Khi tôi leo lên chiếc Rambler vào cuối ngày, Tiến Sỹ tấn công tôi. "Mọi người đều đang bàn tán về chuyện đấy!" nó gào lên, nhảy loi choi trên ghế. "Ai ai cũng thấy hết! Chị đã cứu mạng anh ấy! Chị đã cứu Bryce Martinson!"
"Chị chẳng cứu sống anh ta," tôi nói, bình thản xoay lại chiếc gương bên để ngắm lại mái tóc. Hoàn hảo. Những ngọn gió mang mùi muối chắc chắn cũng phải đồng tình.
"Chị đã làm vậy. Em trông thấy khúc gỗ to đùng đấy mà. Nếu nó mà rơi trúng đầu anh ấy thì anh ấy đã chết rồi! Chị đã cứu anh ấy! Đúng vậy đấy."
"Ờ." Tôi thoa chút son bóng lên môi. "Chắc vậy."
"Chúa ơi, chị mới đến trường Truyền Giáo được có một ngày, thế mà ngay lập tức trở thành người nổi nhất trường rồi cơ đấy!"
Tiến Sỹ hoàn toàn chẳng giữ được bản thân nữa. Đôi lúc tôi nghĩ chẳng biết có phải là do chất Ritalin không. Không phải tôi không thích thằng nhóc. Thực ra, tôi khoái nó nhất trong số mấy tên con trai của dượng Andy, điều đó cũng chẳng nói lên được gì nhiều nhặn lắm, nhưng đối với tôi thì tất cả mới chỉ có vậy. Đêm hôm trước, chính thằng nhóc mò sang phòng tôi trong khi tôi đang băn khoăn xem ngày mai mình mặc bộ quần áo nào đến trường, gương mặt thằng nhóc trông nhợt nhạt và nó hỏi tôi xem tôi có muốn đổi phòng với nó không.
Tôi nhìn nó cứ như thể nó không bình thường vậy. Tiến Sỹ có một căn phòng khá đẹp, nhưng chỉ có thế thôi, cho tôi xin đi. Từ bỏ phòng tắm riêng và cảnh biển ấy à? Không đời nào nhé. Không, kể cả khi điều đó cũng có nghĩa là tôi thoát khỏi tên cùng phòng bất đắc dĩ, Jesse ấy, cái kẻ mà tôi không còn thấy bóng dáng đâu kể từ khi bị tôi đuổi cổ ra ngoài.
"Lý do quái gì mà em nghĩ là chị lại muốn đổi phòng chứ hả?" Tôi hỏi.
Tiến Sỹ nhún vai. "Chỉ là... ờ...căn phòng này có vẻ kỳ quái, chị có thấy thế không?"
Tôi nhìn nó chằm chằm. Bạn phải trông thấy phòng tôi lúc ấy cơ. Chiếc đèn bên cạnh giường đang bật, toả ánh sáng hồng lên khắp mọi nơi, chiếc CD player đang phát nhạc của Janet Jackson - đủ lớn để khiến mẹ phải gào lên đến 2 lần, bắt tôi vặn nhỏ xuống - thế mà có người lại dám gọi phòng tôi là kỳ quái cơ đấy. "Kỳ quái ấy hả?" tôi gào lên, nhìn khắp phòng. Không có dấu hiệu nào của Jesse. Không có dấu hiệu nào của bất kỳ con ma nào hết. Chắc chắn là mọi thứ hoàn toàn bình thường. "Kỳ quái chỗ nào cơ chứ?"
Tiên Sỹ cắn môi. "Đừng nói với bố em nhé," nó nói, "nhưng em đã tìm hiểu rất nhiều về ngôi nhà này, và đi đến một kết luận - khá chắc chắn - là nó đã bị ma ám."
Tôi chớp mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy tàn nhang, nhận ra rằng thằng nhóc đang nói nghiêm chỉnh. Rất nghiêm chỉnh, lời tiếp theo của nó chứng tỏ điều đó.
