Anh ta không phải đợi lâu. Cô ả đến tìm anh ta ngay sau bữa trưa. Tất nhiên là anh ta chả bao giờ biết. Tôi liếc thấy cô ta trong đám đông ngay lập tức, khi mọi người tiến về phía dãy tủ để đồ. Bọn ma toả ra một vầng sáng để phân biệt với người bình thường - ơn Chúa, nếu không tôi đã chẳng thấy được sự khác biệt.
Cô ả nhìn anh ta đầy căm giận như thể cô ta là một trong những đứa trẻ tóc vàng trốn ra từ Ngôi làng bị Nguyền rủa vậy. Mọi người không biết cô ta đứng đó, cứ thế thẳng tiến xuyên qua cô ả. Tôi hơi ghen tị với họ. Ước gì đối với tôi bọn ma cũng vô hình như chúng vô hình với tất cả những người khác. Tôi biết điều đó có nghĩa là tôi không thể thích thú trò truyện với bố như trong những năm qua, nhưng mà này, thế cũng có nghĩa là tôi không phải đứng đó và biết rằng Heather sắp làm một điều khủng khiếp.
Nhưng thế không phải tôi biết cô ta sắp làm gì anh ta đâu nhé. Bọn ma đôi khi có thể trở nên cực kỳ hung ác. Cái trò mà Jesse đã làm với tấm gương chưa là cái gì đâu, thật đấy. Bọn chúng từng ném đồ vật vào người tôi mạnh đến nỗi nếu không cúi người để tránh thì chắc chắn tôi cũng đồng hội với cái bọn ấy rồi. Tôi bị những cơn chấn động và gãy hàng đống xương. Mẹ chỉ nghĩ tôi là đứa suốt ngày gặp tai nạn. Phải rồi mẹ à. Đúng vậy đấy. Tôi ngã xuống cầu thang và gãy cổ tay. Chà, còn cái lý do tôi ngã xuống cầu thang là hồn ma 300 tuổi của một tên người Tây Ban Nha đi xâm chiếm Nam Mỹ đã đẩy tôi.
Tuy thế, cái giây phút trông thấy Heather, tôi biết cô ta sắp làm chuyện xấu xa. Tôi không đoán điều đó dựa trên lần gặp trước kia với cô ta đâu nhé. Không đâu. Tôi nhìn theo hướng Heather nhìn và thấy cô ta hoàn toàn không nhắm vào Bryce. Một trong những thanh xà phía bên trên lối mà Bryce đang đi mới chính là cái thu hút sự chú ý của cô ta. Khi đứng đó, tôi thấy khúc gỗ bắt đầu rung lắc. Không phải tất cả những thanh xà trên lối đi. Ồ không. Chỉ một thanh duy nhất, nặng. Cái thanh ngay phía trên đầu Bryce.
Tôi hành động mà không suy nghĩ gì hết. Tôi tung người mạnh hết sức bình sinh về phía Bryce. Cả hai bọn tôi đều văng ra. Thế cũng may, bởi vì lúc bọn tôi đều đang lăn tròn thì tôi nghe thấy một tiếng nổ inh tai. Tôi cúi đầu để bảo vệ đôi mắt nên không thực sự nhìn thấy khúc gỗ phát nổ, nhưng tôi nghe thấy, và cũng cảm nhận thấy điều đó. Những mẩu gỗ nhỏ xíu trút xuống khiến tôi đau đớn. Thật may là tôi mặc chiếc quần bằng vải len.
Bryce nằm không động đậy bên dưới tôi đến nỗi tôi nghĩ rằng có lẽ một mẩu gỗ đã đập trúng vào giữa đầu anh ta hay sao đó. Nhưng khi tôi ngẩng mặt lên thì thấy anh ta không sao hết, chỉ nhìn chằm chằm đầy kinh hoàng về phía khúc gỗ dày 25 phân, dài gần 60 phân nằm lăn lóc cách bọn tôi không xa. Quanh bọn tôi vương vãi những mẩu gỗ văng ra từ thanh xà chính. Tôi đoán Bryce nhận ra rằng nếu khúc gỗ đó mà làm anh ta vỡ đầu thì những phần của Bryce cũng đã tung toé trên cái sàn đá đó rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi - " Tôi nghe thấy giọng nói lo âu của Cha Dominic và nhìn thấy ông đang dẹp đám đông những kẻ đang sững sờ để tiến tới. Ông đứng chết trân khi trông thấy khúc gỗ, nhưng khi thấy tôi và Bryce, ông trở lại như bình thường.
