Nếu bảo rằng gã này ngạc nhiên khi bị xưng hô kiểu đó thì có lẽ là còn nhẹ đấy. Hắn ta trông còn hơn cả ngạc nhiên. Hắn ngoái hẳn lại phía sau lưng xem có thật là tôi đang nói với hắn hay không.
Nhưng dĩ nhiên, thứ duy nhất ở sau lưng hắn là cái cửa sổ và quang cảnh đẹp tuyệt của vịnh Carmel. Rồi hắn quay lại nhìn tôi, chắc nhận ra tôi đang chiếu tướng đích thị vào hắn vì hắn thốt lên: "Nombres de Dios," theo cái cách hẳn sẽ làm cho Gina lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự, vì cô nàng vốn kết các anh chàng mang dòng máu Latinh.
"Gọi thánh thần cũng chả ích gì đâu," tôi bảo hắn, đá chiếc ghế đính tua hồng về phía bàn phấn mới và ngồi dạng chân trên ghế. "Nếu vẫn chưa tỉnh ra, thì này, Thần Thánh cũng chả mấy bận tâm đến anh đâu. Nếu không thì Ngài đã chả để anh rũ xác ra ở đây đến -" tôi dò xét cách ăn mặc của hắn, trông rất giống kiểu ăn mặc trong Miền Tây Hoang Dã, "xem nào, đến 150 năm. Có thật là anh đã ngoẻo được từng ấy năm rồi không?"
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt đen lóng lánh. "Ngoẻo nghĩa là gì?" Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn do lâu ngày không nói.
Tôi đảo mắt một vòng. "Lên nóc tủ," tôi cắt nghĩa. "Đi ma teo, về chầu ông bà, ngủ với giun." Thấy biểu hiện của hắn chứng tỏ hắn vẫn không hiểu, tôi chán nản đành kết, "Chết ấy."
"À, ra là chết." Hắn đáp. Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của tôi, hắn lắc đầu. "Tôi không hiểu," giọng hắn băn khoăn, "tôi không hiểu làm thế nào mà cô lại nhìn thấy được tôi. Từ xưa đến giờ chưa có ai -"
"Vậy đấy," tôi ngắt lời hắn. Tôi nghe hàng đống những lời này rồi, bạn biết đấy. "Nghe đây, thời thế thay đổi rồi. Vậy vấn đề rắc rối nho nhỏ của anh là gì?"
Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt to, hắn có hàng mi còn dài hơn cả của tôi. Thường thì tôi không gặp những con ma hấp dẫn cho lắm, nhưng tên này... trời, khi còn sống chắc hắn ta phải được lắm, vì giờ thì hắn chết rồi và tôi đang cố hình dung ra cái thứ dưới lớp áo trắng cổ mở rộng, để lộ một ít phần ngực và bụng mà hắn đang mặc kia. Liệu ma có được lớp cơ bụng đến thế không nhỉ? Đấy là điều tôi chưa từng có dịp nào - hay có lòng dạ nào - để khám phá cả.
Không thể để bị sao lãng bởi điều đó ngay bây giờ được. Tôi là một người đạt đến mức điêu luyện cơ mà.
"Rắc rối nho nhỏ?" hắn kêu lên. Ngay cả khi hắn có một giọng nói du dương êm dịu, tiếng Anh của hắn đều đều và không giống giọng địa phương, giống như tôi đã hình dung từ trước, cách phát âm chữ t rất nhẹ giống kiểu Brooklyn. Rõ ràng là hắn có mang dòng máu Tây Ban Nha, căn cứ vào cái từ Dios và màu da của hắn, nhưng hắn cũng là người Mỹ như tôi - hay cũng là người Mỹ giống như một ai đó sinh ra trước khi California trở thành một bang.
"Phải." Tôi hắng giọng. Hắn hơi quay đi và đặt đôi bốt lên tấm thảm xanh nhạt phủ trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhờ đó mà tôi có được câu trả lời, phải, ma cũng có thể có cơ bụng săn chắc như ai. Cơ bụng hắn nổi lên, được bao phủ bởi một lớp lông thưa mỏng đen óng.
Tôi nuốt xuống. Thật khó khăn.
