Bà Châu cầm tay Phước, giọng thành khẩn:
- Cháu làm cách nào tìm giùm nó về cho bác. Nói với nó là bác tha thứ hết kể cả việc bác không ép nó nữa. Nó muốn làm theo ý gì bác cũng chịu!
Phước sốt sắng:
- Dạ, cháu sẽ làm theo lời bác. Nhưng có điều này, cháu muốn hỏi: bác có một người con tên Yến Lan phảỉ không? Cô ấy và Ái Mỹ có điều gì...
Tuy Phước không nói hết ý, nhưng bà Châu đã hiểu, bà đáp ngay:
- Chị em nó không thuận thảo nhau. Nhưng con Yến Lan đã chết từ lâu rồi...
Phước thấy không cần phải giấu:
- Vừa rồi cháu đã vào nghĩa địa và gặp ngôi mộ của Yến Lan. Cháu thấy có những điều khác thường nhưng chưa thể lý giải được...
Bà Châu đăm chiêu một lúc rồi nói:
- Con Yến Lan đã chết lâu rồi, chẳng hiểu sao mấy bữa nay con Ái Mỹ lại nhắc nó hoài, bác lo quá!
- Bác có nghĩ giữa họ đang có việc gì đó không bình thường hay không?
Bà Châu lắc đầu:
- Bác không biết nữa. Chỉ thấy lo lo thôi...
Hai người đang nói chuyện ở phòng khách thì chợt có tiếng động khác thường phòng trong. Bà Châu giật mình nói:
- Ủa có chuyện gì trong phòng con Ái Mỹ?
Bà chạy vào và ngay sau đó là tiếng la thất thanh:
- Trời ơi!
Phước chạy vào theo và anh khựng lại khi nhìn thấy trong phòng có ba con mèo đang nằm trên giường như đang ngủ say! Bà Châu lắp bắp:
- Nhà đâu có nuôi mèo mà sao chúng nó lại ở đây?
Đã nghe Lan Hương báo tin vụ ba con mèo này nên giờ đây nhìn thấy nó, Phước lo lắng:
- Những con mèo nhị thể... Những con mèo đen trắng này phải chăng là...
Phước không dám nói hết ý, nhưng trong thâm tâm anh đang nghĩ tới điều không hay. Mà điều này nếu nói ra lúc này e sẽ khiến bà Châu lo lắng thêm nên anh im lặng, chỉ đưa mẩt chăm chú nhìn ba con mèo.
- Cháu... đuổi nó đi giùm bác.
Phước ngần ngại, nhưng không từ chối được nên phải bước hẳn vào phòng, vỡ mạnh tay và xua:
- Đi! Đi ra!
Ba con mèo không động đậy, Phước phải bước tới gần hơn và vỗ tay mạnh hơn. Lần này có tác dụng, bởi một trong ba con mèo nhúc nhích và bất ngờ phóng thẳng lên, gần đụng trần nhà!
Bà Châu hốt hoảng:
- Coi chừng!
Bà vừa kịp lùi lại thì một vật gì đó rơi xuống ngay trước mặt. Phước vừa kịp nhìn thấy, anh kêu lên:
- Con mèo!
Vẫn là con mèo trắng đen, nhưng lúc này nó cụt mất cái đầu mà thân mình thì đầy những máu.
Thấy máu, bà Châu run lẩy bẩy, vừa lảo đảo. Phước phải chạy tới đở bà và dìu lại ngồi xuống chỗ bàn phấn. Nhưng bà Châu đã không còn có thể ngồi được, người bà đổ về một bên khiến Phước hốt hoảng, phải dìu bà ra phòng ngoài.
Phải gần nửa giờ sau, bà Châu mới hồi tỉnh. Vừa mở mắt ra bà kêu lên:
- Con Yến Lan!
Phước ngạc nhiên:
- Bác nói Yến Lan ở đâu?
Chỉ vào khoảng không, bà run run giọng:
- Nó... nó ở chỗ kia!
Nói xong, bà ôm lấy mặt sợ hãi. Phước ngước nhìn theo hướng tay bà chỉ vừa rổi, và anh điếng hồn khi thấy trên cánh quạt trần có hai con mèo treo lơ lửng. Máu từ miệng chúng đang tuôn chảy, rơi xuống đỏ cả một khoảng sàn nhà!
- Bác!
Phước cảm thấy luồng khí lạnh đang chạy theo sống lưng của mình...