"Lạy Chúa nhân từ," ông kêu lên, chạy ào đến chỗ hai đứa. "Các con có sao không? Susannah, con có bị thương không? Còn Bryce nữa?"
Tôi từ từ đứng dậy. Tôi hay phải kiểm tra xem có cái xương gãy nào không, và qua ngần ấy năm, tôi thấy rằng khi đứng lên càng chậm rãi bao nhiêu, càng dễ nhận ra phần xương gãy và càng ít có nguy cơ đè lên nó bấy nhiêu.
Nhưng trong trường hợp này hình như không có cái xương nào gãy cả. Tôi đã đứng được trên đôi chân mình.
"Trời, con chắc là con không sao đấy chứ?" Cha Dominic hỏi.
"Con không sao mà," tôi đáp, phủi quần áo. Khắp người tôi dính đầy gỗ vụn, và đây lại là cái áo khoác hiệu Donna Karan đẹp nhất chứ. Tôi nhìn quanh tìm Heather - thề là nếu ngay lúc đó tôi mà thấy bóng dáng cô ta, nhất định tôi sẽ giết cô ta, nhất định thế... trừ khi... mà tất nhiên... cô ta đã chết sẵn rồi. Nhưng cô ả đã chuồn mất.
"Chúa ơi," Bryce nói, tiến về phía tôi. Trông anh ta không bị thương, chỉ hơi bị chấn động một tẹo. Mà thật ra để khiến cho một tên con trai cao lớn như anh ta bị thương thì cũng khó. Anh ta cao đến 1m80 và có đôi vai rộng, một anh chàng mang dáng dấp Baldwin thực sự.
Và anh ta đang nói với tôi. Với tôi đấy!
"Lạy Chúa, em không sao chứ?" anh ta hỏi. "Cảm ơn em. Chúa ơi. Em vừa mới cứu mạng anh đấy."
"À," tôi đáp. "Không có gì đâu, thật đấy." Tôi không thể cưỡng lại việc đưa tay ra gỡ một mẩu gỗ khỏi chiếc áo len anh ta đang mặc. Vải len cashmere. Đúng như tôi đoán.
"Chuyện gì xảy ra ở đây thế này?" Một người đàn ông khoác rất nhiều lớp áo thụng và đội chiếc mũ len đỏ đang dẹp đám đông tiến tới. Khi trông thấy khúc gỗ và ngước lên để xem nó rơi từ chỗ nào xuống, ông ta quay lại phía Cha Dom và nói: "Thấy chưa? Thấy chưa hả Dominic? Ông để cho những con chim quý hoá của ông làm tổ bất cứ nơi nào chúng muốn, việc này đều từ đấy mà mà ra cả đấy! Anh Ackerman đã nhắc nhở là chuyện này có thể xảy ra, giờ thì trông đấy! Anh ta đã đúng! May mà không có ai thiệt mạng!"
Vậy ra đây là Monsignor Constantine.
"Tôi thành thực xin lỗi, Monsignor," Cha Dom nói. "Tôi không dám nghĩ lại xảy ra chuyện như thế này. Ơn Chúa không có ai bị thương." Ông quay về phía Bryce và tôi. "Hai con đều không làm sao chứ? Tôi thấy trò Simon trông hơi nhợt nhạt. Tôi sẽ đưa trò ấy đến phòng y tế, nếu trò không phiền, Susannah. Còn các con, tất cả về lớp đi. Mọi người đều không sao cả. Chỉ là một chuyện không may thôi. Tất cả đi ngay đi."
Thật bất ngờ, tất cả mọi người đều nghe lời Cha. Cha Dominic có khả năng như vậy đấy. Bạn sẽ nghe theo những điều ông bảo bạn làm. Ơn Chúa là khả năng ấy của ông được sử dụng vào những việc tốt chứ không phải việc xấu!
Tôi ước gì điều đó cũng đúng trong trường hợp của monsignor. Ông ta đứng ở hành lang đột ngột trở nên vắng lặng, nhìn chằm chằm vào khúc gỗ. Chỉ cần nhìn qua cũng biết nó không phải là khúc gỗ còn nguyên vẹn nhất. Khúc gỗ ấy đã cũ, nhưng nó hoàn toàn khô ráo.
