Lần đầu tiên từ cả chục năm rồi, Phước mới có được một kỳ nghỉ trọn vẹn và ở nhà được đúng đêm giao thừa. Kể từ khi ra trường, chuyển về một trung tâm y tế huyện miền xa, cứ tưởng làm bác sĩ nơi đó sẽ được nhàn hơn là những bệnh viện cấp tỉnh, thành phố lớn. Nào ngờ đó là một huyện có mật độ dân cư đông, lại là nơi thường xảy ra nhiều trận dịch, nên người dân đã quen với cảnh ôm con tới bệnh viện dù bất cứ bệnh gì. Nên hai năm ra nghề của Phước đúng là hai năm tích lũy kinh nghiệm vô cùng quý giá.
Qua năm thứ ba thì Phước đã nổi danh như một bác sĩ tận tụy, có lương tâm và đặc biệt là có tay nghề cao trong lĩnh vực các bệnh truyền nhiễm như sốt xuất huyết, thương hàn, thủy đậu v.v... Và cũng chính vì thế, nên một bệnh viện lớn ở thành phố đã nghe tiếng và bằng mọi cách đã xin Phước về cho bệnh viện của mình. Phước đành phải tuân theo lệnh đìều động, và trước Tết năm ngày, anh đã được phép về nghỉ ở nhà, trước khi nhận công tác ở bệnh viện mới.
Lan Hương, cô em họ của Phước là người vui nhất khi hay tin anh được chuyển công tác về thành phố. Cô đã ra tận bến xe đón Phước chở anh về nhà, và khi Phước chưa kịp tắm rửa thay quần áo thì Hương đã giục anh lên xe:
- Anh đi ngay kẻo muộn. Bọn bạn em đang đợi anh ngoài... quán bánh xèo!
Phước ngạc nhiên:
- Sao lại có vụ ai đợi ngoài quán bánh xèo? Mà họ là ai?
Lan Hương làm ra vẻ bí mật:
- Ai thì lát nữa đây anh sẽ biết!
Hương vù xe như bay khiến Phước phải nhắc chừng:
- Chạy xe giống mấy tay ';';yên hùng';'; xa lộ quá cô ơi!
Lan Hương cườí vui:
- Chạy như vậy cho quen, để mai mốt tốt nghiệp ra trường còn chạy ';';sô';'; nữa chứ!
Phước tỏ ra ngờ nghệch:
- Chạy ';';sô';'; gì? Em đang học y mà, chứ phải ca sĩ, diễn viên đâu mà chạy ';';sô';';?
Lan Hương lại cười to:
- Ông anh tội nghiệp của tôi, chỉ mới đi vùng sâu vùng xa mấy năm mà lạc hậu quá chừng rồi! Anh tưởng bác sĩ bây giờ không vắt giò lên cổ để chạy đi làm giàu à?
Phước hoàn toàn không biết:
- Bác sĩ có tiếng, mở phòng mạch thì mới hy vọng phát lên được. Nhưng số đó đâu phải nhiều.
- Không nhiều thì mình làm cho nhiều!
Lời nói của Lan Hương ẩn ý rắc rối, mà tính của Phước thì thích đơn giản, nên anh không hỏi tiếp. Lát sau, anh được đưa tới một đường phố quen thuộc. Phước hỏi:
- Có phải Đinh Công Tráng không?
- Anh chưa quên sao! Đây là phố bánh xèo mà!
Ở một bàn rộng, đã có sẵn ba người bạn gái chờ trước. Họ vừa thấy Phước tới đã cùng reo lên:
- Chào ông bác sĩ sắp nhận nhiệm sở!
Trong số này chỉ có một người vốn là bạn của Lan Hương là Phước có quen mặt, còn hai cô kia thì anh hoàn toàn xa lạ. Do vậy, anh chỉ gật đầu chào chứ không hỏi chuyện. Lan Hương phải làm người dẫn chương trình:
- Ông anh mình sau khi ở ba năm trong làng xã xa xôi thì hầu như quên hết chuyện đời ở chốn thị thành rồi, các bồ thông cảm. Riêng Ái Mỹ, nếu trong ba mươi giây nữa mà anh mình không nhớ ra và hỏi chuyện bạn thì bạn có quyền phạt thế nào cũng được.
Ái Mỹ phải mất vài mươi giây mới nói được:
- Biết người ta có chấp nhận chuyện phạt hay không đó mới là vấn đề.
Lan Hương vẫn cố chọc Phước:
- Vậy anh Phước nói đi chứ, chịu phạt hay không nào?
Lâu lắm rồi Phước mới lại có được cái không khí vui đùa trẻ trung như thế này, nên chất trẻ trong anh cũng bùng lên rất nhanh, anh hòa nhập vào họ một cách dễ dàng, vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Ái Mỹ:
- Có anh đàn ông nào có thể cưỡng lại được mệnh lệnh của đàn bà đâu? Tôi cũng còn là đàn ông mà!
Nghe Phước nói vậy, ba cô bạn thích thú cười ầm lên, khiến cả quán quay lại nhìn. Lan Hương làm mặt lì.
- Kệ họ, mình vui mà! Nhất là bữa nay sinh nhật người ta mà.
Phước ngạc nhiên:
- Ủa, sinh nhật em hả, Lan Hương?
Lại được dịp để cô em nghịch ngợm càu nhàu:
- Có cô em gái mà sính nhật ngày nào cũng không nhớ nữa! Của em thì phải gần hè kia, còn bữa nay thì...