Mà tôi đã làm việc đó rồi. Kết bạn ấy mà.
Tôi chẳng thèm cố gắng, thậm chí còn chẳng muốn tí nào hết. Tôi muốn nói là, tôi đã có đủ bạn bè ở Brooklyn rồi. Tôi có Gina, người bạn tốt nhất mà một người có thể có. Tôi chẳng cần thêm người bạn nào khác nữa.
Và thực sự tôi không cho rằng mọi người ở đây rồi sẽ mến tôi - sau khi bị bắt viết một bài luận 1000 từ vì cái chuyện xảy ra khi tôi vừa mới ngồi xuống như thế. Nhất là sau chuyện khác nữa xảy ra khi chúng tôi được thông báo là đến tiết thứ hai rồi - ở Trường Truyền Giáo không có hệ thống chuông báo giờ học, cứ mỗi 1 tiếng chúng tôi lại đổi lớp học, và có 5 phút để đến lớp khác. Khi thầy Walden vừa cho tan lớp, đứa con gái bạch tạng quay người lại và nói, đôi mắt màu tía ánh lên giận giữ phía sau cặp kính đổi màu: "Chắc tôi phải biết ơn cậu hay gì đó vì những gì cậu đã nói với Debbie đấy nhỉ?"
"Cậu," tôi đứng dậy, nói, "chẳng cần phải thế nào cả."
Cô ta cũng đứng dậy. "Nhưng chẳng phải cậu đã làm thế vì cái lý do này hay sao? Bênh vực một đứa bạch tạng? Vì cậu thấy thương hại tôi chứ gì?"
"Tôi làm thế," tôi nói, vắt chiếc áo khoác qua cánh tay, "bởi vì Debbie là một con quái vật."
Tôi thấy khoé môi đứa con gái giật giật. Debbie quơ hết sách vở và chuồn ra khỏi lớp gần như ngay khi thầy Walden cho lớp giải tán. Cùng với cả lố con gái, kể cả đứa da ngăm ngăm xinh xắn ngồi cạnh cái ghế trống, nó thì thào và lườm tôi khinh bỉ qua những cái vai mặc áo len Ralph Lauren.
Dám nói là đứa con gái bạch tạng muốn bật cười khi tôi gọi Debbie là con quái vật, nhưng lại không cười. Cô ta dữ dằn nói: "Tôi tự thân vận động trong cuộc đấu tranh của mình được rồi. Tôi không cần cậu giúp, New York ạ."
Tôi nhún vai. "Tốt thôi, Carmel." Cô ta không thể không mỉm cười. Khi cười, cô ta để lộ hàm răng niềng lấp lánh như mặt biển ngoài kia.
"Cee Cee," cô ta nói.
"Cee Cee là gì?"
"Tên mình. Mình là Cee Cee." Cô nàng rút bàn tay trắng muốt ra, móng tay sơn màu cam rực rỡ. "Chào mừng đến Trường Truyền Giáo."
"Có thật là..." một đứa con gái mặt giống mặt ngựa khao khát hỏi, "nó... nó..." Cô ta suy nghĩ lung lắm khi tìm từ để hỏi. "Nó... xứng danh như người ta đồn không?"
Có lẽ chẳng cần nói thêm, những đứa con gái ấy không phải là những đứa đẹp xinh cho lắm trong lớp. Tôi thấy ngay lập tức nếu xét theo tiêu chuẩn của đứa da ngăm và đứa tôi doạ bẻ gãy hết ngón tay sau giờ học, cái bọn sành điệu với áo len và váy kaki. Ôi, không hề. Những đứa con gái theo gót tôi là một tập hợp nhốn nháo, đứa thì mặt mụn, đứa thì béo quá, đứa lại gầy nhom. Tôi còn hết hồn khi thấy một đứa đi giày hở mũi cùng với tất chân dày. Tất màu be, còn giày màu trắng. Vào tháng Giêng!
Tôi có thể thấy là mình sắp gặp vấn đề khó khăn rồi đây.
Cee Cee có vẻ như là thủ lĩnh. Là chủ bút tờ báo của trường, tờ Tin Tức Trường Truyền Giáo mà cô nàng gọi là "giống mục bình luận văn học hơn là một tờ báo thực sự", Cee Cee hẳn đã nghiêm túc khi nói với tôi rằng cô ấy không cần tôi chiến đấu thay cô ấy. Cô nàng có hàng đống đạn dược cho riêng mình rồi, gồm có một kho chứa thuốc súng là những nhận xét bằng lời, và những nguyên tắc làm việc cực kỳ nghiêm túc. Điều đầu tiên mà cô nàng nói với tôi - sau khi hết giận tôi - là hỏi xem tôi có hứng thú viết một bài cho tờ báo không.