"Tôi sẽ cho người vứt những cái tổ chim ấy đi, Dominic ạ," ông ta nói một cách chua chát. "Tất cả. Chúng ta không thể nào để những nguy cơ tiềm tàng như thế được. Nếu mà chẳng may có một du khách đứng ở đây thì sao? Hoặc là tổng giám mục. Tháng sau ông ấy sẽ đến đây, ông biết rồi đấy. Nếu như Giám mục Rivera có lỡ đứng chỗ này và cái khúc gỗ ấy rơi xuống, thì sẽ thế nào hả Dominic?"
Những bà xơ đã đến từ lâu, nghe thấy tất cả những tiếng nói om sòm, nhìn Cha Dominic đáng thương đầy trách cứ đến nỗi tôi phải nói một điều gì đó. Tôi mở miệng định nói thì Cha Dominic nắm chặt lấy cánh tay tôi và bắt đầu kéo tôi đi. Ông nói: "Tất nhiên, ông hoàn toàn có lý. Tôi sẽ nhờ ban giám sát xử lý chuyện này ngay, thưa Monsignor. Chúng ta không thể để cho giám mục bị thương được. Hoàn toàn không."
"Chúa ơi, người gì mà như cái ung nhọt!" Tôi nói, ngay sau khi chúng tôi được an toàn sau cánh cửa phòng hiệu trưởng. "Ông ta có nói đùa không vậy? Ông ta cho rằng một vài con chim có thể làm ra cái chuyện này chắc?"
Cha Dominic đi thẳng đến một chiếc tủ nhỏ có đầy những giải thưởng - sau này tôi biết được thì ra đấy là những phần thưởng trong quá trình dạy học. Trước khi được giáo khu cử giữ chức quản lý, Cha Dominic từng là một thầy giáo dạy môn sinh học khá nổi tiếng và được học sinh rất yêu mến. Ông tìm kiếm phía đằng sau của một trong những giải thưởng ấy và lôi ra một bao thuốc.
"Ta không cho rằng gọi một monsignor của nhà thờ Công giáo là cái nhọt là một việc không hề phạm thượng tí nào, Susannah," ông nói, liếc xuống bao thuốc màu trắng pha đỏ.
"Thật may phước là con không theo Công giáo," tôi nói. "Và Cha có thể hút một điếu nếu Cha muốn," tôi gật đầu về phía bao thuốc trong tay ông. "Con sẽ không nói gì hết đâu."
Ông nhìn xuống bao thuốc trong khoảng 1 phút, rồi thở dài thật sâu và cất nó về chỗ cũ. "Không," ông nói. "Cảm ơn con, nhưng ta không nên."
Giời. Thật tốt là tôi chưa từng thực sự dính vào cái vụ hút thuốc.
Tôi nghĩ mình nên đổi chủ đề, và tôi cúi xuống xem xét một vài phần thưởng. "Năm 1964," tôi nói. "Cha dạy học lâu vậy."
"Ừ." Cha Dominic ngồi xuống phía sau chiếc bàn. "Chuyện khỉ gió gì đã xảy ra ngoài đó vậy Susannah?"
"À," tôi nhún vai. "Là Heather đấy ạ. Con nghĩ ta đều biết lý do cô ta quanh quẩn ở đó. Cô ta muốn giết Bryce Martinson."
Cha Dominic lắc đầu. "Chuyện này thật kinh khủng. Thật sự. Ta chưa từng thấy một... một linh hồn nào lại có cách cư xử hung bạo đến thế. Chưa bao giờ trong suốt từng ấy năm là một người liên hệ với người chết."
"Thế ạ?" Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Phòng hiệu trưởng không nhìn ra biển mà trông ra ngọn đồi nơi tôi ở. "A," tôi nói. "Ở đây Cha có thể trông thấy nhà của con đấy!"
"Con bé từng luôn luôn là một đứa ngoan ngoãn. Heather Chambers chưa từng một lần vi phạm kỷ luật trong suốt những năm học ở Trường Truyền Giáo. Điều gì lại có thể làm cho con bé căm ghét người nó từng yêu đến như thế được nhỉ?"
Tôi ngoái đầu lại nhìn ông. "Cha không đùa chứ ạ?"