"Mặc dù các nhà khoa học hiện đại đã khám phá được phần lớn những cái được gọi là hiện tượng siêu nhiên trên đất nước này, còn có rất nhiều những bằng chứng chứng tỏ rằng trên đời vẫn còn tồn tại những hiện tượng ma quái. Nghiên cứu của riêng em về ngôi nhà cho đến nay chưa đầy đủ để chứng tỏ rằng có sự tồn tại của linh hồn, ví dụ như cái gọi là vùng lạnh lẽo (*). Nhưng dù gì đi chăng nữa, thì chắc chắn là có sự thay đổi bất thường nhiệt độ trong căn phòng này, chị Suze ạ, và nó khiến cho em tin rằng nơi này có lẽ chịu ít nhất là một phạm vi ảnh hưởng của bạo lực dã man - thậm chí có thể còn là một vụ giết người nữa - và rằng những tàn dư của nạn nhân - hay chị gọi là linh hồn cũng được - vẫn còn lảng vảng ở đấy, có lẽ đang chờ mong trong vô vọng để tìm lại công lý cho cái chết yểu của mình."
Tôi phải dựa hẳn vào một cái cột giường, nếu không thì chẳng lăn đùng ra mất thôi. "Giời," tôi nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường. "Cách hay để làm cho con gái thấy thoải mái đấy nhỉ?"
***
Chú thích tí teo: Vùng lạnh lẽo (Cold spot): những nơi có nhiệt độ thấp hay giảm đột ngột mà không giải thích được, thường được cho là do những hiện tượng siêu tự nhiên gây nên.
Tiến Sỹ trông có vẻ bối rối. "Em xin lỗi," nó nói, tai bắt đầu chuyển sang đỏ. "Lẽ ra em không nên nói gì hết thì hơn. Em có kể với Jake và Brad, họ bảo em bị thần kinh. Có lẽ đúng thế thật." Nó thở dài đầy can đảm. "Nhưng em nghĩ, là một người đàn ông, em có trách nhiệm đề nghị đổi phòng cho chị. Chị thấy đấy, em chả sợ gì hết."
Tôi mỉm cười với thằng bé, cơn sốc vừa qua bỗng chốc trào dâng thành một tình cảm yêu thương vô bờ bến. Thằng bé thực sự làm cho tôi xúc động. Bạn có thể thấy nó đã phải lấy hết can đảm để đưa ra lời đề nghị đó. Nó thực sự, thực sự tin rằng căn phòng của tôi bị ma ám, bất chấp tất cả những hiểu biết về khoa học nó có, thằng bé sẵn sàng chấp nhận hi sinh bản thân mình vì tôi, hơn cả một tấm lòng hào hiệp bẩm sinh. Bạn cũng sẽ yêu quý thằng bé cho mà xem. Chắc chắn là như vậy.
"Được rồi, Tiến Sỹ à," tôi nói, một cơn sóng uỷ mị trào dâng khiến tôi quên mất, gọi béng thằng bé bằng cái tên riêng tôi tự đặt cho nó. "Chắc là chị cũng xử lý tốt bất cứ hiện tượng siêu nhiên nào diễn ra quanh đây thôi."
Nó có vẻ không bận tâm lắm đến cái tên đó. Nó nói, rõ ràng là nhẹ nhõm hẳn: "Vâng, nếu chị thực sự không thấy có vấn đề gì - "
"Không, không sao đâu mà. Nhưng chị muốn hỏi em một câu," tôi hạ giọng xuống, đề phòng trường hợp Jesse còn lảng vảng đâu đó. "Trong khi tìm hiểu, em đã khám phá được tên của cái kẻ đáng thương mà hồn của hắn đang ở chung phòng với chị chưa?"
