như vậy, cũng bùi ngùi. Chàng cũng rất muốn giúp bạn. Nhưng đây là việc vô cùng nguy hiểm. Chàng thở dài:
- Để tớ nghĩ xem có cách gì giúp cậu không? Thế cậu có biết quy luật đi lại của Hoàng Minh và tỳ nữ của nàng ấy không?
Huỳnh Nguyên lắc đầu:
- Làm sao mà tớ biết được. Tớ đã quan sát, thấy cung nữ được bảo vệ rất nghiêm ngặt, đi đâu cũng có thái giám, và tỳ nữ kè kè. Thế mới khó chứ.
Phù Thanh Luy ngẫm nghĩ, rồi bí mật:
- Tớ có quen một tay thái giám, tớ sẽ giả bộ hỏi chuyện, để biết được quy luật đi lại của các cung phi. Sau đó, sẽ mang Hoàng Minh ra cho cậu.
Huỳnh Nguyên mừng rỡ:
- Thật ư? Tớ đội ơn cậu. Mà cậu chắc hẳn có cách chứ? Phù Thanh Luy gật đầu:
- Tớ sẽ đội lốt cọp, xông vào vồ Hoàng Minh, rồi đem ra cửa rừng Tây nam kinh thành, cậu phải đợi ở đó. Rồi mau chóng biến ngay. Nếu để quân lính đuổi kịp, thì cậu chết. Hoàng Minh chết, và tớ cũng bay đầu.
Huỳnh Nguyên giật mình:
- Cậu nói đùa đấy chứ? Cậu là người, làm sao mà có thể hóa cọp được. Lúc này, tớ đang rất đau khổ, cậu đừng giỡn nữa.
Phù Thanh Luy thân mật:
- Cậu quên mất tớ là người dân tộc, có bùa chú à. Hồi xưa, lúc còn ở rừng Nậm Phù, tớ gặp được một kỳ nhân, tên là Mậu Phát. Ông ta nhìn tớ, rồi nói: - Sẽ có một ngày con hóa cọp. Tớ cười: - Con là người, làm sao hóa cọp được. Mậu Phát nói: - Thiên cơ bất khả lậu. Ta chỉ có thể nói vậy thôi. Ta cho con hai viên thuốc. Một viên có thể hóa cọp và một viên hoàn nhân... Tớ hỏi: - Thế hóa cọp để làm gì? Ông ta cười: - Để giúp người. Sau khi hóa cọp xong, con phải uống thuốc ngay, nếu không sẽ hóa cọp mãi mãi… Nói rồi, ông ta trao thuốc cho tớ. Tớ vẫn giữ bên mình bấy lâu nay: Khi vào ngự lâm quân, được cậu kết bạn, giúp đỡ, tớ rất cảm động. Nay cậu có chuyện, tớ phải ra tay một chuyến xem sao! Nó cũng giải lời nguyền năm xưa. Cọp là giống hại người, chứ có khi nào giúp người. Nhưng nay thì nó giúp người đó.
Huỳnh Nguyên cảm động:
- Cậu quả là người bạn chí cốt… Tôi thật sự đặt niềm tin vào cậu. Tớ và Hoàng Minh mang ơn cậu suốt đời...
Qua thời gian điều nghiên, Phù Thanh Luy đã tìm ra quy luật của các cung phi. Đó là hàng tháng, vào các ngày rằm, các cung phi được ra vườn ngự uyển chơi. Họ thỏa sức vui đùa, bắt bướm, nghe chim hót... Đó là giây phút tự do hiếm hoi. Phù Thanh Luy nói với Huỳnh Nguyên:
- Cậu chuẩn bị đến ngày đó thì ra bìa rừng Tây Nam, lúc 11 giờ trưa tớ sẽ đưa Hoàng Minh ra. Cậu nên nhớ, phải mau chóng rời khỏi nơi đó, đi thật xa càng tốt...