"Ừ, hừm, ta biết bọn chúng đã chia tay, nhưng những cảm xúc quá khích như thế - cái việc con bé cứ muốn giết chóc. Chắc chắn như thế là rất bất thường -"
Tôi lắc đầu. "Con xin lỗi, con biết Cha đã có lời thề sống độc thân và gì đó nữa, nhưng chả lẽ Cha chưa từng yêu bao giờ? Cha không biết việc đó như thế nào ạ? Tên đó đã dội một gáo nước lạnh vào cô ấy. Cô ấy nghĩ họ sẽ làm đám cưới. Con biết là điều đó thật điền rồ, nhất là khi cô ấy mới có... ơ... 16 tuổi phải không ạ? Nhưng dù sao đi nữa anh ta đã làm vậy. Nếu như điều đó còn chưa đủ khiến một đứa con gái nổi máu giết chóc, thì con không biết liệu đó là điều gì nữa đây."
Cha nhìn tôi trầm ngâm. "Con nói điều đó từ kinh nghiệm bản thân."
"Ai cơ? Con ấy ạ? Không hẳn thế. Ý con muốn nói là, con cũng từng thích bọn con trai, và vân vân, nhưng chả có tên nào đáp lại." Thật cay đắng. "Tuy vậy con có thể hình dung Heather cảm thấy thế nào khi anh ta chia tay cô ấy."
"Như tự sát ấy à," Cha Dominic nói. "Đúng thế. Nhưng hoá ra việc tự sát vẫn còn chưa đủ. Con bé sẽ chưa thoả mãn đâu, cho đến khi nó kéo được cậu ta đi cùng."
"Chuyện này thật kinh khủng," Cha Dominic nói. "Thật sự, thật sự kinh khủng. Ta đã nói chuyện với nó đến rát cổ bỏng họng, mà nó vẫn không nghe. Và rồi vào đúng ngày đầu tiên đi học lại thì chuyện này xảy ra. Ta sẽ phải bảo cậu ta ở nhà cho đến khi chúng ta giải quyết xong chuyện này mới được."
Tôi cười. "Cha sẽ làm việc đó thế nào? Nói rằng cô bạn gái đã chết của anh ta đang cố giết anh ta ấy ạ? Ồ vâng, thế thì chuyện này sẽ khiến monsignor vui đây."
"Không hề." Cha Dominic mở một ngăn kéo và bắt đầu lục lọi. "Bằng một ít tài khéo léo, trò Martinson sẽ nghỉ học trong một hay hai tuần."
"Ôi, không!" Tôi cảm thấy tái cả mặt. "Cha định đầu độc cậu ta ạ? Con tưởng cha là một linh mục chứ! Việc đó chẳng phải đã bị cấm hay sao?"
"Đầu độc á? Không, không đâu Susannah ơi. Ta định cho cậu ta một ít chấy rận thôi mà. Bà y tá kiểm tra mỗi học kỳ một lần. Ta biết rồi cậu trẻ Martinson sẽ gặp rắc rối đây -"
"Ôi trời!" Tôi ré lên. "Kinh quá! Cha không thể cho chấy lên đầu cậu ấy được!"
Cha Dominic ngẩng lên khỏi ngăn kéo. "Sao lại không chứ? Việc đó phục vụ cho mục đích của chúng ta mà. Giữ cậu ta tránh xa khỏi nguy hiểm đủ lâu để ta và con nói chuyện phải quấy với trò Chambers, và - "
"Cha không thể cho chấy lên đầu cậu ta được đâu," tôi nhắc lại, một cách mạnh mẽ hơn cần thiết, có lẽ vậy. Tôi không hiểu sao mình lại phản đối ý kiến đó đến như thế, trừ cái việc... hừm... cậu ta có mái tóc rất đẹp. Tôi có cơ hội được nhìn mái tóc ấy gần hơn khi cả hai bọn tôi lăn lộn trên đất. Một mái tóc xoăn trông mềm mại, tôi có thể tưởng tượng ngón tay mình lùa qua mái tóc ấy. Cái ý nghĩ về những con bọ bò lổm ngổm trên mái tóc ấy làm tôi kinh cả người. Bài hát của bọn trẻ con thế nào ấy nhỉ?
Anh nhìn sâu vào đôi mắt em
Em biết làm gì đây nếu không kéo dài khoảnh khắc ấy
Em đưa tay vuốt mái tóc êm
Và một con bọ cắn ngón tay em.