"Không có gì ghê gớm đâu," cô ấy nhẹ nhàng nói. "Có khi chỉ là một bài so sánh giữa văn hóa teen vùng East Coast và West Coast thôi mà. Mình chắc là cậu thấy những điều khác biệt giữa bọn mình và các bạn cũ của cậu ở New York. Cậu thấy thế nào? Độc giả của mình sẽ rất thích thú - đặc biệt là với những đứa như Kelly và Debbie. Hay cậu có thể nguệch ngoạc về chuyện ở East Coast, có làn da ngăm là một điều đáng hổ thẹn như thế nào cũng được."
Rồi cô nàng cười, không phải kiểu độc ác nhưng cũng không hoàn toàn trong sáng. Nhưng đó mới là Cee Cee, tôi nhanh chóng nhận ra điều đó, những nụ cười bừng sáng - sáng chói hơn nữa nhờ bộ niềng răng khá đẹp - và tính tình vui tươi. Cô ấy nổi tiếng vì những trò đùa tinh nghịch cũng như kiểu cười ầm như ngựa vỡ oà khi không thể nhịn được, cười vang với những niềm vui chẳng cần che giấu, và luôn bị suỵt bởi những vị tu sĩ khó tính giám sát hành lang, ngăn không cho chúng tôi làm phiền khách du lịch, những người muốn chụp ảnh của Junipero Serra được những người phụ nữ da đỏ đáng thương quây quần xung quanh.
Trường Truyền Giáo là một ngôi trường nhỏ. Chỉ có 70 đứa học sinh năm thứ 2 trung học. Tôi vô cùng biết ơn cái việc lịch học của tôi và Ngu Ngơ trái ngược nhau, cái tiết duy nhất mà hai đứa ngồi chung là vào giờ ăn trưa. Bữa trưa được sắp xếp ở ngoài sân bên cạnh bãi đỗ xe là một cái sân chơi rất rộng cỏ mọc đầy, nhìn ra biển, có học sinh năm cuối ngồi ghế dài giống như bọn lớp 2, và có bọn chim mòng biển đổ dồn về phía kẻ ngốc nào đó dám dại dột vứt một con cá nhỏ ra. Tôi biết vì chính tôi đã thử mà. Thế là xơ Ernestine - cái người mà Adam, hóa ra học cùng lớp xã hội học với tôi, dám gọi là mụ ấy - liền tới và yêu cầu tôi không bao giờ được lặp lại cái trò đó một lần nữa. Cứ làm như tôi chưa tởn cái cảnh đồng loạt 50 con mòng biển to tướng quang quác đổ ụp từ trên trời xuống vây quanh tôi không bằng, cái kiểu mà bọn chim bồ câu ở Công Viên Quảng Trường Washington hay làm nếu bạn ngu ngốc vứt cho chúng một mẩu bánh quy xoắn ấy mà.
Ngái Ngủ và Tiến Sỹ cũng ăn trưa cùng lúc. Đó là lúc duy nhất tôi thấy những đứa con nhà Ackerman khi ở trường. Quan sát họ trong môi trường tự nhiên của chính họ cũng hay. Thật khoái khi thấy những nhận xét của tôi trước đây về con người bọn họ là chả sai tí nào. Tiến Sỹ tụ tập cùng với một nhóm trẻ con trông cực kỳ quái, phần lớn đều 4 mắt và có laptop đặt trên đùi, cái điều mà tôi chưa từng nghĩ tới lại hoàn toàn đang xảy ra. Ngu Ngơ thì lê la với mấy đứa dân thể thao được vây quanh - như kiểu bọn mòng biển vây lấy tôi lúc trước ấy - bởi những đứa con gái da nâu trong lớp tôi, trong đó có cái đứa mà tôi tránh không ngồi cạnh. Chúng có vẻ như đang nói về chuyện đã làm gì vào Giáng Sinh, đây là ngày đầu tiên trở lại trường sau kỳ nghỉ đông, và đứa nào gãy chân nhiều nhất khi trượt tuyết ở Tahoe.
Ngái Ngủ có lẽ là đứa hay ho nhất. Không phải chuyện anh ta đang tỉnh đâu, cho tôi xin. Anh ta ngồi ở một trong những chiếc bàn nhỏ, mắt nhắm tịt, mặt hứng nắng. Đây vẫn chưa phải điều thú vị, vì ở nhà lúc nào tôi chả thấy thế rồi. Cái làm tôi thấy hay ho là chuyện xảy ra bên cạnh anh ta kìa. Đó là một anh chàng đẹp trai kinh khủng, không làm gì khác ngoài việc nhìn đăm đăm về phía trước, khuôn mặt anh ta hiện lên một nỗi buồn đau ghê gớm. Thỉnh thoảng bọn con gái đi qua - thì con gái lúc nào chả thế khi có một anh chàng đẹp trai gần đó - và chào anh ta, anh ta bèn rời mắt khỏi mặt biển đang nhìn và đáp, "Ồ, chào bạn" trước khi lại hướng ánh mắt về phía những con sóng như có sức thôi miên ấy.