"Rắc rối, khó khăn. Tại sao anh vẫn còn ở đây?" Hắn nhìn tôi, không một chút biểu hiện nhưng có vẻ có hứng thú. Tôi thêm: "Sao anh còn chưa về cõi bên kia?"
Hắn lắc đầu. Tôi đã nói là hắn có mái tóc ngắn sẫm màu và trông có vẻ khá thô chưa nhỉ? Như thể nếu chạm vào thì sẽ có cảm giác rất dày dặn vậy. "Tôi không hiểu ý cô muốn hỏi gì?"
Tôi cảm thấy hơi nóng, nhưng vì đã cởi chiếc áo da ra rồi nên tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Tôi không khoái cái việc cởi bất cứ thứ gì trong khi hắn ta đang ngồi đó nhìn. Điều này làm cho tôi đột ngột rất khó chịu.
"Anh bảo sao, anh không hiểu những gì tôi nói ấy à?" Tôi cáu kỉnh nói, gạt một vài sợi tóc cho khỏi vướng vào mắt. "Anh đã chết rồi. Anh không thuộc về nơi này. Lẽ ra anh phải làm cái việc mà người ta vẫn thường làm khi chết rồi chứ. Hưởng thụ trên thiên đàng, bị thiêu dưới địa ngục, tái sinh, cải thiện tầm nhận thức tốt hơn, hay thế nào đấy. Anh đúng ra không được... hừm... không được đi lang thang."
Hắn trầm ngâm nhìn tôi, một chân co lên, cánh tay khẽ đung đưa đặt trên đầu gối. "Nếu tôi cứ đi lang thang thì sao nào?" Hắn hỏi.
Tôi không dám chắc, nhưng có cảm giác hắn đang bỡn cợt tôi. Mà tôi thì không thích bị bỡn cợt. Thật đấy. Người Brooklyn lúc trước cũng hay bỡn, cho đến khi tôi học được là một cú đấm thẳng vào mũi có thể làm họ nín ngay.
Tôi chưa sẵn sàng oánh tên này, chưa đâu. Nhưng cũng sắp rồi. Ý tôi là, tôi đã phải đi cả triệu dặm dài tưởng như mất đến hàng mấy ngày để đến sống với những tên con trai ngốc nghếch; tôi phải dỡ đồ; tôi làm cho mẹ khóc; rồi sau đó gặp ngay một con ma trong phòng. Đừng đổ lỗi cho tôi về chuyện tôi cư xử thô lỗ với hắn chứ.
"Nghe đây," tôi đứng dậy thật nhanh, vòng chân ra phía sau ghế. "Anh có thể đi lang thang nếu muốn, bồ tèo ạ. Mặc xác anh. Tôi cóc cần biết. Nhưng anh không được lang thang quanh đây."
"Là Jesse," anh ta nói, không động đậy.
"Cái gì?"
"Cô gọi tôi là bồ tèo. Tôi nghĩ chắc cô muốn biết tôi cũng có tên. Là Jesse."
Tôi gật. "Phải. Được rồi, thế thì Jesse. Anh không thể ở đây được, Jesse ạ."
"Còn cô?" Jesse đang cười. Anh ta có khuôn mặt đẹp trai, khuôn mặt mà nếu ở trường cấp 3 cũ của tôi thì anh ta đã được bầu làm vua trong buổi khiêu vũ rồi. Kiểu gương mặt mà Gina sẽ cắt ra khỏi tờ tạp chí và dính lên tường phòng mình.
Nhưng anh ta không hề đáng mến tí nào hết. Trông anh ta nham hiểm lắm. Cực kỳ nham hiểm.
"Còn tôi thì làm sao?" Tôi biết mình đang ăn nói thô lỗ. Tôi cóc quan tâm.
"Tên cô là gì?"
Tôi trừng mắt. "Nghe đây. Nói cho tôi hay anh muốn gì, rồi biến đi. Tôi đang nóng, muốn thay quần áo. Tôi không có thời gian để -"
Anh ta ngắt lời tôi, nhẹ nhàng như thể chẳng thèm nghe tôi nói gì hết: "Người phụ nữ đó - mẹ cô ấy mà - gọi cô là Suzie." Đôi mắt ánh ta nhìn tôi lấp lánh. "Có phải đấy là tên gọi tắt của Susan không?"