"Eo, kinh," tôi nói, ngồi lên bàn. "Cha cứ từ từ vụ chấy rận được không ạ? Để con đối phó với Heather. Cha bảo là Cha đã nói chuyện với cô ta trong bao lâu cơ? Một tuần ạ?"
"Từ đầu năm mới này," Cha Dominic nói. "Phải. Đó là lần đầu con bé xuất hiện ở đây. Giờ ta hiểu là nó chỉ đợi có Bryce thôi."
"Vâng. Được rồi, Cha cứ để con lo chuyện này. Có lẽ cô ta cần người tâm sự chuyện con gái với nhau."
"Ta không biết nữa." Cha Dominic trông tôi có vẻ nghi ngờ. "Ta thật sự thấy là con hơi có thiên hướng đối với... ờ... đối với việc sử dụng vũ lực. Vai trò của một người thương thuyết với hồn ma không cho phép dính dáng đến bạo lực, Susannah ạ. Con phải là người giúp đỡ những linh hồn gặp chuyện không may, chứ không phải làm tổn thương họ."
"Sao ạ? Lúc nãy Cha có ở đó không vậy? Cha nghĩ là con chỉ cần phải đứng nói với khúc gỗ đó là đừng có làm vỡ sọ anh ta thôi là đủ ấy ạ?"
"Dĩ nhiên là không. Ta chỉ nói là nếu con có động lòng trắc ẩn một tí thì -"
"Thưa Cha, con có thừa lòng trắc ẩn ấy chứ. Con rất đau lòng thay cho cô gái đó, thật đấy ạ. Nhưng đây là trường của con. Cha hiểu chứ? Của con. Không còn là của cô ta nữa. Cô ta đã có sự lựa chọn cho chính mình, giờ thì cô ta lại quanh quẩn ở đây. Và con sẽ không để cho cô ta kéo theo Bryce - hay bất cứ ai khác - theo cô ta đâu."
"Ờ." Cha Dominic trông có vẻ hoài nghi. "Ờ... nếu con chắc vậy..."
"Ôi, con chắc mà." Tôi nhảy khỏi chiếc bàn. "Cha cứ để con lo, được chứ ạ?"
Cha Dominic nói: "Được rồi." Nhưng ông nói có vẻ hơi nhỏ, tôi nhận thấy thế. Tôi phải nhờ ông viết cho một cái giấy cho phép để về lớp mà không gặp rắc rối bởi một trong số những bà xơ nào đó. Tôi đang chờ cho đến lúc một trong số họ - cái người có mặt cứ nhăn nhăn nhó nhó - xong cái việc nghiên cứu kỹ lưỡng tờ giấy phép ấy trước khi để cho tôi đi tiếp, thì một cánh cửa đề PHÒNG Y TÁ mở ra, và Bryce cũng bước ra với một tờ giấy phép.
"Này," tôi không thể không hỏi. "Chuyện gì vậy ạ? Có phải cô ta - à, em muốn nói là, có phải lại có chuyện gì đó không ạ? Anh có bị thương không?"
Anh ta cười hơi ngượng ngùng. "Không đâu. Nếu không tính cái dằm tồi tệ găm dưới ngón tay cái. Anh cố phủi hết những vụn gỗ trên người, em biết đấy, và một mảnh găm vào dưới này, rồi - " Anh ta giơ bàn tay phải lên. Ngón tay cái của anh ta được cuốn bằng một dải băng, to đùng.
"Í ẹ," tôi nói.
"Anh biết." Trông anh ta có vẻ ảm đạm. "Bà ấy còn bôi cả thuốc đỏ nữa. Anh ghét cái thứ đó."
"Trời ạ," tôi nói. "Anh có một ngày thật thảm hại."
"Cũng không hẳn đâu," anh ta nói, hạ ngón tay xuống. "Hay ít nhất thì cũng không tệ bằng việc nếu em không ở đây hôm nay. Nếu không nhờ có em thì anh đã chết rồi." Anh ta thấy tôi đi ra từ cánh cửa đề PHÒNG HIỆU TRƯỞNG, và hỏi: "Em không gặp rắc rối gì chứ?"
"Không," tôi đáp. "Cha Dominic chỉ muốn em điền vào một số giấy tờ thôi mà. Em là học sinh mới, anh biết đấy."