Huỳnh Nguyên lập cập làm theo.. Ngày hôm đó, chàng cứ bồn chồn. Thời may, lại là ngày nghỉ trực của chàng. Chàng ra bìa rừng Tây Nam ngồi chờ. Còn Phù Thanh Luy vào ca trực. Chàng nhìn thấy Hoàng Minh cùng tỳ nữ Liêu Hà đang dạo vườn, thơ thẩn, Phù Thanh Luy ngậm viên thuốc. Người chàng nóng ran lên, phút chốc lông lá mọc đầy mình. Chàng hóa cọp. Một tiếng gầm vang dội. Quân lính hoảng loạn. Các cung phi nhốn nháo. Con cọp xông đến chỗ Hoàng Minh, dùng móng vuốt quắp lấy nàng, rồi phóng vụt ra khỏi cung điện, Hoàng Minh sợ quá ngất lịm đi. Tiếng la hoảng hốt vang cả khu vườn... Quan thái giám run bần bật:
- Trời đất. Con cọp ở đâu đến vậy cà? Tại sao nó lọt được vào cung mà không ai biết. Cung phi Hoàng Minh đã bị cọp bắt mất, ta làm sao nói với Nhà vua đây... Quân sĩ mau đi tìm con cọp, giết chết nó đưa cung phi Hoàng Minh về đây.
Quân sĩ dạ ran. Họ bổ đi tìm con cọp. Lúc đó, con cọp đưa Hoàng Minh đang ngất lịm đến cho Huỳnh Nguyên. Huỳnh Nguyên ôm Hoàng Minh vào lòng, vội vã bỏ chạy. Con cọp ngồi lại, thở dốc. Rồi uống viên thuốc, phút chốc trở lại thành người... Phù Thanh Luy nhìn theo bóng hai người khuất hẳn, mỉm cười, rồi vội vã lẻn về kinh thành.
Sự kiện cọp xuất hiện tại vườn ngự uyển khiến cho cả kinh thành xôn xạo, lo sợ. Nhà vua tức giận:
- Tại sao con cọp vào được cung cấm mà không ai thấy? Nó đã bắt mất người.
Thái giám sợ sệt, cúi đầu:
- Tâu hệ hạ, nó xuất hiện bất ngờ chỗ Phù Thanh Luy, sau đó nó ôm chặt
Hoàng Minh, và bỏ chạy, ai cũng hoảng loạn, nên không kịp đề phòng ạ.
Nhà vua ngạc nhiên:
- Thế Hoàng Minh bị cọp bắt rồi à? Còn Phù Thanh Luy thì sao?
Thái giám run bần bật:
cả...
- Dạ, Phù Thanh Luy cũng biến mất luôn. Nô tài không hiểu ra làm sao
Nhà vua trầm ngâm:
- Thế lúc con cọp xuất hiện, ngự lâm quân ở đâu, tại sao để cọp hoành hành như vậy, phải tìm hiểu xem, ngự lâm quân có thiếu người nào không?
Thái giám vâng vâng dạ dạ... Nhà vua quay sang Thái sư:
- Chuyện này quả là kỳ lạ, trẫm chưa hề gặp bao giờ? Làm sao cọp lại ngang nhiên đến như vậy. Mà vùng này xưa nay, làm gì có cọp.
Thái sư gật đầu:
- Bệ hạ nói chí phải. Con cọp này có khả năng là do người hóa thành. Chúng có âm mưu bắt cóc cung phi Hoàng Minh... Có lẽ đó là người tình của Hoàng Minh khi xưa...
Nhà vua sững sờ:
- Cọp mà do người hóa thành ư? Làm gì có chuyện đó. Thái sư cười:
- Bệ hạ quên mất chuyện con người ta ngậm ngải. Có thể hóa cọp đó sao. Mà Phù Thanh Luy là người dân tộc, hắn ta rất giỏi về bùa phép.
Nhà vua tò mò:
sao?
- Nhưng mọi người thấy hắn bị cọp vồ kia mà? Chẳng lẽ hắn lại tự vồ hắn
Thái sư nói:
- Tâu bệ hạ, lúc đó mọi người nhốn nháo, hoảng loạn, nên không phát hiện ra, ta phải truy tìm cho ra Phù Thanh Luy, nhất định sẽ rõ mọi chuyện.