Tiến Sỹ lắc đầu. "Thật ra, chắc chắn là em có thể tìm được để nói cho chị biết nếu chị thực sự muốn. Em có thể lục lọi trong thư viện. Ở đó người ta giữ tất cả báo chí trong vùng kể từ khi xuất bản tờ đầu tiên, không lâu sau khi ngôi nhà này được xây. Chúng ở dạng phim, nhưng chắc chắn nếu em có thời gian tìm thì -"
Có vẻ hơi buồn cười khi một đứa trẻ con dành toàn bộ thời gian lục lọi trong cái tầng hầm thư viện tối mù để tìm những tấm phim chụp, thế mà chỉ cách đó có 1, 2 toà nhà thôi lại là một bãi biển tuyệt đẹp. Nhưng mà này, nó tự chọn đấy chứ.
Thế nhưng "Tuyệt cú mèo," tôi lại đáp vậy đấy.
Giờ tôi có thể thấy rằng việc Tiến Sỹ yêu mến tôi có nguy cơ trở nên quá đà. Trước tiên tôi tình chuyện ở trong một căn phòng bị đồn là ma ám, rồi tôi đến trường và cứu mạng Bryce Martinson. Tiếp theo là gì nữa đây?
"Nghe này," tôi nói trong khi Ngái Ngủ đang vật lộn với cái khoá xe mà rõ ràng là không có vẻ gì là hoạt động sau lần thử đầu tiên. "Chị chỉ làm cái điều mà ai cũng làm nếu có đứng gần đó thôi mà."
"Anh Brad cũng đứng ngay gần đó," Tiến Sỹ nói, "nhưng anh ấy có làm gì đâu?"
Ngu Ngơ nói: "Vì Chúa, anh không trông thấy cái khúc gỗ ngu ngốc đó, được chưa? Nếu nhìn thấy thì anh cũng đã đẩy anh ta ra rồi. Khỉ ạ!"
"Ờ phải, nhưng mà anh có thấy đâu nào. Chắc là anh đang quá bận ngắm Kelly Prescott chứ gì?"
Câu này làm cho Tiến Sỹ ăn một cú vào cánh tay. "Im ngay, David," Ngu Ngơ nói. "Em thì biết cóc gì."
"Tất cả tụi bây im đi thì có," Ngái Ngủ nói, gắt gỏng bất thường. "Nếu tụi bây không làm cho tao mất tập trung nãy giờ thì cái xe chết tiệt này đã khởi động được rồi. Brad, thôi đánh David đi, David, đừng có hét vào tai anh nữa, còn Suze, nếu em không bỏ cái đầu vĩ đại ra khỏi cái gương thì anh sẽ không nhìn thấy ta đang đi đến cái chỗ quái nào hết đâu. Chết tiệt, không thể đợi đến khi mua con Camaro nữa!"
Điện thoại reng sau bữa tối. Mẹ phải gào to lên tận cầu thang tôi mới nghe thấy vì lúc đấy tôi đang đeo headphone. Dù là ngày đầu tiên của học kỳ mới nhưng tôi đã có hàng đống bài tập về nhà, nhất là môn Hình học. Ở trường cũ tôi mới học đến chương 12. Bọn học sinh năm thứ 2 trung học ở Trường Truyền Giáo thì đã học chương 12 rồi. Tôi biết nếu không cố mà theo thì toi đời là cái chắc.
Khi tôi xuống nghe điện, mẹ đã cực kỳ cáu tiết vì tội tôi bắt mẹ phải gào lên - mẹ phải giữ giọng để làm việc - đến nỗi mẹ chẳng thèm nói tôi biết ai đang đợi. Tôi nhấc ống nghe và nói: "Alô?"
Im lặng, rồi giọng Cha Dominic vang lên. "Alô, Susannah đấy à? Có phải con không? Ta xin lỗi vì làm phiền con ở nhà, nhưng ta đã suy nghĩ kỹ rồi và ta thực sự cho là - đúng thế, ta thực sự cho là chúng ta phải hành động ngay. Ta không thể không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra với Bryce tội nghiệp nếu con không có ở đó."
Tôi liếc ra đằng sau. Ngu Ngơ đang chơi Coolboarders với bố - người duy nhất trong nhà nhường cậu ta phần thắng - mẹ tôi đang làm việc với máy tính, Ngái Ngủ thì đi làm thay cho người giao pizza nào đó mới gọi điện báo bị ốm, còn Tiến Sỹ thì đang ngôi trong phòng ăn nghiên cứu đề tài khoa học nộp vào tận tháng Tư.
