Bữa tối trong gia đình Ackerman cũng giống như bữa tối trong tất cả những ngôi nhà to khác mà tôi từng biết: Mọi người ngay lập tức nói chuyện - tất nhiên chỉ trừ có Ngái Ngủ, kẻ chỉ nói khi được hỏi trực tiếp - và không ai muốn dọn bàn sau khi ăn xong. Tôi đủ tỉnh táo để gọi điện cho Gina, nói rằng cô nàng đã lầm. Tôi chẳng thấy việc có anh em có tí teo lợi ích nào hết: họ há miệng ra mà nhai, và ngốn hết tất cả bánh mỳ tròn Poppin' Fresh trước khi tôi kịp lấy cho mình một chiếc.
Sau bữa tối, tôi thấy tốt nhất là nên tránh xa phòng mình ra và cho Jesse thêm thời gian để quyết định xem nên ra đi cùng với hàm răng còn nguyên vẹn hay là không. Tôi không phải là đứa khoái dùng vũ lực, nhưng công việc của tôi lại đem lại hậu quả tai hại là thế. Lắm khi, cách duy nhất có thể làm cho một người nghe lời là bằng nắm đấm. Tôi biết đấy không phải là thủ pháp được sổ tay chẩn đoán trên giá sách của các vị bác sỹ trị liệu tán thành cho lắm.
Thế nhưng, có ai nói tôi là chuyên gia trị liệu đâu nhỉ.
Điều rắc rối trong dự định là ở chỗ tối đó lại là tối thứ bảy. Sức ép của chuyện chuyển nhà làm tôi quên béng mất ngày hôm đó là thứ mấy. Khi còn ở nhà cũ, tối thứ bảy tôi thường đi chơi với Gina, bắt tàu điện ngầm đến khuVillage chơi và đi xem phim, hay chỉ là loanh quanh ở quán Joe's Pizza ngắm người qua lại. Tôi chưa từng được một tên con trai nào rủ đi chơi, nếu không tính cái lần Daniel Bogue mời tôi trượt cùng với cậu ta khi có bài hát dành riêng cho các đôi tình nhân tại trung tâm trượt băng Rockerfeller Center, vào năm lớp 5.
Rồi sau đó tôi tự làm mình mất mặt khi ngã đập mặt xuống sân trượt.
Tuy nhiên, mẹ tôi thì lại lo lắng cho tôi nên đẩy tôi tham gia vào các vụ tụ tập ở Carmel. Rửa bát đĩa xong, mẹ ngay lập tức như kiểu: "Brad này, tối nay con làm gì? Có tiệc tùng hay gì không? Hay con dẫn Suze đi cùng và giới thiệu nó với vài người nhé."
Ngu Ngơ - lúc đó đang trộn một món giàu protein, hiển nhiên rồi, hai tá tôm to vĩ đại và một đống món sò nướng tiêu thụ trong bữa tối đâu có thấm tháp gì - đáp: "Vâng, thế cũng được, nếu tối nay anh Jake không phải đi làm."
Ngái Ngủ, tỉnh dậy khi nghe tên mình, liếc xuống đồng hồ và nói: "Khỉ thật," với lấy chiếc áo khoác jean và ra khỏi nhà.
Tiến Sỹ nhìn đồng hồ và khụt khịt. "Lại muộn nữa. Nếu không cẩn thận thế nào anh ấy cũng tự đuổi việc mình cho xem."
Ngái Ngủ có việc làm sao? Thông tin này mới đối với tôi đây, thế là tôi hỏi: "Anh ấy làm việc ở đâu ạ?"
"TiệmpizzaPeninsula." Tiến Sỹ đang tiến hành một thử nghiệm kỳ quái với con chó và cái máy đi bộ của mẹ. Con chó - to khủng khiếp, chắc là nó lai giữa giống chó St. Bernard và gấu - ngồi im trên sàn trong khi Tiến Sỹ gắn các điện cực lên chỗ mà nó đã cạo trụi lông trên người con chó. Lạ nhất là có vẻ như mọi người đều không lấy gì làm phiền lòng, kể cả con chó.