Nhà vua gật đầu... Vừa lúc đó thái giám quay lại, tấu trình:
- Dạ, ngự lâm quân đã có đủ người, chỉ thiếu mỗi Huỳnh Nguyên thôi ạ. Thái sư giật giọng:
- Có Phù Thanh Luy ở đó không?
Thái giám kính cẩn:
- Dạ có, thưa thái sư. Có chuyện gì không ạ? Thái sư ra lệnh:
- Mau bắt hắn về đây, chính hắn là thủ phạm. Thái giám vội chạy đi. Nhà vua tức giận:
- Cái tên Phù Thanh Luy. Huỳnh Nguyên này quả là uống mật gấu, nếu bắt được chúng, ta sẽ cho tứ mã phanh thây...
Thái sư nói:
- Bệ hạ hãy sai quân lính bao vây chặt lối ra vào khu rừng, Huỳnh Nguyên và cung phi chắc chắn đi chưa xa... Thần xin bệ hạ cho thần xử lý vụ này.
Nhà vua gật đầu:
- Được, trẫm chuẩn tấu, khanh hãy điểm quân, và lên đường ngay. Phải tìm bắt cho được Huỳnh Nguyên về đây.
Thái sư kính cẩn lui ra... Cùng lúc đó, thái giám quay lại, mặt cắt không còn hột máu. Thái giám lập cập:
- Dạ, tâu bệ hạ, Phù Thanh Luy đã biến mất. Thần hỏi, các ngự lâm quân trả lời, hắn có vẻ vội vã lắm... Làm sao bây giờ ạ...
Nhà vua Chân Lạp Vương tức nghẹn lời:
- Thật là quá lắm. Bọn chúng dám vào cung làm loạn... Mau gọi thái sư đến đây. Phải lục soát không sót căn nhà nào ở kinh thành này...
Hoàng Minh tỉnh dậy, thấv mình nằm trong một hang đá ánh sáng mờ mờ. Nàng rên rỉ:
- Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Liễu Hà đâu?
Giọng đàn ông trìu mến:
- Em đã tỉnh rồi à? Thế mà anh lo quá...
Tiếng nói rất quen. Hoàng Minh dụi mắt. Trước mặt nàng là Huỳnh
Nguyên. Hoàng Minh nức nở:
- Trời ơi, Huỳnh Nguyên, chàng đấy ư? Phải chăng em đang nằm mơ. Em tưởng chàng đã chết rồi chứ. Nào ngờ, lại được gặp chàng.
Huỳnh Nguyên vui vẻ:
- Từ nay, chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau. Công lao này của Phù Thanh
Luy, chúng mình sẽ ghi tạc suốt đời.
Hoàng Minh tò mò:
- Phù Thanh Luy là ai? Huỳnh Nguyên nói:
- Đó chính là con cọp đã cõng em đến cho anh đó. Bây giờ không biết anh ta ra sao nữa. Tự nhiên anh thấy lòng như lửa đốt.
Hoàng Minh sửng sốt:
- Vậy ư? Như vậy là các anh đã mưu kế từ trước? Các anh giỏi thật đấy! Mà Huỳnh Nguyên này, làm sao Phù Thanh Luy có thể hóa cọp được. Nghe cứ như là truyền thuyết vậy.
Huỳnh Nguyên kể lại. Hoàng Minh tần ngần:
- Em lo sợ điều khủng khiếp sẽ xảy ra. Chỉ cầu mong sao anh ấy thoát nạn, và cả chúng ta nữa, ở đây vẫn rất gần kinh thành, quan quân có thể đến bất cứ lúc nào. Ngay đêm nay, ta phải đi thôi...
Huỳnh Nguyên gật đầu. Đêm đó, họ rời hang, băng rừng qua núi Nhất Nam. Nào ngờ, họ gặp toán quân của thái sư phục kích. Cả hai bị bắt gọn. Thái sư gằn giọng:
- Huỳnh Nguyên, ngươi quả là lớn mật, dám cải tên họ, vào đầu ngự lâm quân, để âm mưu cùng cung phi làm chuyện tày đình.