"À," tôi nói. "Thưa Cha, con không thể nói chuyện ngay lúc này được."
"Ta biết," Cha Dom nói. "Đừng lo - ta đã nhờ một bà xơ bảo rằng muốn nói chuyện với con. Mẹ con nghĩ chỉ là một người bạn mới ở trường thôi. Nhưng cái quan trọng là, Susannah à, chúng ta phải làm một điều gì đó thôi, và ta nghĩ là nên làm vào tối nay - "
"Cha này," tôi nói. "Cha đừng lo chuyện đó. Con thu xếp xong xuôi hết rồi."
Giọng Cha Dom đầy ngạc nhiên. "Thế à? Thật thế à? Cách nào? Con làm cách nào để mọi thứ ổn thoả?"
"Cha đừng bận tâm. Nhưng con lo xong rồi. Mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi. Con hứa đấy."
"Ờ, phải, thật tốt khi hứa mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng ta thấy con hành động thế nào rồi, Susannah ạ, và ta không thể nói là ta rất ấn tượng với cách con làm được đâu. Tháng nữa là Giám mục đến rồi, ta không thể -"
Cuộc gọi chờ đột ngột reo. Tôi nói, "Cha chờ một tí. Con có một cuộc gọi khác nữa." Tôi chuyển máy và nói: "Gia đình Ackerman và Simon đây."
"Suze đấy à?" Giọng con trai mà tôi chẳng nhận ra.
"Vâng..."
"A, chào em. Anh Bryce đây. Thế nào. Mọi chuyện sao rồi?"
Tôi nhìn mẹ. Mẹ đang cau mày trước câu chuyện đang đọc. "À," tôi nói. "Không có gì nhiều nhặn đâu. Anh chờ một lát được không Bryce? Em đang nói chuyện với một người nữa ở đường dây khác."
"Không sao," Bryce đáp.
Tôi chuyển sang đường dây nói chuyện với Cha Dominic. "Xin chào," tôi nói, cẩn thận không nói tên. "Con phải cúp máy. Mẹ có một vị khách rất quan trọng đang chờ nói chuyện. Một Thượng nghị sĩ. Thượng nghị sỹ quốc gia." Chắc tôi phải xuống địa ngục vì nói thế - nếu quả thực có cái nơi đó - nhưng tôi cũng không thể nói với Cha Dominic một sự thật: tôi đang hẹn hò với bạn trai cũ của con ma.
"Ờ, không sao," Cha Dominic nói. "Ta - ờ, nếu con đã có kế hoạch rồi - "
"Con có mà. Cha đừng lo. Không có chuyện gì phá hỏng cuộc viếng thăm của giám mục được đâu. Chào Cha." Tôi tắt và chuyển sang đường dây với Bryce. "À, chào anh. Em xin lỗi bắt anh đợi. Có việc gì thế ạ?"
"À, không có gì đâu. Anh chỉ nghĩ về em thôi mà. Em muốn làm gì vào thứ 7? Anh muốn hỏi là, em muốn đi ăn tối hay xem phim, hay là cả hai?"
Lại có một cuộc gọi khác. Tôi nói, "Bryce, em rất xin lỗi, nhiều người gọi quá, anh chờ một lát nhé. Cảm ơn anh. Alô?"
Một giọng con gái tôi chưa từng nghe bao giờ. "Xin chào, có phải Suze đấy không?"
"Tôi đây."
"A, chào Suze. Mình là Kelly đây. Kelly Prescott cùng lớp điểm danh ấy mà. Này, mình muốn nói với cậu là - việc cậu làm hôm nay với Bryce thật có nghĩa khí. Ý mình muốn nói là, trong đời mình chưa từng thấy hành động nào dũng cảm đến thế. Lẽ ra người ta phải đưa tin về cậu rồi chứ. Nhân tiện, thứ 7 này mình có một vụ tụ tập nho nhỏ - không có gì nhiều nhặn đâu, chỉ là tiệc ở bể bơi thôi mà, bố mẹ mình sẽ đi vắng, nhà mình lại có bể bơi nước nóng - thế nên nếu cậu muốn thì cậu ghé qua chơi nhé."