"Ngá- à, Jake, làm việc ở một tiệm bánh pizza ấy ạ?"
Dượng Andy đang cọ cái đĩa nướng bánh trong bồn rửa, nói: "Nó giao bánh cho họ. Kiếm được khối tiền boa đấy."
"Anh ấy đang tiết kiệm để mua một chiếc Camaro," Ngu Ngơ nói cho tôi hay, bộ râu kem sữa to tướng dính trên môi trên.
"Hả," tôi nói.
"Các con muốn bố thả cho xuống bất kỳ chỗ nào cũng được. Con vừa bảo gì hả Brad? Muốn chỉ cho Suze đường đến trung tâm mua sắm hả?" Dượng Andy hào phóng nói.
"Không ạ," Ngu Ngơ đáp, lấy ống tay áo quệt lên miệng. "Mọi người vẫn đang nghỉ ở Tahoe. Có lẽ để cuối tuần sau."
Tôi gần như sụm xuống vì nhẹ người. Cái cụm từ trung tâm mua sắm luôn làm cho tôi phát hoảng, nỗi sợ này không liên quan đến những người sống nhăn đâu nhé. Ở New York không có trung tâm mua sắm, nhưng Gina lại thích bắt tàu hoả đến chơi một cái ở New Jersey. Lúc nào cũng thế, khoảng 1 tiếng sau thì các giác quan của tôi đã được phát huy tối đa, và tôi phải ngồi xuống nghỉ trong cái quán Đây Không Phải Là Sữa Chua, làm một hơi trà thảo mộc cho đến khi đỡ mệt.
Và phải nói thật là, tôi không hề khoái cái ý nghĩ có người "thả tôi xuống" đâu đó. Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với cái nơi này thế không biết nữa? Tôi có thể thấy ý tưởng về tàu điện ngầm ở đây có thể không hay ho cho lắm, là do lỗi của San Andreas, nhưng chẳng lẽ người ta không thể có nổi hệ thống xe bus cho ra hồn?
"Tôi biết rồi," Ngu Ngơ nói, dận mạnh chiếc cốc rỗng xuống bàn. "Tôi sẽ chơi với cậu vài lượt Coolboarder, Suze ạ."
Tôi chớp mắt nhìn cậu ta: "Cậu sẽ làm cái gì cơ?"
"Chơi Coolboarder với cậu." Thấy tôi vẫn đần ra, Ngu Ngơ tiếp: "Cậu chưa bao giờ nghe nói đến Coolboarder hả? Vậy đi thôi."
Cậu ta dẫn tôi đến chỗ cái TV màn hình lớn trong phòng chung. Hoá ra Coolboarder là tên một trò chơi video. Mỗi người chơi có một tấm ván trượt tuyết, rồi trượt đua xuống các sườn dốc, sử dụng một cái điều khiển bằng tay để điều khiển tốc độ của vận động viên và các loại chuyển động của người đó.
Tôi hạ Ngu Ngơ đến lần thứ 8 thì cậu ta nói: "Thôi, xem phim đi."
Thấy mình có lẽ hơi quá - chắc có lẽ tôi cũng nên để cậu bạn tội nghiệp thắng ít nhất một lần - tôi cố sửa lỗi bằng cách tình nguyện đi lấy bỏng ngô dưới bếp.
Lúc ấy tôi mới thực sự cảm thấy mệt mỏi. Giữa New York và California chênh nhau đến 3 múi giờ, vì thế mà dù mới có 9 giờ nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi cứ như thể giờ là nửa đêm rồi vậy. Dượng Andy và mẹ tôi đã đi nghỉ trong căn phòng to hoành tráng, nhưng vẫn để cửa mở, chắc là để bọn tôi không suy nghĩ linh tinh xem họ đang làm gì trong ấy. Dượng Andy đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám, còn mẹ tôi thì đang xem phim truyền hình.