° ° °
Phải mất hơn một tuần sau, Phước mới lấy lại cân bằng, anh trình diện nhiệm sở mới. Người ta chuyển anh về một bệnh viện khá nổi tiếng và ngay buổi làm việc đầu tiên, Phước đã gặp một ca bệnh khó. Người trợ lý khoa cho biết:
- Có một bệnh nhân tuy đã chết lâm sàng rồi, nhưng người vẫn ấm, đồng tử chưa giãn nở, do đó ta chưa thể chuyển xuống nhà xác được, ý anh thế nào?
Tuy được phân công trưởng khoa, nhưng là người mới, nên Phước dè dặt:
- Các anh em, nếu cần thì ta cứ để xem lại. Tôi sẽ trực tiếp xem.
Anh vào phòng cấp cứu, chỉ có một bệnh nhân duy nhất còn lại đó.
- Nam hay nữ?
Cô y tá hướng dẫn Phước đến bên giường bệnh nhân vừa bảo:
- Cô gái còn khá trẻ, người ta chuyển vào đây lúc chiều trong tình trạng hôn mê sâu. Ai cũng ngỡ cô bị chấn thương gì đó, nhưng sau khi xem kỹ thì không thấy thương tích gì, cũng không có dấu hiệu gì là tự tử. Chẳng hiểu sao lại như thế này. Phước vừa nhìn vào người bệnh đã thất thần khi nhận ra đó là Ái Mỹ!
- Trời ơi!
Cô y tá ngạc nhiên:
- Người quen của bác sĩ?
Phước giục:
- Chị lấy ống nghe giúp tôi!
Anh mất bình tĩnh đến đỗi đặt ống nghe trật vuột mấy lượt. Phát hiện có dấu hiệu còn mạch, Phước phấn khích:
- Còn sống!
Cô y tá Sương cũng phấn khởi:
- Còn có thể cứu được phải không bác sĩ? Từ chiều đến giờ tụi em cứ sợ lại phải thêm một lần chuyển người bệnh xuống nhà xác!
Phước kề sát tai Mỹ gọi khẽ:
- Anh đây, Phước đây Mỹ!
Cô nàng vẫn không có phản ứng gì. Phước vẫn gọi:
- Ái Mỹ!
Anh cầm bàn tay nàng và lạ sao bàn tay xanh tái kia từ từ nắm chặt lại và giữ tay Phước như không muốn rời ra.
- Em không sao rồi, Mỹ ơi.
Phước lúc này là một người thân chứ không phải là anh quên sự có mặt của cô y tá bên cạnh, vội áp mặt mình vào mặt bệnh nhân.
- Thưa bác sĩ, có cần làm cấp cứu không?
Phước giật mình, vội bảo:
- Chị lấy ống thuốc trợ tim, chích cho cô ấy.
Nhưng cô y tá chưa lấy được ống thuốc thì đã nghe Phước hốt hoảng:
- Mỹ! Ái Mỹ!
Ái Mỹ lồng lên dữ dội, xô ngã Phước ra và hai tay bứt tung cả nút áo ngực, để lộ ra ngực trần. Phước lại kêu:
- Mỹ, em đừng...
Nhưng tiếng kêu của Phước chưa dứt thì Ái Mỹ đã bất động trở lại, như một xác chết. Mà là xác chết thật sự khi Phước đưa tay đặt lên mũi cô:
- Ái Mỹ!
Phước đang chụp lấy vai cô vừa lắc mạnh thì đã phảỉ ngừng lại, sửng sốt khi nhìn lên bộ ngực trần. Từ đầu nhù bên này kéo dài sang đầu nhũ bên kia có ba nốt ruồi đen, tròn, giống như ba hạt đậu nằm rải đều nhau!
Đây không phải lần đầu Phước nhìn thấy ngực người yêu, nên anh vừa sững sờ vừa sợ hãi. Mãi một lúc anh mới cất tiếng được:
- Chị gọi thêm...
Anh định bảo cô ý ta gọi thêm bác sĩ tăng cường, nhưng kịp nghĩ lại, anh ngăn lại:
- Thôi, không cần!
Rồi tự tay anh kéo áo nàng lại một cách cẩn thận. Dù không cố ý, nhưng tay Phước cũng chạm vào một trong ba nốt ruồi ấy, và như có luồng điện cực mạnh truyền sang, khiến Phước bị bắn bật ra, ngã hẳn xuống sàn!
- Ái Mỹ!
Khi một số bác sĩ khác chạy vào tiếp cứu thì đều nhận xét:
- Bệnh nhân đã chết hẳn rồi!
Phước tuy không dám chạm vào thân xác của người yêu, nhưng anh vẫn chưa muốn rời nàng, do vậy anh chưa cho chuyển Ái Mỹ xuống nhà xác. Anh ngồi rất lâu, thỉnh thoảng cứ muốn nhìn lại ba cái nốt ruồi kỳ lạ ấy, nhưng lại cũng không dám...