Rồi ông quay sang Hoàng Minh:
- Cung phi, nàng sẽ trả lời ra sao với Hoàng Thượng đây. Nàng có biết tội trốn khỏi cung sẽ bị trừng trị như thế nào không?
Hoàng Minh qua cơn sợ hãi, bình tĩnh trở lời, lạnh lùng nói:
- Ta biết đó là tội chết. Thà chết còn hơn là sống như thế này. Ta chỉ muốn làm người bình thường, có chồng, sanh con đẻ cái, không muốn làm một cung phi, một gái già trinh tiết. Ta yêu Huỳnh Nguyên. Đó là sự thật. Các ngươi hãy giết ta đi.
Thái sư tức giận:
- Được rồi, điều đó ngươi sẽ trả lời trước Hoàng Thượng. Quân sĩ, lôi chúng về triều...
Hoàng Minh và Huỳnh Nguyên bị trói quỳ dưới đất, Lạp Vương ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng:
- Hoàng Minh, ta đối xử với nàng rất tốt, tại sao nàng lại dám bỏ trốn theo tên vô lại này? Chỉ cần nàng nói: Từ bỏ hắn, trẫm sẽ tha tội cho nàng.
Hoàng Minh cười nhạt:
- Ta đã phạm vào tội chết, đâu có cầu xin tha thứ... Từ ngày ta vào cung, đã ba năm nay, có bao giờ Nhà vua đoái hoài đến ta đâu. Ta là con gái, ta cũng khao khát tình yêu lắm chứ. Ai cũng tưởng ta vào cung là được đổi đời là sung sướng. Ta xuất thân nghèo nàn, đâu có cần thứ xa xỉ ấy. Ta chỉ cần tình yêu. Anh Huỳnh Nguyên là chồng ta, là người yêu duy nhất của ta. Vậy mà bệ hạ lại nhẫn tâm cướp đi mối tình thanh bạch ấy. Bệ hạ biến ta thành một cung nữ, chỉ biết ăn uống, mặc đẹp, và chờ đợi mòn mỏi. Ta căm thù ngươi, căm thù cuộc đời cung phi cô đơn...
Lạp Vương tức giận:
- Được như vậy là ngươi đâ chấp nhận cái chết. Ta đồng ý. Ta hỏi ngươi: Như vậy ngươi đã thất thân với Huỳnh Nguyên. Nếu ngươi còn trinh tiết, ta sẽ cho ngươi một dải lụa trắng, để ngươi tự xử. Còn nếu đã mất trinh, ngươi sẽ bị tứ mã phanh thây...
Hoàng Minh gằn từng tiếng:
- Ta với Huỳnh Nguyên ở với nhau đã mấy ngày, mà ngươi vẫn nghĩ ta còn trinh tiết ư? Ta đâu còn là đồ vật của ngươi nữa.
Lạp Vương lặng người đi. Lời nói của Hoàng Minh là sự xúc phạm quá lớn... Huỳnh Nguyên lên tiếng:
- Tâu bệ hạ, tất cả việc này là do tôi làm ra hết. Xin ngài cứ việc bắt tội tôi. Hoàng Minh không có tội gì cả. Nàng vẫn là người con gái trinh tiết.
Lạp Vương nhìn Huỳnh Nguyên trừng trừng:
- Nếu điều ngươi nói là đúng, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây. Ta hỏi ngươi, con cọp giúp ngươi là ai, có phải là Phù Thanh Luy biến thành không?
Huỳnh Nguyên nói:
- Không phải. Đó là do tôi. Tôi và Phù Thanh Luy đâu có quan hệ gì, tại sao anh ta phải giúp tôi kia chứ? Tôi vì quá yêu Hoàng Minh, nên đã làm điều đó. Tôi không ân hận gì cả.
Lạp Vương cười gằn:
- Ngươi khéo lấp liếm lắm. Nếu không phải là Phù Thanh Luy làm, tại sao hắn lại bỏ trốn. Nhưng hắn trừ phi mọc cánh mới thoát khỏi tay ta... Hắn sẽ phải khai tất cả.
