Hương nhìn vào Ái Mỹ và chỉ chiếc bánh sinh nhật đang để ở bàn bên cạnh:
- Chủ nhân của nó là đây.
Rồi Hương nói thẳng ra:
- Hôm nay sinh nhật của Ái Mỹ, lại trùng vào ngày anh Phước về nhận nhiệm sở mới, như vậy niềm vui nhân đôi đấy nhé! Mà đã nhân đôi thì cũng có nghĩa là nhân hai người chịu chi bữa tiệc này đó!
Một cuộc gài độ rõ ràng, nhưng Phước lại thấy thích, anh tự nguyện:
- Ông anh này xin tuân lệnh!
Nói xong, anh lại đưa mắt kín đáo nhìn Ái Mỹ, mà nếu các bạn tinh ý sẽ thấy trong cái nhìn đó hàm ý sâu xa hơn là cái liếc nhìn thông thường.
Ái Mỹ cũng kín đáo nhìn sang, rồi vội quay đi chỗ khác ngay khi thấy mọi người để ý.
Lúc này thì Phước đã nhận rõ ý đồ của cô em Lan Hương. Cô nàng muốn ráp nốt cho anh và Ái Mỹ, người mà trong những lá thư gửi cho anh, Hương đã có đề cập, có nói bóng gió là nếu anh không kịp tính thì có thể sẽ không có dịp để Hương gọi bạn mình là chị dâu.
- Ôi chà, mơ mộng gì mà chẳng mời ai cả, ai dám ăn!
Vô tình mà cả Ái Mỹ và Phước đều thả hồn đâu đâu. Mãi đến khi Lan Hương nhắc thì cả hai mới giật mình, lúng túng:
- Mời... mời! Nào, hôm nay cho ';';người về từ ngàn trùng';'; mời nhé!
Ái Mỹ cũng hào hứng:
- Đâu có được. Lan Hương nói rồi mà, nhân đôi chứ!
Mọi người được dịp tán thưởng:
- Vậy là thừa nhận rồi nhé. Hoan hô cặp đôi! Vậy thì bữa nay không chỉ là tiệc sinh nhật mà còn là ngày...
Cô bạn còn ngập ngừng thì Lan Hương đã bạo miệng:
- Lễ ra mắt luôn!
Cả hai, Ái Mỹ và Phước đều ngượng nhưng trong lòng họ có chút gì là lạ, mà chẳng ai trong bàn hiểu.
Phước cố lắm mới nói được một câu:
- Cám ơn các bạn!
Lan Hương vẫn không buông tha:
- Nhân danh ai mà cám ơn một mình vậy? Phải nói là chúng tôi.
Ái Mỹ phát vào vai bạn một cái rõ mạnh:
- Con quỷ cái!
Lan Hương vừa né sang bên, vừa nheo mắt nói:
- Nếu không nhờ con quỷ cái này thì chưa chắc quỷ đã gặp ma à nhe.
Bữa tiệc tuy đơn sơ, nhưng không khí vui vẻ đó kéo dài đến gần mười giờ đêm. Ái Mỹ là người lên tiếng trước:
- Phải để anh Phước về nghỉ, anh đã đi suốt ngày rồi.
Mấy ngườt kia cũng có ý như vậy, nhưng hứng chí, Phước quay sang Lan Hương nói:
- Em đi với mấy bạn về trước, mang cả giỏ đồ của anh về luôn, anh mượn xe em đưa Ái Mỹ đi một vòng. Được chứ, bà mai?
Lan Hương cũng không ngờ tình hình chuyển biến nhanh đến như vậy. Dĩ nhiên là cô nàng đồng ý liền và còn nói:
- Em sẽ nói với cô Tư là anh bận đi nhậu với mấy người bạn tới tận nửa đêm mới về.