Tôi chắc rằng việc này hoàn toàn vì bọn trẻ con chúng tôi; những tối thứ Bảy khác dám cá là họ đóng cửa, hay ít nhất là đi chơi với bạn bè của dượng Andy hay đồng nghiệp mới của mẹ ở đài truyền hình ở Monterey, nơi mẹ làm việc. Hiển nhiên là họ đang cố thức để khiến bọn tôi cảm thấy yên tâm. Sau những gì dượng và mẹ cố gắng thì cũng nên để họ ngủ một giấc chứ.
Tôi đứng đợi cho ngô rang nở ra, băn khoăn không biết bố tôi sẽ nghĩ gì về tất cả những chuyện này. Bố không thích việc mẹ tái hôn cho lắm, mặc dù như tôi đã nói, dượng Andy là người đàn ông rất tuyệt vời. Bố thậm chí còn ít thích cái việc tôi chuyển đến West Coast này hơn nữa cơ.
Khi tôi nói cho bố biết, bố hỏi: "Làm thế nào mà bố hiện ra cái bùm trước mặt con nếu con sống xa đến cả 3 ngàn dặm?"
"Cái chính ở đây là, bố ạ," tôi nói, "bố không nên bùm một cái xuất hiện trước mặt con. Đúng ra thì bố chết rồi cơ mà, phải không ạ? Lẽ ra bố nên làm việc gì mà người đã chết cần phải làm ấy, chứ đừng theo dõi hai mẹ con con nữa."
Trông bố có vẻ bị tổn thương vì điều đó. "Bố không theo dõi," bố đáp. "Bố chỉ kiểm tra thôi. Để chắc chắn rằng con được hạnh phúc, tất cả chỉ có thế."
"Con có hạnh phúc," tôi an ủi bố. "Con rất hạnh phúc, cả mẹ cũng thế."
Tôi đang nói dối, tất nhiên. Nhưng không phải về mẹ - mà là tôi. Cái viễn cảnh phải chuyển đi khiến cho tôi lo lắng như một con ngốc. Thậm chí đến giờ tôi cũng không rõ mọi việc sẽ suôn sẻ. Việc với Jesse ấy mà. Tôi muốn nói là, bố tôi đang ở đâu chứ? Sao bố không lên nhà cho tên đó một trận? Jesse dù sao cũng là một tên con trai, ở trong phòng của tôi, và các ông bố thường rất ghét những chuyện như vậy...
Nhưng ma thì khác. Chúng chả bao giờ loanh quanh khi bạn thực sự cần chúng. Ngay cả khi đấy là bố bạn đi chăng nữa.
Chắc tôi đã để đầu óc lang thang ít lâu, vì điều tiếp theo tôi biết là cái lò vi sóng báo hiệu. Tôi lấy bỏng ngô và mở túi ra. Đang đổ bỏng vào trong cái bát gỗ to thì mẹ vào bếp và bật cái đèn phía trên đầu lên.
"Chào cưng," mẹ nói. Rồi mẹ nhìn tôi: "Con không sao chứ Suze?"
"Vâng ạ," tôi nói. Tôi cho vài miếng ngô rang vào miệng. "Ngu Ng- à, Brad và con sẽ xem phim."
"Con chắc chứ?" Mẹ vẫn nhìn tôi nghi ngờ. "Con chắc là mình không có vấn đề gì chứ?"
"Vâng, con ổn mà. Con chỉ mệt thôi."
Trông mẹ có vẻ nhẹ nhõm. "Ừ phải.Chắc là con mệt do chênh lệch múi giờ. Nhưng... ừm... chỉ có điều là trông con không vui khi lần đầu tiên con bước vào phòng mình. Mẹ biết cái giường phủ rèm là hơi quá, nhưng mẹ không cưỡng lại được."
Tôi nhai bỏng, hoàn toàn chẳng xa lạ gì với những chuyện kiểu thế. "Cái giường đẹp mà mẹ -cả căn phòng nữa." Tôi nói.
Mẹ tôi thật sự nhẹ nhõm hẳn, tôi cảm thấy thương mẹ. Mẹ là người phụ nữ tốt bụng và không đáng có một đứa con gái là người giao tiếp với hồn ma.