Huỳnh Nguyên rụng rời chân tay. Trời ơi, vậy là Phù Thanh Luy đã bị lộ rồi, không biết sống chết ra sao? Ta đã gây tai họa cho anh ấy! Kiếp này ta đã mắc nợ Phù Thanh Luy, chưa trả được, kiếp sau làm sao trả đây? Bất giác chàng ứa lệ...
Lạp Vương phán:
- Mau sai đại phu kiểm tra Hoàng Minh, rồi ta sẽ xử tiếp...
Đại phu đến. Hoàng Minh bị lôi vào trong buồng, lột sạch quần áo. Cả thân hình lõa lồ. Đại phu bắt mạch, và khám xét rất kỹ, rồi ra trước Lạp Vương khúm núm:
- Tâu bệ hạ, cung phi vẫn còn nguyên trinh tiết. Nhà vua lạnh lùng:
- Được rồi, cho ngươi lui. Đao phủ đâu, lôi Huỳnh Nguyên ra chém đầu, bêu giữa chợ.
Lệnh của vua được thi hành ngay lập tức. Phút chốc Huỳnh Nguyên đã thành quỷ không đầu. Hoàng Minh gào thét:
- Tên hôn quân kia, ngươi đã giết chồng ta, ta căm thù ngươi! Ta sẽ làm ma báo oán. Cái chết của ta sẽ thức tỉnh bao người khác. Người hãy nhớ lấy!
Nhà vua sai đao phủ lấy dải lụa trắng, xiết cổ Hoàng Minh cho đến chết. Ai cũng ngậm ngùi tiếc thương cho một người sắc nước hương trời mà phải chết thảm. Xác của Hoàng Minh được vùi lấp. Còn xác của Huỳnh Nguyên bị phơi ở chợ, đầu một nơi, thân một nẻo. Xong việc, Lạp Vương lui vào cung, nét mặt vẫn còn hầm hầm.
Phù Thanh Luy phóng ngựa chạy tuốt về quê cũ, nhưng không dám vào làng, vì chàng biết quan quân đang truy lùng chàng. Chàng bỏ vào núi Lũng Cái. Bất ngờ thấy một quái nhân. Chàng đang lo sợ, quái nhân cười lớn:
này.
- Ta biết con sớm muộn gì cũng quay về mà? Số của con là ở núi rừng
Phù Thanh Luy mừng rỡ:
- Sư phụ. Con đã làm đúng như điều sư phụ dạy. Nhưng mọi việc đã lộ
rồi, con phải trốn.
Mậu Phát trầm ngâm:
- Con thoát được là may mắn. Nhưng còn vợ chồng Hoàng Minh, Huỳnh
Nguyên đã chết thảm.
Phù Thanh Luy rụng rời chân tay, lắp bắp:
- Thật vậy ư? Sao sư phụ biết. Họ đã trốn xa rồi kia mà. Mậu Phát lắc đầu:
- Họ đã chết. Cái chết rất thê thảm. Đầu Huỳnh Nguyên đang treo ở chợ
kinh thành, xác thì quạ rỉa... ở chợ kinh thành đang bàn tán xôn xao.
Phù Thanh Luy ngậm ngùi:
- Con không ngờ giúp họ, lại gây ra hậu quả như vậy! Thế thì con phải làm sao?
Mậu Phát nói:
- Con phải trở lại kinh thành, tìm xác của Huỳnh Nguyên chôn cất tử tế. Và bảo vệ cho trinh tiết Hoàng Minh khỏi bị xâm phạm. Để kiếp sau họ gặp nhau vẫn còn nguyên vẹn.
Phù Thanh Luy lo lắng:
- Con đang bị truy nã, làm sao trở lại kinh thành được. Nếu lỡ ai phát hiện ra con, con sẽ bị giết chết ngay...
Mậu Phát cười:
- Con cứ yên tâm. Lúc này mọi cuộc truy nã đã chấm dứt. Và triều đại của Lạp Vương cũng không tồn tại bao lâu nữa. Có thể tính bằng ngày. Con cứ đi đi, ta sẽ giúp con. Nhớ phải bằng mọi giá bảo vệ trinh tiết cho Hoàng Minh đấy.