Tôi đứng như trời trồng ở đó, tay cầm điện thoại. Kelly Prescott, đứa con gái giàu nhất, xinh nhất trong số bọn năm 2 mời tôi đến bữa tiệc bể bơi vào buổi tối cái ngày tôi đi chơi cùng với anh chàng hấp dẫn nhất trường, người tình cờ cũng đang ở một đường dây khác.
"Ừ, chắc chắn rồi Kelly à," tôi nói. "Mình thích lắm. Mà Brad có biết chỗ không nhỉ?"
"Brad nào?" Kelly hỏi. Rồi sau đó: "À, Brad. Phải rồi, cậu ta là anh em con dượng của cậu hay gì đó, phải không nhỉ? Ờ, được, cứ rủ cậu ta. Nghe này - "
"Mình muốn nói chuyện lắm, Kelly ạ, nhưng có người đang chờ ở đường dây khác. Ngày mai mình nói chuyện với cậu ở trường nhé?"
"Ồ, được chứ. Bye."
Tôi chuyển về Brad, bảo anh ta chờ thêm một tí, lấy tay che ống nói và hét lên: "Này Brad, thứ 7 này tiệc bể bơi nhà Kelly nhá. Có đi thì đi."
Ngu Ngơ đánh rơi luôn cái điều khiển. "Không phải thế chứ!" cậu ta hét lên sung sướng. "Không thể có chuyện quái đó chứ!"
"Này!" dượng Andy cốc đầu cậu ta. "Ăn nói cẩn thận."
Tôi quay lại với Bryce. "Đi ăn tối cũng tuyệt," tôi nói. "Gì cũng được trừ thực phẩm tự nhiên."
Bryce nói: "Hay quá! Anh cũng ghét đồ ăn tự nhiên. Chả có cái gọi là thịt ngon, em biết đấy, với một ít khoai tây, một ít nước thịt - "
"Ờ, phải. Bryce này, em lại có cuộc gọi chờ, em rất xin lỗi nhưng em không thể nói chuyện được. Mai em sẽ nói chuyện với anh ở trường."
"Ờ, được thôi." Bryce có vẻ hơi sững sờ. Tôi đoán mình là đứa con gái đầu tiên trả lời các cuộc gọi chờ trong khi đang nói chuyện với anh ta. "Tạm biệt Suze. Và, ờ, cảm ơn em một lần nữa."
"Không có gì đâu ạ." Tôi ấn nút nhận cuộc gọi.
"Alô?"
"Suze! Cee Cee đây!"
Và tôi nghe thấy tiếng Adam hét kèm: "Cả tớ nữa!"
"Này bồ tèo," Cee Cee nói, "bọn mình sắp đến Clutch. Muốn bọn này đón không? Adam có bằng lái rồi đấy."
"Mình có quyền hợp pháp rồi!" Adam hét vào cái điện thoại.
"Clutch ấy à?"
"Ừ, quán café Clutch, trên phố ấy mà. Cậu uống được café, đúng không? Ý mình là, cậu là dân New York đúng không?"
Tôi phải nghĩ cái đã. "À, ờ. Vấn đề là - mình có việc mất rồi."
"Ôi, thôi đi mà. Cậu định làm gì chứ? Giặt quần áo chắc? Mình muốn nói là, cậu là người hùng vĩ đại và có lẽ chẳng có thời gian đâu cho lũ thảo dân như bọn mình - nhưng mà -"
"Mình vừa mới viết xong bài luận cả ngàn từ về trận chiến Bladensburg cho thầy Walden," tôi đáp. "Mà mình còn có cả đống bài toán Hình phải làm nếu muốn theo kịp lũ thiên tài các cậu đấy."