Nói xong, họ chủ động đi trước, để cho hai người được tự nhiên. Bấy giờ Phước mới bộc lộ rõ ý của mình:
- Lúc nãy có tụi nó anh không dám lộ chuyện của mình. Anh cám ơn về lá thư thăm hỏi của em mới đây, nhất là món quà mừng sinh nhật gửi trước.
Nàng đột nhiên hỏi:
- Anh không buồn vì món quà đó chứ?
- Đóa hoa cúc khô ép trong lá thư? Hàm ý nói lời chia tay sớm?
Nàng không đáp ngay, mà từ sau gáy mình, Phước cảm nhận có một tiếng thở dài.
- Em sao vậy?
Có lẽ chưa muốn phải nói những lời không vui, nên Ái Mỹ nói liền:
- Mình kiếm chỗ nào vắng ngồi nói chuyện đi anh.
Vào một quán vắng, không để Phước đợi lâu, cô đã nói liền:
- Cho em xin lỗi anh về món quà đó.
- Xin Iỗi, nhưng sao em lại gửi nó cho anh?
- Chỉ vì...
Cô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, chưa mở ra thì Phước đã nói ngay:
- Nhẫn cưới!
Giọng của Ái Mỹ trầm hẳn xuống:
- Gửi cho anh đến bốn lá thư, nhưng sao anh không trả lời?
Phước quá đỗi ngạc nhiên:
- Anh chỉ nhận được đúng một lá thư gần đây nhất, kèm món quà đáng ghét này!
- Không lẽ...
- Em gửi theo đường bưu điện?
- Không, ba lá kia em nhờ Lan Hương chuyển.
Phước đăm chiêu một lúc rồi lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Lan Hương...
Ái Mỹ cũng có ý nghĩ đó:
- Hay là Lan Hương không muốn em báo những điều không hay đến anh?
- Cũng có thể... Em biết đó, Lan Hương lúc nào cũng muốn chúng ta gắn bó, nên nó giấu hết mọi chuyện về em, nó sợ anh lo lắng.
Ái Mỹ thở dài:
- Chẳng thà nó cứ gửi hết nhưng thư từ dó cho anh mà lại hay. Đỡ cho em...
Phước không cầm hộp nhẫn cưới lên, anh hỏi, giọng lạc hẳn đi:
- Em đã nhận lời người ta?
Ái Mỹ quay nhìn ra chỗ khác:
- Không phải em nhận, mà mẹ em...
Rồi nàng kể lể:
- Mẹ dang sống những ngày cuối đời bởi căn bệnh nan y, ý mẹ muốn được nhìn thấy em thành gia thất trước khi bà nhắm mắt. Mà anh thì cứ biền biệt. Em đã giải thích, năn nỉ nhiều lần, nhưng tội mẹ quá, nhiều hôm bà chỉ nằm thiêm thiếp, không ăn uống gì...
Ái Mỹ khóc, nước mắt chảy dài mà Phước cảm giác như mình đang nuốt thứ nước mặn đắng ấy vào lòng. Cuối cùng anh chép miệng:
- Anh chỉ xin em một điều...
Anh không thể nói hết câu. Bởi nước mắt của anh cũng thật sự chảy ra. Anh nhẹ lắc đầu không nói thêm gì, mà cả những gì Ái Mỹ muốn nói anh cũng ngăn lại, không can đảm nghe tiếp. Suốt gần một giờ ngồi trong quán, hai người hầu như im lặng. Hộp nhẫn cưới đặt trên bàn giữa hai người, vô tình trở thành một vật ngăn cách tuy nhỏ bằng nửa nắm tay, nhưng chẳng khác một khoảng cách ngàn trùng...
- Thôi, chúng ta về. Em cảm thấy mệt...
Phước nghe theo, anh dẫn xe ra trong tâm trạng nặng nề, tưởng chừng như không thể đưa Ái Mỹ về được. Suốt dọc đường, anh nghe Ái Mỹ khóc trên lưng mình, những giọt nước mắt thấm ướt cả lưng áo...