Phù Thanh Luy ngạc nhiên:
- Cung phi Hoàng Minh đã chết rồi, sao còn bảo vệ trinh tiết cho cô ấy làm gì? Con thật không hiểu?
Mậu Phát nói:
- Thì con cứ đi đi, rồi con sẽ hiểu. Xong việc, con về ngay. Nếu nán lại, sẽ có họa lớn đấy.
Phù Thanh Luy vâng lời. Đêm ấy, chàng trở về kinh thành. Chàng thấy đầu Huỳnh Nguyên vẫn treo lủng lẳng, xác phơi ngoài trời, Phù Thanh Luy ngậm ngùi:
- Huỳnh Nguyên, tôi vì muốn giúp cậu, không ngờ gây nên hậu quả thảm khốc này. Nếu biết như thế này, chẳng thà tôi chết còn hơn. Bây giờ, tôi xin chôn cất cậu, cậu hãy yên nghĩ nơi chín suối biết đâu nơi đó cậu sẽ gặp Hoàng Minh…
Phù Thanh Luy gom xác Huỳnh Nguyên lại, chôn cất chu đáo. Lúc đi ngang một khu chợ, chợt chàng nghe tiếng thì thào:
- Cung phi đẹp lắm, chúng mày ạ. Nàng chết vẫn còn tươi rói như lúc sống. Ta phải tận hưởng nàng. Trần Kinh à…
Cái tên được gọi là Trần Kinh, khoái trá:
- Đúng vậy. Nàng đẹp nổi tiếng cả kinh thành này đó, Hải Độ à... Thế mộ
nàng ở đâu, nghe nói bị chôn lấp san bằng rồi kia mà.
Hải Độ nói:
- Cái chết của Hoàng Minh, nhiều người đã chứng kiến. Tôi cũng vậy. Mộ nàng chôn ngay gần khu chợ, gần cây đa.
Cả hai tên đến khu mộ. Phù Thanh Luy lẻn theo. Thấy chúng đào lên, và quả nhiên thấy xác Hoàng Minh.
Cả hai sững sờ. Dù chết đã mấy ngày, nhưng Hoàng Minh vẫn đẹp rực rỡ, y như hồi còn sống.
Lạp Vương đang ngủ, thấy có hai con ma, đầu tóc rũ rượi xông đến:
- Lạp Vương, ngày đền tội của ngươi đã đến. Ngươi sẽ phải chết dưới ngàn đao kiếm.
Lạp Vương hoảng hồn, kêu rú lên. Lính hầu vội vã chạy lại:
- Tâu bệ hạ, có chuyện gì mà bệ hạ la dữ vậy? Lạp Vương vã mồ hôi:
- Ta thấy hai con ma, người đầy máu, thọc dao vào bụng ta. Hình như là
Huỳnh Nguyên và Hoàng Minh thì phải. Bọn này quả là ghê gớm thật.
Lính hầu tấu trình:
- Bệ hạ đã chinh chiến bao trận mạc, có gì mà phải sợ hồn ma của chúng. Chẳng qua là bệ hạ mệt nhọc mà thôi.
Vừa lúc đó, lính canh xác Huỳnh Nguyên chạy vào bẩm báo:
- Tâu bệ hạ, xác và đầu của Huỳnh Nguyên đã biến mất.
Lạp Vương tức giận:
- Ai dám làm việc đó. Chúng quả là lớn mật, không coi phép nước ra gì.
Thái giám cung kính:
đình.
- Việc này chắc là do Phù Thanh Luy! Hắn là mối nguy hại của triều
Lạp Vương lo lắng:
- Tên này võ nghệ cao cường, lại có phép thuật, chừng nào chưa bắt được hắn, trẫm còn lo lắng. Thế quan thái sư đã đến quê hắn chưa? Có thấy hắn xuất hiện không?
Thái giám lắc đầu:
- Hắn vẫn biệt vô âm tín. Hình như hắn biết hắn đang bị truy lùng. Lạp Vương hỏi:
- Thế tại sao hắn lại dám quay lại kinh thành? Đây quả là điều khó hiểu? Hắn thừa biết ta đang truy lùng hắn kia mà?