"Ôi, giời ạ," Cee Cee nói. "Được rồi. Nhưng phải hứa trưa mai cậu ngồi ăn cùng với bọn này đấy nhé. Bọn này muốn nghe cậu kể chuyện cậu áp sát vào người Bryce ra sao, cậu cảm thấy thế nào, tất tần tật."
"Mình không muốn nghe đâu đấy!" Adam tuyên bố, có vẻ kinh hoàng.
"Được thôi," Cee Cee đáp. "Thế thì mình muốn nghe hết."
Tôi xoa dịu cô nàng và nói rằng tôi sẽ không hé răng gì hết và cúp máy. Rồi tôi liếc xuống cái máy điện thoại. Nó không kêu nữa, thật nhẹ cả người. Tôi vẫn không thể tin nổi. Chưa bao giờ trong đời tôi lại nổi tiếng đến thế. Thật là quái dị.
Tất nhiên là tôi nói dối về đống bài tập. Bài luận tôi xong rồi, mà tôi cũng đã xem xong hai chương của môn Hình - tất cả xong trong một tối. Sự thật là, tôi có một việc nhỏ cần làm, và tôi đã chuẩn bị được tí chút rồi.
Làm một người giao tiếp với hồn ma thì cũng chẳng cần nhiều đồ cho lắm. Ý tôi là mấy thứ kiểu như thánh giá hay nước thánh thì chắc là cũng cần phải có để giết một con ma cà rồng - và có thể nói ngay với bạn là chưa bao giờ trong đời tôi gặp một con ma cà rồng nào hết, thế mà tôi từng dành vô khối thời gian lang thang trong nghĩa địa đấy - nhưng đối với bọn ma thì phải tuỳ cơ mà ứng biến thôi.
Đôi khi, để công việc được suôn sẻ, bạn phải biết đập phá và đột nhập nữa kìa. Thế thì sẽ cần vài dụng cụ. Tôi thực lòng khuyên bạn nên dùng những thứ có sẵn ngay tại trận để khỏi phải mang vác lỉnh kỉnh. Nhưng tôi cũng phải có cái đai dụng cụ để dắt lưng sẵn đèn pin, vài cái tuốc nơ vít, vài cái kìm, và mấy thứ khác nữa, cái đai ấy tôi đeo ngoài quần legging đen. Lúc đấy khoảng nửa đêm, tôi đang thắt chặt cái đai quanh mình, yên chí là mọi người trong nhà đã ngủ hết, kể cả Ngái Ngủ - từ quán pizza trở về nhà khoảng lúc 10 giờ - khoác lên mình chiếc áo da đen thì có một chuyến viếng thăm của người quen cũ - bạn-biết-là-kẻ-nào-đấy.
"Giời ạ," tôi nói khi liếc thấy hình ảnh anh ta phía sau tôi phản chiếu trong cái gương tôi đang soi để sửa soạn. Xin thề, dù tôi đã gặp ma được nhiều năm rồi nhưng mỗi khi có một con hiện ra ngay trước mặt, tôi vẫn cứ thấy hoảng như thường. Tôi quay lại, bực mình không phải vì chuyện anh ta dám ở trong phòng mà vì anh ta bất thình lình hiện ra khi tôi đang không đề phòng. "Sao anh còn lảng vảng quanh đây? Tôi tưởng là bảo anh biến đi chỗ khác rồi chứ?"
Jesse đang đứng dựa vào cột giường của tôi một cách hết sức thoải mái. Đôi mắt đen sẫm của anh ta soi tôi từ đầu đến chân. "Cô không thấy là bây giờ hơi muộn cho một cuộc dạo chơi sao, Susannah?" anh ta hỏi một cách tự nhiên như thể chúng tôi đang nói dở dang cái chuyện... oh, tôi cũng chẳng biết nữa, về Luật Nô lệ Bỏ trốn, cái luật có hiệu lực vào khoảng thời gian anh ta chết chẳng hạn.
"Ờ," tôi đáp, kéo mũ áo xuống. "Nghe này, không có ý xúc phạm đâu Jesse, nhưng đây là phòng tôi. Sao anh không biến đi? Và đừng có dí mũi vào việc của tôi nữa, được không?"