Lúc đó tôi chợt nghĩ Ngái Ngủ và bạn anh ta rất có thể bị nghiện. Điều đó giải thích được rất nhiều điều về Ngái Ngủ.
Nhưng khi tôi hỏi Cee Cee xem cô ấy có biết anh chàng đó là ai không, và anh ta có nghiện nghiếc gì không, thì cô ấy đáp: "À, đó là Bryce Martinson. Không, anh ta có nghiện đâu. Anh ta chỉ buồn thôi, bởi bạn gái anh ta đã chết trong kỳ nghỉ."
"Thế à?" Tôi cố nhai món ngô. Đồ ăn ở Trường Truyền Giáo này không thể mê nổi. Chả trách mà bọn trẻ con toàn mang đồ ăn từ nhà đi. Món khai vị hôm nay là món xúc xích. Không đùa đâu. Xúc xích thật đấy. "Cô ta chết thế nào?"
"Tự bắn vào đầu mình." Adam, tên con trai ở văn phòng hiệu trưởng, nói xen vào. Cậu ta đang ăn món Cheetos trong cái túi to đùng lôi ra từ cái ba lô da. Ba lô hiệu Louis Vuitton hẳn hoi. "Phần phía sau đầu bay luôn."
Một trong những đứa con gái trông như ngựa ngoái lại, hẳn nghe lỏm được, và nói: "Chúa ơi, Adam. Sao cậu có thể nhẫn tâm đến thế được nhỉ?"
Adam nhún vai. "Này. Tớ đâu có quý mến gì cô ta khi cô ả còn sống chứ. Nhưng tớ không nói là giờ tớ mến cô ta vì cô ta chết rồi đâu đấy. Mà thật ra, tớ còn ghét cô ta hơn nữa kìa. Nghe nói tất cả học sinh sẽ phải đến buổi cầu siêu cho cô ta vào ngày thứ Tư."
"Phải." Trông Cee Cee có vẻ ghê tởm. "Chúng ta phải cầu nguyện cho linh hồn bất tử của cô ta bởi vì cô ta tự tử và giờ vĩnh viễn bị thiêu ở dưới địa ngục kia kìa."
Adam trầm tư. "Thế à? Tớ tưởng những kẻ tự tử thì phải đến nơi mà linh hồn bị trừng phạt để gột sạch tội lỗi và được lên thiên đàng chứ."
"Không đâu, đồ ngốc ạ. Cậu nghĩ vì sao mà Monsignor Constantine không cho phép Kelly tổ chức lễ truy điệu chứ? Tự sát là một trọng tội. Monsignor Constantine sẽ không cho cái kẻ tự sát được truy điệu trong nhà thờ của ông ấy đâu. Ông ta thậm chí còn không cho phép cha mẹ Heather chôn cô ta trên đất thánh đâu." Cee Cee đảo tròn đôi mắt màu tím. "Tớ chưa bao giờ quý mến Heather cả, nhưng thậm chí còn ghét Monsignor Constantine và mấy cái luật lệ ngu ngốc của ông ta hơn nhiều. Tớ đang suy nghĩ về việc viết một bài về chuyện này, đặt tên là Cha, Con và Kẻ đạo đức giả Thần thánh."
Những đứa con gái khác cười khúc khích có vẻ lo lắng. Chờ bọn họ xong xuôi, tôi hỏi: "Sao cô ta lại tự sát?"
Adam trông có vẻ phát chán lên: "Dĩ nhiên là vì Bryce rồi. Hắn chia tay cô ta."
Đứa con gái da màu xinh xắn tên Bernadette, người cao nhất trong bọn tôi - 1m80 - cúi xuống thì thào: "Tớ nghe nói anh ta đã làm thế ở trung tâm mua sắm. Các cậu tin nổi không?"
Một đứa con gái khác nói: "Đúng thế, vào đêm Noel. Bọn họ đi sắm sửa cho lễ Giáng Sinh, cô ta chỉ vào cái nhẫn kim cương bày trong cửa sổ tiệm Bergdorf, và nói như kiểu: 'Em muốn có chiếc nhẫn.' Tớ đoán là anh ta đã phát hoảng lên - các cậu biết đấy, rõ ràng đấy là nhẫn đính hôn - và chia tay với cô ta ngay tại trận."