Thái giám nói:
- Rõ ràng là có ma quỷ giúp hắn. Nhưng thần nghĩ: Bệ hạ cứ an tâm, ma quỷ sợ người sống, luôn tránh né người sống, chúng chẳng làm gì được bệ hạ đâu.
Nhà vua an tâm... Ngài nở nụ cười nhợt nhạt. Nhưng ngài vui chưa lâu, Hoàng Hậu từ đâu chạy đến, tóc tai bơ phờ, hốt hoảng:
- Tâu bệ hạ, thần thiếp sợ quá. Có hai hồn ma chui vào bụng thiếp. Chúng nói là ma oan hồn, muốn tìm chỗ để đầu thai.
Nhà vua rụng rời chân tay, ngài lắp bắp:
- Rõ ràng là nghiệp chướng rồi. Thái giám mau mời quốc sư, trục xuất hai con ma ấy ra khỏi người Hoàng Hậu.
Thái giám vội vã đi ngay. Lát sau quốc sư đến. Quốc sư dán lá bùa lên trán Hoàng Hậu. Hai luồng khí trắng bốc ra cùng tiếng cười ghê rợn:
- Các ngươi hãy đợi đấy. Lạp Chân Thủy nhất định sẽ là vương quốc của ma quái...
Quả nhiên, đêm nào, người dân cũng thấy hai bóng trắng. Một nam, một nữ lang thang. Nữ thè lưỡi dài cả thước, trần truồng, còn nam đầu bị cụt. Ai gặp cũng thấy ghê sợ...
Lạp Vương dẫn Hoàng Hậu, cùng vài người thân tín bỏ chạy vào hang núi. Đoàn quân của ông bị tướng nhà Nguyễn đánh tan tành. Cả kinh thành ngập tràn trong khói lửa. Tướng nhà Nguyễn đuổi Lạp Vương đến núi Lũng Cú thì mất hút. Họ đang dõi tìm, thấy hai thanh niên nam nữ hiện ra, nói:
- Lạp Vương trốn ở trong hang Lũng Cú. Các ngươi hãy mau bắt hắn.
Đám quân nhà Nguyễn vội làm theo, tướng Nguyễn hỏi:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại giúp ta? Họ trả lời:
- Chúng tôi là Hoàng Minh và Huỳnh Nguyên.
Tướng nhà Nguyễn vô cùng kinh ngạc. Lát sau, quân lính lôi Lạp Vương
đến. Tướng Nguyễn lạnh lùng:
- Lạp Vương, ngươi năm lần bảy lượt gây hấn với chúng ta, nay ngươi đã bại trận, ngươi còn gì để nói nữa không?
Lạp Vương biết số mệnh đã hết, cười gằn:
- Ta đã thua cuộc rồi. Ngươi hãy mau giết ta đi. Tướng nhà Nguyễn nói:
- Ngươi cứng cỏi lắm. Nhưng ngươi có biết vì sao ngươi nấp kín như vậy, mà ta vẫn tìm ra không?
Lạp Vương lắc đầu. Tướng nhà Nguyễn tiếp tục:
- Là Hoàng Minh và Huỳnh Nguyên đã chỉ cho ta đó! Ngươi biết họ là ai không?
Lạp Vương run lẩy bẩy:
- Trời ơi! Hồn ma báo oán. Ta chết là phải lắm. Đời ta đã gây ra quá nhiều tội ác.
Lạp Vương và đám hầu cận, cùng Hoàng Hậu bị chém đầu, bêu đầu giữa chợ. Vương quốc Lạp Chân Thuỷ bị tiêu diệt từ đấy. Tướng nhà Nguyên vào kinh thành, thả hết các cung nữ, cho họ về quê. Ai cũng ca tụng công đức.
Tướng nhà Nguyễn hỏi một cung nữ, trước khi họ ra về:
- Ngươi có biết Hoàng Minh, Huỳnh Nguyên là ai không? Ngươi tên gì? Cung nữ ứa lệ:
- Dạ, thiếp là nô tỳ của cung phi Hoàng Minh, thiếp tên là Liễu Hà. Hoàng Minh và Huỳnh Nguyên đã bị Lạp Vương giết chết. Họ chết rất thê thảm.