"Susannah," tôi tự động chỉnh ngay. "Giống trong bài hát 'Đừng khóc vì tôi' ấy."
Anh ta cười. "Tôi biết bài hát đó."
"Rồi. Chắc nó lọt vào top 40 bài hát vào cái năm anh chào đời đấy nhỉ?"
Anh ta vẫn cười. "Giờ đây là phòng cô phải không, Susannah?"
"Phải," tôi nói. "Bây giờ đây là phòng của tôi. Thế nên anh phải dọn đi chỗ khác thôi."
"Tôi phải dọn đi chỗ khác?" Anh ta nhướn một bên lông mày đen. "Chốn này đã là nhà tôi 150 năm rồi. Tại sao tôi phải rời bỏ nó chứ?"
Tôi thực sự cáu điên rồi đây. Cái chính là vì tôi đang rất nóng, muốn mở cửa sổ ra, mà cái cửa sổ thì lại ở sau anh ta, mà tôi thì không muốn lại gần anh ta đến thế. "Bởi vì đây là phòng của tôi. Tôi sẽ không chia sẻ phòng mình với một tên cao bồi chết nghoẻo nào đó đâu."
Điều này chạm phải lòng tự ái của anh ta. Anh ta dậm mạnh chân xuống sàn và đứng dậy. Ngay lập tức tôi ước giá mình đừng nói gì hết. Anh ta cao, cao hơn tôi nhiều, thế mà kể cả có đôi bốt vào thì tôi cũng đã khoảng 1m75.
"Tôi không phải cao bồi," anh ta tức giận bảo. Anh ta cũng hạ giọng cũng nói thêm điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, nhưng vì tôi học tiếng Pháp nên chả hiểu gì hết. Lúc đó, chiếc gương cổ treo phía trên bàn trang điểm của tôi bắt đầu rung rung một cách đáng sợ trên cái móc gắn vào tường. Tôi biết đấy không phải là do một cơn động đất ở California mà là do con ma đang đứng trước mặt tôi, cái thứ mà hiển nhiên có khả năng điều khiển mọi thứ chuyển động.
Đây là một điều về loài ma: chúng rất dễ tự ái! Một chuyện dù nhỏ nhất cũng có thể làm chúng nổi cơn tam bành.
"Ôi chà," tôi nói, đưa hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài. "Bình tĩnh, bình tĩnh đã nào anh bạn."
"Gia đình tôi," Jesse nổi xung lên, chỉ tay vào mặt tôi, nói, "phải làm việc vô cùng vất vả để có được thành quả trên cái xứ này, nhưng không bao giờ, không bao giờ là một vaquero -"
"Này," tôi nói. Đấy chính là lúc tôi phạm một sai lầm lớn. Tôi không thích cái ngón tay anh ta đang chỉ vào tôi, bèn vươn ra tóm lấy nó thật mạnh, chộp lấy tay anh ta, kéo anh ta về phía tôi để anh ta nghe cho rõ tiếng tôi rít lên: "Thôi ngay cái trò với chiếc gương đi. Và đừng có chỉ tay vào mặt tôi. Còn thế nữa là tôi bẻ gãy ngón tay luôn đấy."
Tôi lăng bàn tay anh ta đi và hài lòng thấy chiếc gương đã thôi rung lắc. Nhưng sau đó tôi chợt nhìn vào mặt anh ta.
Ma thì làm gì có máu. Làm sao mà có, chúng chết rồi cơ mà. Nhưng xin thề, lúc ấy mặt Jesse trở nên trắng bệch, không còn màu sắc gì hết, như thể máu trên mặt anh ta đã bốc hơi đi đâu hết rồi vậy.
Không sự sống, không máu, tức là ma không phải là một thứ vật chất. Vì thế việc tôi tóm lấy ngón tay anh ta là hoàn toàn vô nghĩa, tay tôi phải đi xuyên qua anh ta. Đúng không?
Nhầm. Đó là điều xảy ra với hầu hết mọi người. Nhưng không phải với những người giống như tôi. Không phải với những người nói chuyện được với người chết. Chúng tôi có thể nhìn thấy ma, nói chuyện với ma, và, khi cần, có thể tẩn cho chúng một trận.