Jesse không động đậy. "Mẹ cô sẽ không thích chuyện cô đi tối thế này đâu."
"Mẹ của tôi." Tôi lườm anh ta. Chính xác hơn là ngước lên lườm anh ta. Anh ta rõ ràng là quá cao đối với một người đã chết. "Anh thì biết gì về mẹ tôi chứ?"
"Tôi rất quý mẹ cô," Jesse bình thản nói. "Bà ấy là người phụ nữ tốt. Cô thật may mắn có một người mẹ yêu thương mình đến thế. Bà sẽ buồn lo lắm nếu biết cô tự dấn thân vào chỗ nguy hiểm."
Chốn nguy hiểm. Phải! "Ờ, thế này nhé, tin nhanh cho anh nè Jesse. Chuyện tôi lẻn ra ngoài vào buổi tối có từ lâu lắm rồi, và mẹ tôi chưa từng nói một câu nào hết. Mẹ biết tôi có thể tự lo cho bản thân được rồi."
Thôi được, nói dối đấy, nhưng mà này, anh ta biết làm sao được cơ chứ?
"Cô có thể tự lo cho bản thân?" Jesse nhướn một bên chân mày đen, nghi hoặc. Tôi không thể không trông thấy có một vết sẹo vắt ngang qua bên lông mày ấy, như thể từng có người dùng dao rạch một đường lên mặt Jesse vậy. Tôi khá hiểu cảm giác đó. Nhất là khi anh ta bật ra tiếng cười khúc khích và nói: "Tôi không nghĩ thế đâu, bé cưng ạ. Không phải trong trường hợp này."
Tôi giơ cả hai tay lên. "Được rồi. Một: đừng có gọi tôi bằng tiếng Tây Ban Nha. Hai: anh đâu biết tôi sắp đi đâu, thế nên tránh đường ra."
"Thế mà tôi lại biết cô sắp đi đâu đấy, Susannah ạ. Cô sắp đến trường để nói chuyện phải trái với đứa con gái đang cố giết anh chàng đó, cái anh mà cô có vẻ... thinh thích ấy. Nhưng phải nói cho cô hay, bé cưng ạ, mình cô không đấu lại được với cô ta đâu. Nếu nhất định muốn đi, cô nên nhờ ông linh mục đi cùng."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta. Tôi có cảm giác mắt mình sắp lồi cả ra ngoài, nhưng tôi thực sự không thể tin nổi cái điều này. "Cái gì cơ?"Tôi lắp bắp. "Làm thế nào anh biết những chuyện đó? Anh đang... đang do thám tôi đấy hả?"
***
Chú thích tí teo: "bé cưng" ở đây là Jesse nói bằng tiếng Tây Ban Nha, anh chàng này trêu rõ tức cả mình!!!
Thấy vẻ mặt tôi thì chắc anh ta nhận ra là mình đã nói nhầm điều không nên nói, vì anh ta đứng hẳn dậy và nói: "Tôi chẳng biết cái từ đó nghĩa là gì, do thám ấy. Tất cả những gì tôi biết là cô đang dấn thân vào chỗ nguy hiểm đấy."
"Anh đã theo dõi tôi," tôi nói, chọc ngón tay vào anh ta như kết tội. "Đúng thế không? Chúa ơi, Jesse, tôi vừa mới có một ông anh rồi, cảm ơn anh cả đống luôn. Tôi không cần anh cứ loanh quanh theo dõi đâu -"
"Ồ phải," Jesse đáp, đầy mỉa mai. "Anh cô quan tâm đến cô nhiều lắm đấy. Gần đến mức nhiều như quan tâm đến giấc ngủ của anh ta vậy."
"Này!" tôi nói, thật kì quái, tôi đang bênh Ngái Ngủ cơ đấy. "Anh ấy đi làm buổi tối, thế được chưa? Anh ấy đang để dành tiền mua chiếc Camaro."
Jesse làm một cử chỉ mà tôi dám chắc rằng đó là một cử chỉ thô thỗ vào những năm 1850. "Cô," anh ta nói, "sẽ không đi đâu hết."