Tôi biết từ trước là mẹ có phần thất vọng về tôi. Khi tôi 14 tuổi, mẹ cho tôi một đường dây điện thoại riêng, nghĩ rằng nếu quá nhiều bạn trai gọi điện cho tôi thì các bạn của mẹ sẽ không gọi được. Bạn có thể tưởng tượng mẹ thất vọng đến thế nào khi chả có ai ngoài Gina gọi cho tôi bằng đường dây riêng, mà chỉ để kể lại các phi vụ hẹn hò của cô nàng. Tôi đã nói rồi, bọn con trai ở khu tôi ở chả bao giờ có hứng mời tôi đi chơi cả.
Người mẹ đáng thương của tôi. Mẹ luôn muốn có một đứa con gái ngoan ngoãn, bình thường. Thế mà thay vào đấy, mẹ lại có tôi.
"Cưng à," mẹ nói. "Con không muốn thay quần áo sao? Con mặc bộ này suốt từ 6 giờ sáng đến giờ đúng không?"
Mẹ hỏi câu này đúng vào lúc Tiến Sỹ đi vào để dán thêm keo lên các điện cực. Chắc tôi sẽ không dám nói thế này đâu: Mẹ à, nói thật nhé, con cũng muốn thay lắm, nhưng con không khoái làm vậy trước mặt hồn ma của một tên cao bồi đang sống trong phòng con đâu.
Thay vào đó, tôi nhún vai và nói như không có gì: "Vâng, lát con sẽ thay."
"Con chắc chắn không cần người dỡ đồ giúp đấy chứ? Mẹ cảm thấy thật tệ. Lẽ ra mẹ -"
"Không, con không cần giúp, lát nữa con sẽ dỡ." Tôi ngó Tiến Sỹ đang lục lọi cái ngăn kéo. "Con đi đây. Con không muốn lỡ mất phần đầu phim." Tôi nói.
Tất nhiên, rốt cuộc thì tôi lỡ mất phần mở đầu của phần giữa, và cả phần kết bộ phim. Tôi lăn ra ngủ trên chiếc tràng kỷ, mãi cho đến khi dượng Andy lay nhẹ vai tôi lúc 11 giờ.
"Lên ngủ đi nhóc," dượng nói. "Dượng nghĩ đã đến lúc thừa nhận là con bị hạ đo ván rồi đấy. Đừng lo, Brad sẽ không nói cho ai biết đâu."
Tôi lảo đảo ngồi dậy, đi lên phòng. Tôi tiến ngay về phía chiếc cửa sổ để ngỏ. Tôi nhẹ cả người vì Jesse không còn chắn lối. Phải. Cuối cùng thì tôi cũng giữ được căn phòng.
Tôi vớ lấy cái túi vải đi vào phòng tắm, tắm một cái và, cực kỳ cảnh giác - tôi đâu biết chắc liệu Jesse có nghe lời và biến đi hay không - thay bộ đồ ngủ. Bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy tỉnh táo hơn chút ít. Tôi nhìn quanh, cảm nhận cơn gió hiu hiu, ngửi mùi biển mằn mặn. Không giống như hồi còn ở Brooklyn, nơi lúc nào tai con người ta cũng bị tra tấn bởi còi hú và báo động ô tô, ở đây thật tĩnh lặng, âm thanh duy nhất là tiếng cú rúc thảng hoặc.
Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng mình hoàn toàn chỉ có một mình. Thực sự một mình. Không có con ma nào lảng vảng xung quanh. Đây chính là cái điều tôi hằng mong muốn.
Tôi leo lên giường, vỗ tay để tắt đèn. Rồi tôi cuộn mình thật sâu bên dưới tấm chăn mới cứng.
Ngay trước khi giấc ngủ kéo đến, tôi nghĩ mình nghe thấy cái gì đó ngoài tiếng cú rúc. Nghe như tiếng ai đó hát Ôi Susannah, giờ đây em còn khóc vì tôi nữa không, vì tôi đến từ Alabama với cây đàn banjo.
Nhưng tôi tin chắc rằng mình chỉ tưởng tượng ra vậy thôi.