"Và thế là cô ta về nhà tự bắn vào đầu à?" Tôi thấy câu chuyện này cực kỳ ngớ ngẩn. Tôi từng hỏi Cee Cee xem chúng tôi sẽ ăn trưa ở đâu nếu (lạy trời đừng) đổ mưa, cô ấy bảo rằng mọi người sẽ ngồi ăn ở phòng điểm danh, và các nữ tu mang đến những trò chơi kiểu như Parcheesi (dùng xúc xắc và những miếng nhựa đủ màu để di chuyển từ ngoài vào trung tâm tấm bảng theo luật) cho mọi người cùng chơi. Tôi băn khoăn không biết câu chuyện đó - cũng như chuyện ăn trưa vào hôm trời mưa - có phải là chuyện bịa không. Cee Cee đúng là kiểu con gái thích cái chuyện lừa mị một ma mới - không phải có ác ý gì, chỉ để lấy đó làm chuyện giải trí cho chính mình thôi.
"Chưa đâu," Cee Cee đáp. "Cô ả cố quay lại với anh ta. Cứ mười phút cô ta lại gọi điện, cho đến khi mẹ anh ta bảo đừng có gọi nữa. Thế là cô ta bắt đầu gửi những lá thư, bảo rằng cô ta sẽ làm việc đó - cậu biết đấy, tự tử nếu anh ta không quay lại. Khi anh ta không trả lời, cô ta lấy khẩu 44 của bố, lái xe đến nhà Bryce và nhấn chuông."
Adam tiếp tục kể từ điểm đó, và tôi biết bắt đầu dính đến máu me rồi đây. "Ờ," cậu ta nói, đứng hẳn dậy để diễn đạt, dùng món Cheeto làm súng. "Gia đình Martinson đang mở tiệc đón Năm mới - đó là đêm Giao thừa mà - thế nên họ đều có nhà. Họ ra mở cửa, thấy đứa con gái điên rồ đó trên ngưỡng cửa với khẩu súng dí vào đầu. Cô ta nói nếu họ không gọi Bryce ra, cô ta sẽ bóp cò. Nhưng làm sao họ gọi Bryce được chứ, vì họ đã gửi hắn đến Antigua từ trước rồi - "
" - Hi vọng ánh nắng và trò lướt sóng sẽ xoa dịu tinh thần rệu rã của anh ta," Cee Cee chêm vào, "vì cậu biết đấy, chuyện đăng ký học đại học cũng đã làm cho anh ta lo lắng đủ rồi. Anh ta đâu cần phải chịu thêm áp lực từ cái kẻ cứ bám riết đó nữa."
Adam trừng mắt nhìn cô nàng, và tiếp tục câu chuyện, dí Cheeto vào một bên đầu. "Ờ, đó là sai lầm vĩ đại của gia đình Martinson. Khi nghe tin Bryce đã ra nước ngoài, cô ta bèn bóp cò, thổi bay phía sau đầu, tí não và của khỉ gì đó dính lên cả đèn trang trí Giáng Sinh của nhà Martinson."
Tất cả mọi người trừ tôi đều rên lên khi nghe chi tiết đó. Tuy nhiên, tôi đang nghĩ về những thứ khác. "Cái ghế trống ở phòng điểm danh. Cái ở cạnh đứa-tên-gì-ấy-nhỉ, à Kelly. Đấy là chỗ ngồi của đứa con gái tàn đời, đúng không?"
Bernadette gật đầu. "Ừ. Chính vì thế mà bọn tớ đã nghĩ thật kỳ lạ là cậu lại bỏ qua chỗ ấy. Cứ như thể là cậu biết Heather từng ngồi đó vậy. Bọn tớ đều nghĩ có khi cậu là đứa có khả năng đặc biệt hay gì đó - "
Tôi chẳng muốn nói cho bọn họ biết cái lý do tôi không chọn chỗ của Heather chả liên quan gì đến khả năng đặc biệt hết. Tôi không nói gì cả. Tôi nghĩ: mẹ thật tuyệt vời khi nói với tôi vì sao đột nhiên lại có một suất cho tôi, trước khi cái trường này lại quá đông và không thể nhận thêm đứa học sinh mới nào nữa.
Tôi nhìn Bryce chăm chăm. Chuyến đi đến Antigua đã mang lại cho anh ta làn da rám nắng. Anh ta ngồi bên chiếc bàn nhỏ, chân gác lên ghế, cánh tay đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm ra biển. Một làn gió nhẹ thổi bay một vài sợi tóc vàng nâu.
Anh ta chẳng biết gì, tôi thầm nghĩ. Anh ta chẳng biết gì hết. Anh ta cứ nghĩ cuộc sống của mình giờ đây thật tồi tệ? Cứ đợi đấy.
Hãy đợi đấy.