"Ô, thế à?" Tôi quay gót và vù ra cửa. "Cứ thử ngăn tôi xem nào, cái đồ chết rồi kia."
Anh ta làm được đấy. Cái chốt bật ngay vào vị trí lúc tay tôi đặt trên nắm đấm cửa. Trước đó tôi còn chẳng biết là cửa phòng tôi có ổ khoá - chắc chắn là cái ổ khoá này xưa lắm rồi. Có Chúa mới biết, chìa khoá hẳn bị mất từ lâu rồi.
Tôi đứng đó khoảng nửa phút, cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang kéo cái nắm đấm cửa một cách vô ích. Rồi tôi hít một hơi dài, theo cách mà bác sỹ trị liệu của mẹ tôi đã khuyên. Bà ấy hẳn không có ý bảo tôi làm như vậy khi phải đương đầu với một con ma đi theo dõi, mà là nói chung khi nào tôi cảm thấy stress.
Nhưng việc này có tác dụng. Thực sự có tác dụng.
"Thôi được rồi," tôi nói, quay lại. "Jesse. Như thế này không ổn."
Jesse trông có vẻ khá khó chịu. Khi nhìn anh ta, tôi biết ngay rằng anh ta không thích cái việc mình vừa làm cho lắm. Cho dù trước đây anh ta bị giết thì cũng không phải bởi anh ta vốn là người tàn ác bẩm sinh, hay thích thú cái việc làm tổn thương người khác. Anh ta là người tốt. Hay ít nhất thì anh ta đang cố làm một người tốt.
"Tôi không thể," anh ta nói. "Susannah. Đừng đi. Người đàn bà đó - cô gái đó, Heather ấy mà. Cô ta không giống với bất kỳ linh hồn nào cô từng gặp trước đây đâu. Lòng cô ta tràn ngập hận thù. Cô ta sẽ giết cô nếu có thể."
Tôi mỉm cười khích lệ. "Thế thì chỉ tôi mới có thể giải quyết được cô ta, đúng không? Thôi nào, mở cửa đi."
Anh ta do dự. Trong một giây, tôi nghĩ anh ta sẽ mở. Nhưng cuối cùng thì lại không mở. Anh ta cứ đứng đó, có vẻ khó chịu... nhưng cương quyết.
"Mặc kệ anh," tôi nói, vòng qua anh ta, thẳng hướng về phía chiếc cửa sổ. Tôi đặt 1 chân lên chiếc ghế dượng Andy đã làm cho tôi, dễ dàng nhấc cánh cửa giữa lên. Còn 1 chân nữa chưa qua thì tôi cảm thấy bàn tay anh ta nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi quay lại nhìn anh ta. Tôi không thể thấy gương mặt anh ta vì sấp bóng ánh đèn, nhưng có thể nghe tiếng anh ta đủ rõ, tiếng nói nhỏ nhẹ.
"Susannah," anh ta nói.
Vậy đấy. Chỉ mỗi tên tôi.
Tôi không nói gì cả. Có lẽ là không thể. Ý tôi là - không phải có cái gì đó đang làm họng tôi nghẹn lại. Chỉ là tôi... tôi cũng chẳng rõ nữa.
Thay vì vậy, tôi liếc xuống bàn tay anh ta, bàn tay rất lớn, nâu, ngay cả khi trái ngược với màu áo da đen của tôi. Cái nắm tay của anh ta quá chặt đối với một người đã chết. Hay ngay cả với một người còn sống nhăn. Anh ta thấy tôi liếc xuống và nhìn về hướng tôi nhìn, thấy bàn tay mình đang nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Anh ta buông tay tôi ra như thể da tôi đột nhiên bắt đầu phồng rộp lên hay gì đó. Tôi trèo ra ngoài cửa sổ xong. Khi leo hết mái hiên và nhảy xuống đất, tôi quay lại ngước lên phía cửa sổ phòng mình.
Nhưng tất nhiên, anh ta đã đi rồi.