"Và là một học sinh mới," bà xơ nghiêm khắc nói, "em cũng phải biết rằng không được phép la cà ở hành lang. Cả hai em nên về lớp đi."
Tôi nói xin lỗi và lấy lại tờ giấy. Bryce hào hiệp chỉ cho tôi lớp học vào tiết sau, và bà xơ bỏ đi có vẻ hài lòng. Ngay khi bà ta đi khỏi tầm nghe, Bryce nói: "Em tên là Suze phải không? Jake đã kể cho anh nghe về em. Em là em gái mới của cậu ta, chuyển đến từ New York."
"Vâng, đúng vậy," tôi nói. "Còn anh là Bryce Martinson."
"Ơ, Jake cũng kể về anh rồi à?"
Tôi suýt nữa thì cười ầm lên với cái ý tưởng Ngái Ngủ lại đi kể lể một chuyện gì đó. Tôi nói: "Không ạ, không phải Jake."
Anh ta nói "Oh," bằng một giọng buồn đến nỗi tôi gần như cảm thấy thương cho anh ta. "Chắc là mọi người cũng bàn tán về anh đúng không?"
"Có tí chút." Tôi nói liều. "Em rất tiếc về chuyện xảy ra với bạn gái anh."
"Anh cũng vậy, thật đấy." Nếu anh ta nổi cáu vì tôi lôi cái chuyện đó ra nói thì cũng chưa biết thế nào được. "Anh thậm chí còn chẳng muốn quay về nơi này sau khi... em biết đấy. Anh cố xin chuyển đến trường RLS, nhưng hết chỗ mất rồi. Ngay cả trường công lập cũng chẳng muốn nhận anh. Chẳng dễ dàng gì để chuyển đi khi mà còn học có mỗi một học kỳ nữa thôi. Anh chẳng hề muốn quay lại học, chỉ trừ... em biết đấy. Các trường đại học muốn em phải tốt nghiệp phổ thông trước khi nhận em vào học."
Tôi cười. "Em có biết."
"Dù sao đi nữa." Bryce thấy tôi đang cầm áo khoác - tôi cứ phải lê la nó theo suốt vì không thể sử dụng được tủ đồ, cánh cửa đã bị lõm vào vĩnh viễn, không mở được khi tôi đánh Heather va vào nó - và nói: "Có cần anh cầm giúp không?"
Quá choáng trước cử chỉ lịch sự này đến nỗi chả cần suy nghĩ, tôi nói luôn: "Vâng," và đưa áo cho anh ta. Anh ta vắt nó qua cánh tay và nói: "Vậy là, anh đoán mọi người hẳn phải đổ lỗi cho anh về chuyện đã xảy ra. Với Heather, ý anh là vậy."
"Em không nghĩ vậy," tôi đáp. "Nếu có thì mọi người đổ lỗi cho Heather vì chuyện xảy ra với Heather chứ."
"Ừ," Bryce nói, "nhưng anh muốn nói là, anh đã đẩy cô ấy đến chỗ phải làm thế, em biết mà. Đấy mới là vấn đề. Giá như anh đừng có chia tay cô ấy -"
"Anh đánh giá mình hơi bị quá cao đấy nhỉ?"
Anh ta có vẻ sững lại. "Gì cơ?"
"Thế này nhé, anh cho rằng cô ta tự sát là vì anh chia tay cô ta. Em thì nghĩ đấy hoàn toàn chẳng phải là lý do để cô ta tự sát. Cô ta tự sát vì cô ta là một kẻ bệnh hoạn. Anh chẳng có dính dáng gì tới việc khiến cho cô ta làm thế cả. Việc chia tay có khi chỉ là chất xúc tác cho việc cô ta suy sụp lần cuối thôi, nhưng cũng có thể do những cuộc khủng hoảng khác trong cuộc sống của cô ta - cha mẹ cô ta ly hôn, cô ta không vào được đội cổ vũ, con mèo của cô ta chết. Bất cứ việc gì đi chăng nữa. Vì thế đừng quá khắt khe với bản thân." Chúng tôi đến cửa lớp - dạy môn hình học, tôi đoán thế, giáo viên là xơ Mary Catherine. Tôi quay qua anh ta và lấy lại chiếc áo khoác.
"Đến lớp em rồi. Cảm ơn anh đã đi cùng."