Rồi Liễu Hà kể lại tất cả mọi chuyện. Tướng nhà Nguyễn chép miệng:
- Tội nghiệp cho đôi tình nhân bất hạnh. Ta sẽ cầu siêu cho họ. Thế xác của họ ở đâu?
Liễu Hà lắc đầu:
- Tỳ nữ không biết, vì tỳ nữ ở trong cung cấm, có được ra ngoài đâu. Tướng nhà Nguyễn nói:
- Thôi được rồi. Ngươi đi đi. Ta sẽ tự tìm hiểu sau. Chúc ngươi bình an.
Đêm đó, tướng nhà Nguyễn dẫn quân đi tuần quanh kinh thành, họ gặp
đôi tình nhân kỳ dị. Tướng nhà Nguyễn ngắm kỹ, và gọi:
- Hoàng Minh, Huỳnh Nguyên, các người có gì oan khuất, hãy cho ta biết. Ta sẽ làm lễ cầu siêu cho các ngươi siêu thoát, đừng ở lại trần gian, làm muôn dân lo sợ...
Cả hai quỳ xuống khóc lóc:
- Lạp Vương đã giết chúng tôi rất thê thảm. Nay cầu xin ngài hãy cho chúng tôi được chôn chung một mộ. Được thế, chúng tôi đội ơn ngài vô cùng.
Tướng nhà Nguyễn gật đầu:
- Được rồi. Ta sẽ làm theo ý các ngươi. Thế mộ các ngươi ở đâu. Để ta mai táng luôn một thể.
Cả hai vui mừng. Họ chỉ chỗ chôn xác của họ. Tướng nhà Nguyễn sai lính chôn xác cả hai, lập bia mộ, rồi ghi câu thơ trên mộ chí:
Hoàng Minh trinh liệt Huỳnh Nguyên can trường Trở thành truyền thuyết Cho đời soi gương.
Đêm đó, tướng nhà Nguyễn thấy hai người hiện lên cảm tạ. Từ đấy bóng ma oan hồn biến mất.
Phù Thanh Luy đang ngồi trong hang Lũng Cú, chàng rầu rĩ suy tư. Chợt thấy Huỳnh Nguyên xuất hiện. Phù Thanh Luy sững sốt:
- Huỳnh Nguyên, phải chăng anh còn điều gì uẩn khúc muốn nói với ta? Huỳnh Nguyên cười rạng rỡ:
- Tôi vì nhớ bạn nên đến thăm. Lạp Vương đã bị tiêu diệt. Chúng tôi đã được trả lại tiết sạch giá trong. Cảm ơn bạn đã giúp đở chúng tôi rất nhiều. Nay tôi muốn làm mối cho bạn một người...
Phù Thanh Luy bùi ngùi:
- Vì tôi mà các bạn phải trả giá quá đắt. Quả thật tôi không dám nhận đâu. Giúp bạn như vậy, khác gì hại bạn.
Huỳnh Nguyên nói:
- Anh đừng có áy náy. Tôi biết hiện nay, anh cô độc một mình. Anh hãy về Dương Hải, gặp Phương Dung. Đó là người con gái sẽ giúp anh làm nên nghiệp lớn. Anh cứ yên tâm. Hiện nay Lạp Vương đã bị tiêu diệt, vương quốc cũng không còn, anh cứ về Dương Hải thoải mái. Tôi sẽ phù hộ cho anh.
Phù Thanh Luy gật đầu:
- Được rồi. Mai tôi sẽ đi Dương Hải. Tôi cũng không ngờ thế sự lại có thể xoay nhanh như vậy... Sau này, nếu có con, tôi sẽ đặt tên cho chúng là Huỳnh Nguyên, Hoàng Minh. Như là kỷ niệm đẹp của tình bạn chúng ta...
Năm đó, Phù Thanh Luy cưới Phương Dung. Họ nhớ ơn Huỳnh Nguyên nên cúng tế bốn mùa. Phù Thanh Luy lập công lớn, và trở thành Tổng đốc của vùng Lũng Cú.