Nhưng đấy không phải là điều mà tôi muốn đem đi khoe khắp chốn cùng quê. Tôi cố gắng tránh chạm vào chúng - thật ra là chạm vào tất cả mọi người - tránh càng xa càng tốt. Nếu những cố gắng để thương lượng không xong mà tôi buộc phải sử dụng vũ lực đối với một con ma cứng đầu cứng cổ thì nói chung tôi mong chúng không biết trước rằng tôi có thể làm thế. Luôn luôn nên dùng những đòn bất ngờ khi phải đương đầu với những thành viên trong hội âm phủ, những kẻ khét tiếng chơi bẩn.
Jesse nhìn xuống ngón tay mình như thể nó vừa bị tôi vừa xuyên thủng một lỗ vậy, có vẻ hoàn toàn không thể thốt nên một câu nào hết. Có lẽ đó là lần đầu tiên trong suốt 1 thế kỷ rưỡi qua anh ta bị một người nào đó chạm vào. Việc đó có thể làm một người bị sốc nặng. Đặc biệt là với một kẻ đã chết.
Lợi dụng lúc anh ta đang kinh ngạc, tôi nói bằng giọng cứng rắn nhất, vô cảm nhất: "Giờ nghe đây Jesse. Đây là phòng của tôi, anh hiểu chứ? Anh không ở lại đây được đâu. Hoặc anh phải giúp tôi đưa anh đến nơi cần phải đến, hoặc là anh đi kiếm ngôi nhà khác mà ám. Rất tiếc, nhưng phải thế thôi."
Jesse rời mắt khỏi ngón tay mình, nét mặt anh ta dường như vẫn nhất định không chịu tin: "Cô là ai?" Anh ta khẽ khàng hỏi. "Cô là loại... con gái kiểu gì vậy?"
Anh ta ngần ngừ rất lâu trước khi nói ra cái từ con gái, rõ ràng vẫn còn chưa chắc từ đó có đúng trong trường hợp của tôi hay không. Điều đó khiến tôi nóng gáy. Ý tôi là, có lẽ tôi không phải là đứa con gái nổi nhất trường, nhưng chưa có một ai phủ nhận việc tôi là một đứa con gái thực sự. Đám công nhân xây dựng thỉnh thoảng hò hét những lời lẽ lỗ mãng vào tôi, nhất là khi tôi mặc chiếc váy ngắn bằng da màu đen. Tôi không phải không có tí hấp dẫn nào hay cư xử như đàn ông. Chắc chắn lúc trước là tôi có đe doạ bẻ gãy ngón tay anh ta, nhưng thế không có nghĩa tôi không phải là con gái, có Chúa chứng giám!
"Để tôi nói cho anh hay tôi không phải loại con gái như thế nào," tôi cấm cẳn. "Tôi không phải loại con gái ở chung phòng với người khác giới. Hiểu chứ? Vì thế, hoặc anh biến đi, hoặc tôi tống cổ anh ra ngoài. Hoàn toàn do anh chọn. Tôi cho anh ít thời gian suy nghĩ. Nhưng lúc tôi quay lại đây, Jesse, tôi muốn anh không còn ở đây nữa."
Tôi quay lưng lại và bỏ đi.
Tôi phải làm thế. Tôi không hay thua trong các vụ cãi nhau với bọn ma, nhưng có cảm giác lần này tôi sẽ thua, thua tệ hại. Lẽ ra tôi không nên nói năng cộc lốc với anh ta, và cũng không nên thô bạo như vậy. Tôi thực sự không hiểu mình bị làm sao, thật đấy. Tôi chỉ...
Tôi nghĩ chắc là tôi chỉ không hề mong chờ có một con ma đẹp trai đến vậy ở trong phòng tôi, thế thôi.
Chúa ơi, tôi nghĩ, và phóng vù xuống sảnh. Tôi sẽ làm gì đây nếu anh ta không chịu đi? Tôi không thể thay quần áo ngay trong chính căn phòng của mình!
Cho anh ta thêm chút thời gian, tiếng nói vang vọng trong đầu tôi. Đó là giọng nói tôi hết sức dè chừng tránh không nói cho bác sỹ trị liệu của mẹ tôi.
Cho anh ta thêm thời gian. Rồi anh ta sẽ bỏ đi. Chúng lúc nào cũng làm thế.
Hừm, nói chung thì phần lớn là như vậy.