Anh ta nắm lấy một ống tay áo khoác. "Này em," anh ta nói, nhìn tôi. Thật khó để nhìn thấy đôi mắt anh ta - bên dưới lối đi khá tối do sấp bóng mặt trời. Nhưng tôi nhớ khi chúng tôi ngã xuống thì tôi thấy mắt anh ta màu xanh biển. Một màu xanh rất đẹp. "Nghe này," anh ta nói. "Tối nay để anh mời em đi chơi nhé. Để cảm ơn em đã cứu anh, và nhiều nữa."
"Cảm ơn anh," tôi đáp, kéo lại chiếc áo. "Nhưng em có việc mất rồi." Tôi không nói thêm là những việc của tôi có liên quan đến anh ta theo một cách nhã nhặn nhất.
"Thế thì tối mai nhé," anh ta nói, vẫn nắm lấy áo khoác của tôi.
"Anh nghe này," tôi nói. "Em không được đi chơi vào buổi tối những ngày thường."
Tất nhiên điều này không đúng. Trừ cái thực tế là có vài lần cảnh sát dẫn độ tôi về nhà, còn lại thì mẹ hoàn toàn tin tưởng tôi. Nếu tôi muốn đi chơi với một anh chàng vào buổi tối những ngày thường, mẹ sẽ cho phép. Vấn đề là, chuyện này chưa từng xảy ra, chưa có một anh chàng nào mời tôi đi chơi hết, kể cả vào ngày thường hay bất kỳ ngày nào khác.
Tôi đâu phải là đứa không ra gì. Ý tôi là, tôi không phải Cindy Crawford, nhưng cũng không phải đứa hạ dân. Tôi nghĩ vấn đề thực sự là ở chỗ, ở trường cũ, tôi toàn bị coi là một đứa quái đản. Đứa con gái toàn mất thời gian nói chuyện với chính mình và gặp rắc rối với cảnh sát.
Đừng giận nếu tôi nói thế này. Thỉnh thoảng khi có mấy tên con trai mới chuyển đến, chúng có vẻ để ý đến tôi... nhưng chỉ đến khi có ai đó quen tôi làm cho chúng mở mắt ra thôi. Rồi chúng sẽ tránh tôi như tránh một thứ bệnh dịch hay gì đó.
Bọn con trai ở East Coast. Chúng thì biết gì chứ?
Nhưng giờ tôi có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, với những đứa con trai chẳng biết gì về những chuyện trong quá khứ của tôi - hừm, trừ có Ngái Ngủ và Ngu Ngơ, và tôi không tin là họ sẽ nói ra, bởi chẳng ai trong 2 người đó là người mà bạn có thể nói là... biết sử dụng từ ngữ cả.
Hiển nhiên là chẳng ai trong số 2 người đó đã nói cho Bryce, vì những từ cuối cùng anh ta nói ra là: "Vậy cuối tuần này nhé. Em định làm gì vào tối thứ Bảy?"
Tôi không chắc đấy là ý hay khi hẹn hò với một tên con trai có cô bạn gái đã chết đang nhăm nhăm cố sát hại anh ta. Tôi muốn nói là, nếu cô ta phát hiện ra và xử tôi về tội đó thì sao nhỉ? Tôi chắc chắn rằng Cha Dominic sẽ nghĩ là chuyện này không ổn cho lắm, việc tôi đi chơi với Bryce ấy mà.
Nhưng mà này, một đứa con gái như tôi đây được một anh chàng cực kỳ nổi như Bryce Martinson mời đi chơi, chuyện này có phải thường xuyên xảy ra đâu nhỉ?
"Vâng," tôi nói. "Vậy thì thứ Bảy. Đón em lúc 7 giờ nhé?"
Anh ta cười. Anh ta có hàm răng thật đẹp, trắng và đều tăm tắp. "7 giờ," anh ta nói và buông áo khoác của tôi ra. "Hẹn gặp em vào hôm đó. Nếu như không phải sớm hơn."
"Tạm biệt." Tôi vẫn đứng đó, tay đặt trên cửa lớp học hình học của xơ Mary Catherine. "À, Bryce này."
Anh ta bắt đầu đi về phía lớp học. "Ừ?"
"Cẩn thận nhé."
Tôi nghĩ là anh ta nháy mắt với tôi, nhưng trong bóng tối thì cũng khó nói chắc cho lắm.